- Đằng Cảnh: Chiếm tiện nghi??? Nàng có thể chiếm tiện nghi của ta lại như thế thì hòa nhau!
- Lam Ninh: Sao mà giống nhau được, ta là nữ nhân ngài là nam nhân, ngài lời hơn ta rồi! (liên tục đẩy tay Đằng Cảnh ra)
- Đằng Cảnh: Nàng chống cự cũng vô ích!
- Lam Ninh: (dừng tay không kéo tay Đằng Cảnh ra nữa) Đằng Cảnh!
- Đằng Cảnh: Hửm? Nàng cũng chịu từ bỏ!
- Lam Ninh: Ta đau bụng, ta không thích bị ôm đặc biệt là từ nam nhân! (dồn hết sức lực bật tung hai tay vương gia ra)
- Đằng Cảnh: (vô cùng ngạc nhiên) Ta xin lỗi! Để ta đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng, nàng muốn ăn gì?
- Lam Ninh: Ta muốn ăn đồ ngọt càng nhiều càng tốt, muốn ăn trái cây nữa!
- Đằng Cảnh: Được, được ta đi chuẩn bị cho nàng!
- Lam Ninh: (đột nhiên nhìn ra chỗ khác, vẻ mặt vô cùng không hài lòng)
- Đằng Cảnh: Có chuyện gì sao?
- Lam Ninh: Sao đồ trong phòng ta biến mất hết, ở cả phòng trong cung đến cả phòng trong phủ đều không thấy!
- Đằng Cảnh: Đồ của nàng được chuyển qua phủ mới!
- Lam Ninh: Ngay cả túi cứu thương ta giấu kín như thế ngài cũng đem đi bao nhiêu thuốc trong đấy! (bức bối)
- Đằng Cảnh: Ta xin lỗi, lần sau ta sẽ hỏi ý kiến nàng trước khi di chuyển đồ vật của nàng! (ánh mắt vô cùng đáng thương)
Đây là lần đầu Đằng Cảnh thấy Lam Ninh tức giận như thế, ngài ấy không thể nào phản kháng lại nhưng vương gia à vương gia ơi tất cả chỉ mới khởi đầu, cuộc sống hôn nhân còn dài lắm.
- Lam Ninh: Vậy bây giờ ta ở đâu?. Truyện mới cập nhật
- Đằng Cảnh: Nàng cứ nghỉ ngơi ở đây, nơi này có người chăm sóc nàng, có mọi thứ nàng cần!
- Lam Ninh: (nhìn ngó khắp phòng) Phòng ngài ảm đạm quá, nhìn quanh cũng chỉ toàn mấy màu tối, không khí lạnh lẽo vô cùng!
- Đằng Cảnh: Để ta sai người đem màu sắc qua cho nàng! (nói gì cũng không hiểu bản thân đang nói gì)
- Lam Ninh: Phụt!!! (cố gắng bình tĩnh lại giữ cho ngài ấy chút thể diện)
- Đằng Cảnh suy nghĩ: Hơ nay mình bị gì thế, nói năng loạn cả lên để cô ấy chê cười rồi!
- Đằng Cảnh: Để ta đi lấy đồ ăn cho nàng, chắc bây giờ nàng đối lắm! (lãng sang chủ đề khác)
- Lam Ninh: Ngài đang bị thương, đi nhiều sẽ làm miệng vết thương hở ra, ngồi đây nghỉ ngơi đi, có người khác làm mà!
- Đằng Cảnh: Được nghe theo nàng!
Tại trại nuôi lợn của vương phủ, không phải là phòng tiểu Trúc chất đầy đồ ăn.
- Tiểu Trúc: Này A Tú!
- A Tú: Hửm?
- Tiểu Trúc: Ta muốn đi thăm vương phi!
- A Tú: Tay thì gãy, chân thì bị trẹo, thương tích tích đầy người, cái mặt sưng như cái mâm sao đi đến đó được!
- Tiểu Trúc: Thì ngươi cõng ta!
- A Tú: Ta cõng ngươi thì được nhưng bây giờ gặp vương phi phải qua ba lớp người thêm hai lần cửa cộng một lớp tuyết dày nghìn năm!
- Tiểu Trúc: Quân địch đã canh giữ nghiêm ngặt sao vương phủ lại giám sát kỹ thế?
- A Tú: Không phải có Hỏa lan quốc ở đây mới tăng cường phòng bị thế mà là chủ ý của vương gia kính mến, giàu lòng nhân ái và vị tha của chúng ta!
- Tiểu Trúc: Ồ, ta hiểu lần này vương phi không trốn đi nữa đâu!
- A Tú: Lệnh của vương gia, không ai được trái ý ai khán lệnh cứ theo luật mà xử! Như ta đây đến giờ ngài ấy vẫn chưa khôi phục lại chức vụ thị vệ nữa nè!
- Tiểu Trúc: Ta đang làm ăn ngon lành không muốn giống như ngươi đâu, đợi sau này ta khỏe hơn sẽ qua gặp vương phi, biết vương phi vẫn bình an ta thấy an tâm rồi!
- A Tú: Ngươi nói giống mẫu thân thương con gái thế!
- Tiểu Trúc: Ờ ngươi nghĩ thế cũng đúng, ta không có người thân chỉ có vương phi với tiểu Phấn, vương phi luôn quan tâm, chăm sóc ta, nấu đồ ăn ngon cho ta, ta có quậy phá cũng không hề trách mắng thật giống mẫu thân hiền dịu!
- A Tú: Vậy vương gia là phụ thân của ngươi hả!
- Tiểu Trúc: Ngươi ngốc hết thuốc chữa! (lấy gối đập vào đầu A Tú)
- Binh lính 1: Ngươi có thấy cái ta đang thấy không?
- Binh lính 2: Có, ta đang thấy cái ngươi đang thấy!
- Binh lính 1: Vương gia có lệnh không cho bất kỳ ai vào khi chưa có lệnh!
- Binh lính 2: Chính xác! Nhưng người đang đi kia có vị thế rất cao, hai chúng ta cản lại sợ là mang trọng tội mất!
- Binh lính 1: Nhưng không cản lại chúng ta cũng sẽ bị vương gia trách phạt, sợ là bị đuổi xuống!
- Binh lính 2: Ta không muốn bị đuổi, ta thích công việc này lắm!
Hai binh lính đó mãi đắn đo suy nghĩ thế là người đó đã đi qua lớp lính canh một.
Đến lớp binh lính thứ hai cũng y chang thế.
Đến lớp binh lính thứ ba cũng giống cái lớp thứ nhất và lớp thứ hai. Mấy người này thiệt, nuôi tốn cơm thật chẳng làm tròn trách nhiệm gì cả.
- A Tịnh: Bẩm vương gia!
- Đằng Cảnh: Xuỵt, nhỏ thôi đã đời ta mới dỗ vương phi ngủ, có chuyện gì ra thư phòng nói!
- A Tịnh: Sợ là không kịp rồi!
- Bánh bao nhỏ: Con chào thúc thúc, con phụng lệnh của mẫu hậu đem canh tẩm bổ cho vương phi! (nhẹ nhàng đặt bát canh lên bàn)
- Đằng Cảnh suy nghĩ: Đúng là mẫu tử, tính cách y chang nhau luôn phá hoại bầu không khí của người khác!
- Đằng Cảnh: Thúc thúc cảm.... (chợt nhớ ra một chuyện vô cùng hệ trọng)
Kí ức Đằng Cảnh nhớ lại câu nói của bánh bao nhỏ lúc trước “khi Minh nhi gặp vương phi con sẽ ÔM và HÔN vương phi, THẬT NHIỀU”