- Đằng Cảnh: A Tịnh ngày kia ta mới lên triều đúng không?
- A Tịnh: Vâng thưa vương gia! (người ôm một đống đồ)
- Đằng Cảnh: Tới đó ta sẽ nói với hoàng thượng chuyển vương phủ ra ngoài, nơi đây quá ngột ngạt rồi.
- A Tịnh: Vương phủ bên ngoài đã chuẩn bị xong hết, người hầu cùng thị vệ cũng dọn đồ qua phủ mới hết.
- Đằng Cảnh: Ừm, ngươi làm tốt lắm. Phòng của vương phi chuẩn bị như thế nào?
- A Tịnh: Vì người trong phủ toàn là nam nhân nên cách bày trí các phòng đều như nhau.
- Đằng Cảnh: Vậy qua đó xem thế nào.
Tại vương phủ, đang được mọi người dọn dẹp từ trong ra ngoài, tất cả đều là nam nhân, một màu sắc vô cùng lạnh lẽo, từ cửa vào không có được một chậu hoa duy nhất mỗi vườn trúc nhỏ mà vương gia mặt lạnh chuẩn bị cho vương phi.
Nhìn thấy vương gia mọi người đầu cuối đầu chào, A Tịnh nhanh chóng giao bớt đống đồ cho người hầu đem vào phòng sắp xếp. Hai người nhanh chóng đi đến phòng vương phi, một căn phòng vô cùng rộng nhưng lại sắp xếp vô cùng thô kệch, tính ra nơi đây toàn đàn ông con trai lấy ai trang trí phòng nữ đẹp được.
- Đằng Cảnh: A Tịnh, ngươi kêu những người sắp xếp phòng vào đây!
Nhanh chóng một đội người khoảng mười người nhanh chóng đi lại, đứng ngay ngắn.
- Đằng Cảnh: Thấy toàn bộ rèm trong này sang xanh lam, trước và sau trồng thêm nhiều cây đào, những tủ đựng thay đổi sang tủ to hơn, giường cũng to hơn, bàn ghế cũng chọn loại thấp một chút có thêm đệm lót, dưới sàn cũng trải thảm, chuẩn bị gương cũng to hơn đặt thêm trang sức lên trên bàn, trước tiên cứ chuẩn bị như thế.
Nói xong Đằng Cảnh đi ra ngoài, để lại A Tịnh cùng cả chục người chưa kịp thích nghi, đứng đờ mặt ra.
- A Tịnh: Các ngươi đã nghe kỹ lời của vương gia chưa? Tất cả mọi thứ trong phòng cứ to hơn, nhiều hơn, màu sắc hơn là ổn!
- Vâng thưa thị vệ
A Tịnh nhanh chóng đi đến chỗ vương gia, con người này đi rất nhanh thoắt một cái mà đã đi mất hút, làm A Tịnh phải chạy thục mạng mới theo kịp.
Đến ngày lên triều, sau khi các quan viên thông báo các thông tin trong triều chính và cuộc sống của người dân
- Trưởng công công: Còn ai có tin gì cần bẩm báo, nếu không còn gì thì hoàng thượng bãi triều! (hô to)
- Đằng Cảnh: Thưa bệ hạ, thần có chuyện gì cần bẩm báo! (khom người)
- Hoàng Cảnh: Khanh cứ nói!
- Đằng Cảnh: Bẩm hoàng thượng, thần xin phép được chuyển vương phủ ra ngoài!
- Hoàng thượng: Vì sao, trong đây cung cấp không đủ điều kiện với lại cấm quân của khanh ở trong đây mà!
- Đằng Cảnh: Cấm quân vẫn tiếp tục đóng trong đây, thần muốn ra ngoài sẽ được gần với người dân, có vấn đề gì xảy ra thần sẽ nhanh chóng xử lí tránh tình trạng toàn bộ quần thần đều trong đây không xử lí kịp thời không lường trước hậu quả, ngoài thần ra trong triều còn tam vương gia, cùng ngũ vương gia cùng các quần thần giúp người. Cấm quân vẫn ở trong đây dưới sự điều hành của thần, mọi chuyện thần đảm trách vẫn như bình thường.
- Hoàng thượng: Nghe vương gia nói hợp lý (gật gù)
- Đằng Cảnh: Thần muốn tạo không gian thoải mái cho vương phi của thần! (gương mặt vẫn không đổi)
Nghe đoạn này mọi người không khỏi sửng sốt, lần đầu tiên vương gia lạnh lùng mở miệng yêu cầu hoàng thượng mà còn vì vương phi. Đặc biệt là hoàng thượng nghe câu nói của Đằng Cảnh muốn bật ra khỏi ghế may mà trưởng
công công kịp thời ngăn lại.
- Trưởng công công: Bệ hạ, bệ hạ vương gia vẫn đợi người đưa ra quyết định thưa bệ hạ!
- Hoàng thượng: Ờ ờ trẫm chuẩn tấu! (cố gắng bình tĩnh)
- Đằng Cảnh: Tạ ơn hoàng thượng! (đứng thẳng lên). Ngôn Tình Hay
- Trưởng công công: Bãi triều!
Hoàng thượng vội vàng chạy về báo tin cho hoàng hậu, dáng vẻ vô cùng hốt hoảng
- Trưởng công công: Hoàng thượng chậm đã, đợi thần với, thần có tuổi rồi!
- Hoàng thượng: Hoàng hậu trẫm có chuyện vô cùng sốc kể cho nàng nghe!
- Hoàng hậu: Từ từ đã, người với dáng vẻ như vậy quan thần mà thấy là mất hình tượng trong lòng mọi người! (vội vàng trấn an con người đang mất kiềm chế)
- Hoàng thượng: Hôm nay nàng không lên triều cùng trẫm nghe Đằng Cảnh yêu cầu chuyển ra ngoài.
- Hoàng hậu: À, thiếp có nghe nói là vương gia đã chuẩn bị từ lâu!
- Hoàng thượng: Ưm nhưng nàng biết không đệ ấy muốn ra ngoài vì tạo một không gian thoải mái cho vương phi đấy!
- Hoàng hậu: Chuyện này thì thiếp chưa nghe! (vô cùng ngạc nhiên nhưng vẫn bình tĩnh)
- Trưởng công công: Hoàng thượng đợi thần với, thần đã già lắm rồi! (thở hì hục)
- Hoàng thượng: Trưởng công công, ông đi chậm thật! (ngó lơ)
- Hoàng hậu: Tại bệ hạ đi quá nhanh, trưởng công công nghỉ một lát đi!
- Trưởng công công: Đa...đa tạ hoàng hậu (nói không ra hơi)
- Hoàng hậu: Cuối cùng ngài ấy cũng biết quan tâm đến người khác rồi!
- Hoàng thượng: Ừm ưm (mừng rớt nước mắt)
- Hoàng hậu: Thiếp phải nhanh chóng báo cho hoàng thái hậu!
- Hoàng thượng: Không cần đâu, lúc nãy có Khương Phong chắc đệ ấy đi báo cho hoàng thái hậu rồi! Đệ ấy là gián điệp của hoàng thái hậu mà!