Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 67: Chương 67: Tâm sự của vương gia!




* Hoàng thái hậu: Còn phải xem biểu hiện của con như thế nào!!!

* Chiêu Linh: Tạ ơn hoàng thái hậu! (hành lễ)

Hôm nay mọi người tâm trạng đang vô cùng vui vẻ, hòa thân được Hỏa lan quốc là điều không thể ngờ đặc biệt đối với một người máu chiến như Kỵ Danh. Nhưng vui gì vui mọi người đều không dám động gì đến Đằng Cảnh, tâm trạng hiện tại của vương gia mặt lạnh vô cùng khó đoán, tốt nhất thì không nên động vào.

* Bánh bao nhỏ: (chạy vội vã từ cửa chính vào) Thúc thúc, con được tỷ tỷ tặng rất nhiều kẹo luôn!

* Đằng Khương Phong thầm nghĩ: Minh nhi con thật mạnh mẽ!

* Khánh công công suy nghĩ: Tiểu rồi, lần này tiêu rồi, thái tử không nên nói những điều này ngay lúc này, bây giờ nên tìm cách nào dỗ thái tử đây!!! (vò đầu bứt tóc)

* Hoàng thượng: (nuốt nước bọt)

* Đằng Cảnh: Minh nhi??? (đưa mắt nhìn)

* Đằng Khương Phong: “ Tôi không nghe, tôi không thấy gì hết”

* Hoàng thượng thì thầm vào tai hoàng thái hậu: Con muốn về với hoàng hậu!

* Bánh bao nhỏ: Ưm, Minh nhi xin lỗi! Vương phi của thúc thúc tặng rất nhiều kẹo cho con nhưng con vẫn chưa được gặp người! (ánh mắt long lanh, lông mi rũ xuống tràn đầy mong đợi)

* Đằng Cảnh: (xoa đầu) Đợi thúc xong công việc sẽ cùng vương phi đến thăm Minh nhi, chịu không?

* Bánh bao nhỏ: Vâng ạ, đa tạ thúc thúc nhiều!

* Đằng Khương Phong, Khánh công công: Phù!!! (thở phào nhẹ nhõm)

* Bánh bao nhỏ: Khi gặp được vương phi, Minh nhi sẽ ôm và hôn lên má của người!

* Khánh công công, Đằng Khương Phong: (đồng loạt vỗ tay vào trán) Thôi xong!

* Đằng Cảnh: Hửm, ta nghĩ con nên quay về phòng và đọc sách!

* Bánh bao nhỏ: Nhưng con vừa mới đến con muốn ở đây chơi với mọi người!

* Đằng Cảnh: Đây là chỗ để con chơi sao! (ánh mắt đằng đằng khí hàn)

* Khánh công công: (bay vụt lại) Vâng, nô tài xin phép đưa thái tử về phòng đọc sách! (cuối người vô cùng thấp để che đi gương mặt vô cùng kinh sợ)

* Bánh bao nhỏ: Tạm biệt mọi người! (vẫy tay chào như chưa từng có chuyện gì xảy ra)

Không khí vì bánh bao nhỏ đã âm u giờ còn cảm thấy mùa đông sắp về dù mới bước vào xuân. Khánh công công mang bánh bao nhỏ đi thật đúng lúc, để thêm một lát nữa không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

* Đằng Cảnh: Thần xin phép được lui về trước!

* Hoàng thượng: Hơ, ừm khanh đã vất vả nhiều rồi!

* Hoàng thái hậu: Con về nghỉ ngơi đi!

Đằng Cảnh rời khỏi triều, mọi người như cảm thấy trút bỏ được một tảng băng lớn trên lưng. Bên chỗ của Kỵ Danh, hắn đang nằm nghỉ trên giường đang suy nghĩ về cái tiếng thét nghe lúc nãy.

* Bạch Lâm: Bẩm chủ soái, thần tìm A Mây nhưng không thấy!

* Chủ soái: Ừm!

