Trên cột nhà có một con thằn lằn khổng lồ màu tím là tôi đấy, nơi đây bỗng ồn ào lên một đám người cùng vũ khí với gương mặt hầm hố trông đáng sợ quá. Họ đang áp giải ai lên thế nhỉ, nơi này là chánh điện đâu phải là nhà lao hay là người họ áp giải lên là người có thân phận cao quý chẳng lẽ là đức vua và hoàng hậu.
Nhiều binh lính quá che mất tầm nhìn rồi, trang phục màu vàng sang trọng thêu hình rồng thì chính xác đức vua chứ ai. Nhưng tình huống bây giờ không phải sắp giết hai người đó sao, tôi xém phát ra tiếng động may mà lấy tay che miệng kịp giờ tôi làm sao không lẽ thấy chết không cứu, lương tâm của một thầy thuốc đâu còn hứa với Bánh bao nhỏ nữa em ấy đang đợi mình đến đón.
Bình tĩnh giờ không phải là lúc hoảng loạn, hít vào thở ra hai lần tám nhịp. Quan sát xem, ở đây có khoảng hai mươi người là binh lính có trang bị kiếm, một tên ăn vận trang trọng chắc là thằng cầm đầu tay hắn đang cầm kiếm, tên này sức khỏe tốt theo tôi đoán là vậy đang suy nghĩ thì bên dưới có người lên tiếng:
“Trẫm đã sai khi tin tưởng vào ngươi Mặc Bách, trao cho ngươi quyền nắm binh để ngươi bây giờ tạo phản, ta không hề làm chuyện gì sai với ngươi mà lúc này ngươi lại đối xử với trẫm như thế!” - Hoàng thượng tức giận.
“Ha ha, đúng ngài chẳng làm gì sai nhưng ta không muốn làm tướng quân cái ta muốn trở thành một vị hoàng đế, cai trị cả thần dân và cả Du quốc này!” - Mặc Bách thái độ hả hê.
Tạo phản, tên này đáng ghét thật trông mặt cũng đẹp đẽ dáng người ngon lành cành đào mà tiếc là não ít nếp nhăn quá, ngay cả việc giết vua soán ngôi cũng làm được thì hỏi xem hắn trở thành vua coi dân chúng ra gì sao mà bảo vệ được ai. Còn vị hoàng đế kia trong tình huống cận kề cái chết, ông ấy vẫn ôm hoàng hậu trong vòng tay che chắn cho vợ mình nhiêu đó thôi cung chứng tỏ tình cảm ra sao, lòng thương người bao nhiêu một câu chuyện cảm động làm tan chảy trái tim một thiếu nữa mới lớn à không lớn lâu rồi. Bây giờ nếu mình nắm được đầu thằng cầm đầu đó là đám lính kia chắc không dám uy hiếp mình đâu, mà tên đó hắn rất mạnh cộng thêm lớp giáp bên ngoài nữa kim châm của mình sao xuyên qua được.
Ở ngay cổ đó là điểm yếu hắn đầu thì không đội nón bảo hộ cơ hội của tôi đây rồi. Tôi bò theo cây xà ngang đến gần đến chỗ tên đáng ghét đó, đếm 1 2 3 là nhảy nha, đây là thực hành không phải lý thuyết chỉ thực hiện được một lần nắm bắt cơ hội, tiến lên. Tôi đếm thầm 1...2...3 xung phong.
ĐÙNG
Tôi thành công rồi bà con ơi, tay tôi đâm được kim châm vào cổ hắn tay tôi vẫn để ngay cổ hắn, công nhận kim châm tôi hàng tốt có khác. Hắn bất động ngay tức khắc cả người đông cứng nói còn chẳng ra tiếng.
“Các ngươi bỏ tất cả vũ kí xuống!” - Lam Ninh tỏ thái độ giang hồ.
Đám binh lính nhìn tôi sửng sốt mắt chữ O mồm chữ “Á” không chữ A. Chúng vẫn còn chần chừ, tay tôi bóp mạnh vào cổ hắn hơn nữa:
“Bỏ xuống nếu không đừng trách ta!” - Lam Ninh càng tỏ thái độ vô cùng cứng rắn.
Từng người từng người bỏ vũ khí trên người xuống, ánh mắt vẫn nhìn chằm vào Lam Ninh.
“Các người đi lại kia úp mặt vào tường, nhanh!” - Lam Ninh ra lệnh.
Không khí đang vô cùng căng thẳng, thì có một người dẫn một đội binh hùng hổ chạy đến đây. Thôi “toang” tôi rồi, ít ít còn chơi được giờ thêm một nùi nữa sao chơi lại, tay tôi dần lạnh toát nhưng vẫn bóp chặt cổ thằng ác ôn này bây giờ tên này là lá chắn cứu cái mạng già này đó.
“Hoàng thượng thần hộ giá chậm trễ!” - Giọng nói như muốn phà ra không khí lạnh mùa đông.
Trong đầu tôi là một dấu chấm hỏi to đùng tới tôi ngạc nhiên vậy cái tên tóc dài này phe ông vua, tới đây cứu người. Tôi vẫn chưa hoàng hồn thì ông vua lên tiếng:
“Không sao làm nhiệm vụ của khanh đi!” - Hoàng thượng chỉnh trang y phục.
“Vâng! Bắt tất cả bọn phản tặc này lại áp giải vào nhà lao chờ ta xét xử!”
Từng người đang úp mặt vào tường bị dẫn đi, tính ra úp mặt là hình phạt nhẹ nhất. Đang nhìn vào mấy tên đó, thì cái tên mặt lạnh bước đến lại gần tôi:
“Cô nương, giao tên này cho ta xử lý!” - Người mặt lạnh đi đến chỗ Lam Ninh.
Mặc dù tôi đợi câu này lâu rồi, nhưng quan trọng vẫn là thần thái
“Đây giao cho ngươi, ta còn việc quan trọng phải làm!” - Lam Ninh vứt Mặc Bách cho tên mặt lạnh.
Tôi đi ra ngoài nhanh chóng, đi đón cậu nhóc dễ thương tên là bánh bao nhỏ. Tôi lo lắng em ấy đợi lâu quá không thấy người sẽ khóc mất.