Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 86: Chương 86: Gặp gỡ




Chủ tiệm vừa nhìn thấy bóng dáng vương gia đi đến tâm trạng vô cùng bất ổn không biết nên vui hay nên buồn với vị khách vô cùng đặc biệt có thể đem lại cho tiệm ông một món hời lớn nhưng cũng có thể đánh bay cái cửa tiệm bé nhỏ này.

- Chủ tiệm: Nghênh đón vương gia đến tiệm của thảo dân! Chẳng hay nay người muốn may trang phục nào? (thái độ vô cùng cung kính)

Nhìn thấy Đằng Cảnh vô cùng chần chừ, cứ đứng đắn đo suy nghĩ rất lâu trước những khung vải.

- Chủ tiệm: Thảo dân có ý này hay để con trai thảo dân ra giúp vương gia chọn đồ, có khi người trẻ hiểu ý người trẻ!

- Đằng Cảnh: Ừm, vậy làm phiền ông!

Con trai của chủ tiệm là người khoảng 19 tuổi, dáng vóc thư sinh, gương mặt hiền diệu làm cho người đối diện có cảm giác thoải mái tên là Bảo Thạch.

- Đằng Cảnh: Ta nhớ ra ngươi là người đã từng tham gia thi vào cung hình như là hai ba năm trước.

- Bảo Thạch: Đa tạ vương gia đã nhớ đến một hạ dân nhỏ bé!

- Đằng Cảnh: Năm đó ngươi đã đạt số điểm rất cao nhưng tuổi còn nhỏ nên chưa thể vào vị trí chính quan.

- Bảo Thạch: Hạ dân không dám!

- Đằng Cảnh: Nhưng ngươi rất có tham vọng, đưa vào vị trí dự bị thì không chịu một mực rồi đi. Vậy tại sao đợt thi vừa rồi ngươi lại không tham gia?

- Bảo Thạch: Thứ lỗi hạ dân xin được nói thẳng lần trước bối cảnh trong triều quá rối loạn, hạ dân không an tâm!

- Đằng Cảnh: Ngươi nghĩ đúng nhưng bây giờ thì sao!

- Bảo Thạch: Bây giờ mọi thứ đã ổn định đang hồi sinh trở lại!

Từ trước đến nay chưa có ai nói chuyện mà khiến Đằng Cảnh bị lôi cuốn vào câu chuyện nhưng khi gặp Bảo Thạch mọi thứ khác hẳn, cuộc trò chuyện giống như hai người tri kỉ ngồi hàn huyên chuyện xưa.

- Đằng Cảnh: Nếu ta cho ngươi một cơ hội ngươi có muốn vào làm quan không?

- Bảo Thạch: Điều này!

- Đằng Cảnh: Bài thi năm đó của ngươi ta vẫn còn giữ, kết quả năm đó ta vẫn công nhận!

- A Tịnh suy nghĩ: Lần đầu thấy vương gia mở miệng ngỏ lời với người khác, vương phi là thứ nhất và vị công tử này thứ hai! Nhưng mắt nhìn người đó giờ của vương gia không bao giờ sai, khí phách của người này khó có người ở độ tuổi này có được.

- Bảo Thạch: Nếu hạ dân nói muốn đưa ra đề nghị!

- Đằng Cảnh: Cứ nói!

- Bảo Thạch: Nếu vào cung hạ dân muốn trở thành thuộc hạ của vương gia! (ánh mắt cương trực)

- Đằng Cảnh: (hơi ngạc nhiên) Hửm vì sao?

- Bảo Thạch: Năm đó nếu hạ dân muốn làm quan thì vị trí dự bị cũng không tồi nhưng mục tiêu năm đó là muốn trở thành người của vương phủ!

- Đằng Cảnh: Ngươi làm ta ngạc nhiên đấy, vì sao phải bắt buộc là vào vương phủ?

- Bảo Thạch: Ai cũng nói ngài lãnh khóc vô tình nhưng hạ dân nhìn người là một người chính trực, lấy an nguy người dân làm đầu, ngài cũng không ngại việc trái ý với hoàng thượng và lần đầu tiên hạ dân mình đã thực sự ngưỡng một người và đó là ngài!

- Đằng Cảnh: (im lặng lặng lẽ cầm chén trà lên uống)

- Bảo Thạch: Nếu chọn chủ tử thì hãy chọn người như vương gia đây và chỉ có ngài mới là người hiểu suy nghĩ của hạ dân!

- Đằng Cảnh: Được! Sáng sớm ngày mai ngươi hãy đi thẳng đến nội cung gạch bỏ tên mình trên bản dự bị và lấy ngọc bội hoàng thượng ban đến dâng lên ta!

- A Tịnh suy nghĩ: Đúng là chỉ có vương gia! (ánh mắt ngưỡng mộ nhìn hai người)

- Đằng Cảnh: Còn bây giờ ngươi có thể chỉ cho ta ưm vài bộ trang phục màu sắc tươi sáng hơn được không!

- Bảo Thạch: (ngạc nhiên) Tạ ơn vương gia, người tìm trang phục sáng màu để tặng ai sao?

- Đằng Cảnh: Ta mặc!

Thế là Bảo Thạch phát huy nghề nghiệp của nhà mình, đưa ra rất nhiều màu sắc cũng như kiểu dáng vương gia ưng ý. Lựa chọn xong trang phục vương gia cùng A Tịnh rời đi, đến lúc này chủ tiệm mới đi ra.

- Chủ tiệm: Con đang nghiêm túc sao?

- Bảo Thạch: Con đang rất nghiêm túc. (ánh mắt sáng rỡ)

- Chủ tiệm: Òa, con trai ta đã trưởng thành rồi phải đi báo với mẹ nó!

- Bảo Thạch: Cha thiệt là!!! Mà sao hôm nay vương gia lại chọn đồ sáng màu, kiểu dáng cũng thay đổi hoàn toàn. Vương gia đã mặc đồ của tiệm mình từ rất lâu cũng đã hơn 10 năm từ trước đến nay chỉ thay đổi kích thước có bao giờ thay đổi hoàn toàn như vậy đâu, khó hiểu thật! (gãi đầu) Nhưng mình rồi sẽ biết vì ngày mai mình sẽ chính thức trở thành thủ hạ của ngài ấy!!! (nhảy chân sáo)

Sau một ngày ăn dầm nằm dề tại khu phòng của Hỏa lan quốc thì tiểu Trúc cũng được thả ra.

- Tiểu Trúc: Thiệt không hiểu phép tắc đến một câu xin lỗi cũng chẳng có bây giờ ta đã trở về không một ai có thể bắt được vương phi yêu quý của ta đâu!

- A Tú: Sao ngươi biết người chúng muốn bắt là vương phi?

- Tiểu Trúc: Chắc chắn là thế nhưng hiện tại chúng chưa biết được người chúng tìm là vương phi. Ta sẽ không cho ai bất kỳ cơ hội chạm vào cái móng tay vương phi! (ánh mắt rực lửa)

- A Tú: Rồi rồi bây giờ thì về báo với vương gia một tiếng và chắc vương phi cũng rất nhớ ngươi!

- Tiểu Trúc: Ha vương phi muội về nhanh đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.