* Bạch Lâm: Ngài có tâm tư???

* Chủ soái: Một tên như hắn mà còn có người quan tâm, ta thật không cam tâm! (ánh mắt chứa đầy sát khí)

Mọi người nghĩ sao khi rời triều Đằng Cảnh sẽ đi đâu, tất nhiên là đến chỗ Lam Ninh. Lúc nãy khi Lam Ninh hét trong đám đông, Đằng Cảnh đã vô cùng ngạc nhiên, trong phút chốc mọi thứ xung quanh như ngưng đọng lại chỉ còn tiếng của Lam Ninh cứ vang vọng trong đầu Đằng Cảnh.

* Tiểu Phấn: Tỷ tỷ, tỷ nên nghỉ ngơi một chút! (tay vẫn băng bó vết thương nhanh thoăn thoắt)

* Lam Ninh: Còn một lát nữa là xong rồi!

* Tiểu Phấn: Có một điều muội thắt mắt sao người lại mặc đồ của vương gia?

* Lam Ninh: Ta đi về phòng tìm phòng để thay nhưng trong phòng không còn một bộ nào, ta bèn lấy đồ của tên mặt lạnh đó nhưng công nhận đồ tên vương gia đó mặt mát thật, không hề cảm thấy nóng một chút nào!

* Tiểu Phấn: Đồ của vương gia được dệt bằng tơ tầm loại thượng hạng nên rất thoải mái ạ!

* Lam Ninh: Nhưng mà đồ hắn chỉ toàn xanh, đen, xanh đen màu sáng nhất cũng chỉ là nâu! Người đâu mà âm u, tối tâm, mù mịt! (gương mặt chán ghét hơn bao giờ)

* Tiểu Phấn: (hơi sững sốt)

* Lam Ninh: Sao bỗng dưng tỷ cảm thấy hơi lạnh sau gáy!

* Tiểu Phấn: Nô tỳ thỉnh an vương gia! (hành lễ)

* Lam Ninh: (đứng hình)

* Đằng Cảnh: Nàng tính chạy đi đâu nói xấu ta xong thì trốn à, lúc nói nàng mạnh miệng lắm mà! (ghé vào tai)

* Lam Ninh: Không có đâu! Ta phải đi chăm sóc mọi người!

* Đằng Cảnh: (không nói gì trực tiếp nắm tay Lam Ninh kéo đi)

* Lam Ninh: Ngài làm gì vậy, ta còn phải chữa trị cho binh lính bị thương, rất nhiều người đang chờ ta!

* Đằng Cảnh: Việc đó có ngự y lo rồi, không cần nàng bận tâm!

* Lam Ninh: Nhưng mọi người đang rất bận, ta giúp một tay cho đỡ một phần, ngài chẳng lẽ không quan tâm đến sức khỏe của binh lính mình sao, sao ngài vô tâm thế!

* Đằng Cảnh: Ta vô tâm, vậy lúc nàng trốn đi bỏ lại ta thì nàng có nghĩ nàng vô tâm không!!!

* Lam Ninh: Ta...

* Tiểu Phấn: A Tịnh bây giờ làm sao? (núp sau bụi cây)

* A Tịnh: Bây giờ làm sao ta cũng không biết? Chưa bao giờ ta thấy vương gia tức giận như thế! (núp sau tượng đá)

* Tiểu Phấn: Vương phi cũng có nỗi khổ riêng của người mà!

* A Tịnh: Vương gia ta còn khổ hơn, từ khi vương phi rời đi ngài ấy lo lắng mọi điều, tìm kiếm vương phi khắp nơi, lúc đó ta mới hiểu khi có vương phi ở đây ngài ấy đã thay đổi rất nhiều. Ngươi thấy không bây giờ ngài ấy ốm đi nhiều, gương mặt hốc hác và quan trọng ngài ấy ra tay tàn bạo hơn!

* Tiểu Phấn: Vậy vương phi ở trong đó sẽ ra sao!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.