Vương Gia, Vương Phi Đòi Đốt Phủ

Chương 60: Chương 60: Tôi thấy hơi nhiều hoa hòe nghen!




Đặt tiểu Trúc nhẹ nhàng lên giường, vẫn là chiếc giường ngày nào đặt ngay ngắn trong một căn phòng bé bé xinh xinh. Lúc trước trong phủ vương gia chỉ toàn là nam nhân chỉ có một mình tiểu Trúc là nữ nhân, nên mọi thứ tốt nhất luôn dành cho cô bé này, ngày mà tiểu Trúc trở thành thị vệ chính thức, mọi người đều dành nhiều phần quà chúc mừng nhưng vì là nam nhân nên tặng tiểu Trúc toàn là đao, kiếm, dao,..., không thì vải may y phục cũng chỉ quanh quẩn đen và xanh đen. Ngày hôm đó cũng là ngày A Tú đủ tuổi để trở thành một thị vệ thực thụ, cả hai người cùng bái kiến vương gia, tiểu Trúc đã tặng một túi trái cây mà cô bé tự hái như là quà chúc mừng, lúc đó A Tú hơi ấy náy vì không có gì tặng tiểu Trúc. A Tú quyết định tặng cho tiểu Trúc một chiếc giường, đa số trong này mọi người thường ngủ chung lại nằm đất còn tiểu Trúc tất nhiên phải ngủ riêng vì sợ nằm đất lạnh nên A Tú đã cố gắng làm thật nhanh nhưng mãi đến sáng hôm sau mới xong, tính ra A Tú cũng tình cảm lắm chứ bộ.

* A Tú: Kẻ nào làm cô như thế này ta sẽ trả lại gấp trăm lần! (hình như thấy lửa đang cháy trong mắt A Tú)

Chưa bắt đầu trận chiến nhưng hai bên đã bị chia rẻ nhân lực, chủ soái đã mất đi một trợ thủ đắc lực Bạch Lâm bị thương quá nặng, tinh thần không được tỉnh táo nhưng hắn vẫn bình tĩnh, không biết hắn còn âm mưu gì.

* Đằng Khương Phong: (tuần tra ngang chỗ Đằng Chính Hằng): Tam ca, tâm trạng hoàng thái hậu vẫn ổn chứ ạ?

* Đằng Chính Hằng: Vẫn ổn, người vẫn ăn uống bình thường, tâm trạng vẫn ổn!

* Đằng Khương Phong: Đệ cũng yên tâm phần nào, đệ đi tuần trước tiếp đây!

* Đằng Chính Hằng: Ưm đệ đi cẩn thận! (ánh mắt tràn đầy sự ấm áp)

* Chiêu Linh: Chào tam ca, lâu lắm mới gặp huynh!

Một nữ nhân bay từ trên cao xuống, khoác trên người một bộ quân phục đỏ pha đen, tóc được buộc hời lại, giọng nói tràn đầy dũng khí.

* Đằng Chính Hằng: Vậy muội là bất ngờ tiếp theo sao! (ánh mắt nhìn qua vừa ngạc nhiên nhưng nhanh chóng ổn định lại)

* Chiêu Linh: Ha ha, nếu là ngũ ca thì huynh ấy đã hét toáng và nhảy cẩn lên, huynh quá điềm tĩnh rồi! (hơi thất vọng)

* Đằng Chính Hằng: Tam ca gọi muội về sao?

* Chiêu Linh: Ưm không, muội nghe nói thị vệ A Hoang về nên mới về đây nhưng khi đi đến gần thì thấy mọi người bày binh bố trận cũng hiểu được một phần nào!

* Đằng Chính Hằng: Ưm lần này là Hỏa Lan quốc không phải là phản loạn như những lần trước, muội nên vào trong nghỉ ngơi, ngoài đây nguy hiểm lắm!

* Chiêu Linh: Huynh biết tính muội mà, nhộn nhịp như vậy sao thiếu muội được!

* Đằng Chính Hằng: Thiệt hết cách với muội, hoàng thái hậu đưa muội lên núi để tập cho muội đức tính dịu dàng, hiền lành vốn có như một vị công chúa thực thụ nhưng chắc công sức hoàng thái hậu đổ sông đổ biển rồi!

* Chiêu Linh: Lúc cần dịu thì dịu, lúc này nên hung lên chứ! (nháy mắt)

* Đằng Chính Hằng: Nếu muội muốn gặp thị vệ A Hoang thì đi ra hướng cửa sông chính!

* Chiêu Linh: Đúng là chỉ có ngũ ca hiểu muội nhất, đa tạ huynh. Để lo xong chuyện này muội tìm cho huynh một vương phi xinh đẹp, an ủi tuổi già của huynh! (bay vụt đi)

* Đằng Chính Hằng: Thiệt là, tội nghiệp thị vệ A Hoang! (lắc đầu ngao ngán)

Ở nơi A Tịnh đang trấn giữ vô cùng hiu quạnh, vì đây là tuyến đường quan trọng có thể thông qua những nơi khác, những cảnh vệ nơi toàn là những người được huấn luyện bí mật, võ nghệ cao cường theo lời của tiểu Trúc đây được gọi là gà chiến của vương phủ.

* Tiểu Phấn: Không khí quá lạnh lẽo!

* A Tịnh: (qua một giây im lặng) Ừm!

* Tiểu Phấn: Ta đem ít trà ấm cùng bánh gừng cho mọi người ăn đỡ lạnh, mọi người cứ giữ nguyên vị trí, ta chia ra cho!

* Mọi người: (vẫn im lặng vì tính ánh mắt sẽ biểu thị tất cả)

A Tịnh là một người cực kì nghiêm khắc, môi trường đào tạo quá khắc nghiệt nên mọi người cũng đã quen không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Đứng canh gác cả ngày trời lúc nào cũng trong tinh thần cảnh giác cao độ nên mọi người đã rất rất mệt nhưng ánh mắt quyết tâm mọi người làm cho người khác ngưỡng mộ. Sau khi phát hết bánh cho mọi người, cũng đã ăn hết tránh bám lại mùi, cũng thật khó khăn.

* Tiểu Phấn: Mọi người đã vất vả rồi. Đây (đưa nước ra) trà của thị vệ nhất phẩm đây!

* A Tịnh: Ừm, đa tạ!

* Tiểu Phấn: (dùng phi tiêu phóng trúng vào một con rắn đang bò trên cây) Có muốn ăn thịt rắn không?

* A Tịnh: Không, ta thích ăn bánh gừng hơn!

Với giọng nói, cử chỉ nhẹ nhàng nên ai cũng tưởng rằng tiểu Phấn là một nô tỳ bình thường như bao người nhưng đây là nô tỳ của hoàng hậu quản giáo thì không bình thường một chút nào, nên thế người mới phái tiểu Phấn bên cạnh chăm sóc Lam Ninh vương phi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.