Lam Ninh nghe câu nói đó của Đằng Cảnh bỗng cảm thấy căng thẳng hơn, có một giọt mồ hôi lăn từ thái dương xuống má.
''Bổn vương chỉ nhắc lại thôi, sao lại căng thẳng thế?'' - Đằng Cảnh đưa tay lên lau giọt mồ hôi.
''Hê hê, thiếp nào căng thẳng chỉ tại lúc nãy vui đùa hơi quá trớn nên giờ thấm mệt!'' - Lam Ninh cười khổ.
''Hay là Lam Ninh có ý trốn tránh, quên lời hứa lúc nãy với bổn vương!'' - Đằng Cảnh tiến lại gần.
Một khi lời nói đã nói ra đâu thể nào rút lại được, huống hồ gì đây là một lời hứa và còn hứa với một người cực kì xem trọng lời nói.
''Thiếp có hứa với vương gia nhưng hãy chờ đến tối nhé! Buổi chiều này thiếp có khá nhiều việc bên phòng thuốc, yên tâm thiếp đã hứa sẽ không quên đâu!'' - Lam Ninh nhoẻn miệng cười.
Nét mặt Đằng Cảnh thoát chút thất vọng, người ta đã đợi cả một buổi cơm. Lúc nãy dùng cơm Đằng Cảnh không hề chú tâm vào việc ăn uống mà chỉ mơ mộng đến phần thưởng Lam Ninh sắp dành cho mình.
''Sao mặt lại xụ xuống rồi, đây thiếp đặt cọc trước không hề thất hứa đâu!'' - Lam Ninh cười gian.
Chưa để Đằng Cảnh bình tĩnh trở lại Lam Ninh đã kéo người vương gia lại gần mình và hôn lên trán một cái. Tiểu Phấn bên ngoài báo tin bên phòng thuốc cần người đến để xem xét thuốc mới, vương phi vẫy tay chào Đằng Cảnh cùng tiểu Phấn rời đi.
''Đặt cọc là như thế này sao, nàng làm thế này thì bổn vương làm sao tập trung được đây!'' - Đằng Cảnh lủi thủi đi như người mất hồn.
A Tịnh cũng im lặng bước theo vương gia, cậu ấy khá là thắc mắc không biết hai người thì thầm chuyện gì bên trong. Khi vương phi bước ra thì gương mặt tràn đầy năng lượng vui vẻ và lại còn yêu đời, còn vương gia thì như người trên mây.
''Ê ê, cậu thấy vương gia cười với bông hoa đó không?''
''Có thấy, chắc do chậu hoa này do vương phi trồng nên vương gia thích đó!''
Hai người đang quét dọn sân thấy vương gia đứng cười với thiên nhiên cây cỏ trong người cảm thấy có chút ớn lạnh.
''A Tú ơi!'' - Tiểu Trúc ngồi chán nản.
''Ơi, ta đây!'' - A Tú đang gấp chăn mền quay qua nhìn.
''Muội nhớ cảm giác ngồi trên mái nhà ngắm nhìn vương phi, nhớ cảm giác chạy nhảy khắp nơi chứ không phải ngồi một chỗ như này chán quá!'' - Tiểu Trúc chống tay lên cầm.
''Vết thương đang lành lại tránh tiếp xúc với nắng gió, ráng qua một hai ngày nữa đi rồi ta dẫn muội đi ra ngoài!'' - A Tú lấy chậu nước lại rửa chân cho tiểu Trúc.
''Một hai ngày nữa hả, lâu quá rồi xem chừng khi đại hội diễn ra muội cũng không đến được!'' - Tiểu Trúc nhúng tay vào ly nước vẻ vời lên bàn.
''Ta cũng chịu với muội ở trong phòng đợi ta, ta đi đến chỗ Cận Nhị hỏi huynh ấy có thuốc nào mau lành vết thương không!'' - A Tú bị khuất phục.
''Vâng, vâng a Tú là nhất! Thương huynh nhất trên đời!'' - Tiểu Trúc vui mừng.
''Nhớ lời ta không nên ra ngoài, bây giờ nơi đây người ra vào đông đúc nếu những kẻ có ý đồ xấu sẽ giở trò với những người thân cận của đại vương phi. Cả muội và ta đều không muốn bản thân mình trở thành gánh nặng cho người!'' - A Tú nắm tay tiểu Trúc nói nghiêm túc.
''Dạ vâng ạ, muội sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng ạ!'' - Tiểu Trúc gật gù liên tục.
''Ta đi sẽ về ngay!'' - A Tú phóng nhanh như tên.
Tiểu Trúc đứng ngay cửa nhìn theo, chưa bao giờ thấy tiểu Trúc nghe lời như lúc này cả. Sau bao nhiêu biến cố xảy ra thì tận đến bây giờ tiểu Trúc mới thực sự cảm nhận là bản thân mình yêu và trân trọng A Tú như bây giờ.
''Ai đó?'' - Tiểu Trúc ném phi tiêu qua khung cửa.
''Này, này là ta!'' - Bạch Lâm nhảy bổ ra.
''Lúc này ta hơi nhạy cảm nên cứ theo phương châm giết nhầm hơn là bỏ sót!'' - Tiểu Trúc bình thản ngồi xuống.
''Ta chỉ là thấy đôi chim sẻ quấn quýt đâu dám quấy rầy, đến thăm ngươi xem tình hình thế nào mà thấy ngươi nhõng nhẽo thế biết là ngươi đã khỏe!'' - Bạch Lâm tự mình rót trà.
''Ngươi dám nói ta nhõng nhẽo, ngươi tới số với ta rồi!'' - Tiểu Trúc tức giận.
''Ai lại cư xử như thế với người đến thăm bệnh, bình tĩnh đi ta thấy A Tú nói với ngươi là đúng chứ không thừa vì trên đường tới đây ta thấy có nhiều con mắt nhòm ngó vào vương phủ, nên cẩn thận vẫn hơn!'' - Bạch Lâm bước lên nhìn qua cửa sổ.
''Đa ta ngươi đã nhắc nhở! Sao hôm nay có thời gian rãnh rỗi đến thăm ta thế, không theo chủ soái của ngươi à?'' - Tiểu Trúc mang bánh ngọt ra mời.
''Chủ soái ta đang viết thư gửi vể Hỏa lan quốc, sau đó thì ngài ấy đi ngâm nước nóng nên không cần ta đi cùng!'' - Bạch Lâm tâm trạng thư giãn.
''Ờ, thư giãn trước sóng to gió lớn!'' - Tiểu Trúc nhìn xa xăm.
Sau nửa ngày trời Đằng Cảnh không thể tập trung vào bất cứ việc gì, xem tấu sớ chỉ toàn hình ảnh của Lam Ninh và chữ trên mặt giấy toàn Lam Ninh.
''Vương gia, người mà bước tiếp nữa là bước xuống hồ cá đó!'' - A Tịnh vẫn bình tĩnh không chút hoảng hốt.
''Hả? À ờ, ta chuyển chỗ khác đây!'' - Đằng Cảnh bẻ lái.
A Tịnh đang sầu não với vị vương gia uy dũng và lạnh lùng của mình. Cả buổi trời đầu óc đặt trên ngọn cây, ai báo cáo gì hay nói gì đều do A Tịnh đứng ra giải quyết.
''Thưa vương gia, Chiêu Linh có ít bánh ngọt để biếu vương phi!'' - A Hoang dâng bánh.
A Hoang nói khá dõng dạc nhưng vương gia cứ bước đi không hề chớp mắt với A Hoang.
''Thưa vương gia!'' - A Hoang đi theo sau.
''Để đệ nhận thay cho, đa tạ huynh đệ sẽ đưa tận tau vương phi!'' - A Tịnh trân trọng.
''Vương gia làm sao thế?'' - A Hoang nhìn theo hướng đi của vương gia.
''Đang mơ mộng về phần thưởng của vương phi vào tối nay!'' - A Tịnh ngao ngán trả lời.
A Hoang là người đã lập gia đình nên về chuyện này rất là rành, cậu ấy bước nhanh đến bên người đàn ông chưa từng trải.
''Thưa vương gia, có khi đêm nay vương phi tặng người một tiểu hoàng tử ạ!'' - A Hoang chọc ghẹo.
''Tiểu hoàng tử nhưng ta thích một tiểu công chúa hơn! Nhưng... hả, vương phi... tặng ta!'' - Đằng Cảnh lắp bắp.
Nhờ câu nói như sét đánh của A Hoang mà vương gia đã mơ mộng thì bây giờ trở thành người lúng túng, mặt mũi đỏ như ăn phải ớt hiểm.