Lăng Tuyết Mạn như người gỗ nằm thẳng cẳng ở trên giường, trong lòng không ngừng chửi bậy, nhưng mà một chữ cũng không thể bay vào trong lỗ tai đạo tặc.
Mạc Kỳ Hàn lại điểm thêm một huyệt, Lăng Tuyết Mạn lập tức hôn mê.
Một lần nữa châm nến, đưa tới gần, chiếu rọi lên gương mặt trắng nõn của nữ tử, mày như mực họa, môi đỏ mọng kiều diễm, cái mũi khéo léo, gò má hình trứng ngỗng, ngũ quan xinh xắn này đẹp không khuynh quốc thì cũng đủ khuynh thành!
Mạc Kỳ Hàn nhìn Lăng Tuyết Mạn, lông mày lại càng nhăn hơn!
Nữ nhân không an phận này lại đẹp như vậy, nàng đội nón xanh cho hắn (bị cắm sừng ấy) chắc cũng không quá khó khăn, đến lúc đó mặt hắn biết đặt chỗ nào?
Âm thầm suy tư, sau đó Mạc Kỳ Hàn tắt nến, dùng tay giải huyệt câm cho Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn tỉnh dậy, ngẩn ra nửa ngày, đột nhiên nhớ lại, theo bản năng giật giật tay, vui mừng, “Ta có thể cử động!” Ngay sau đó càng thêm kinh hỉ “Oa! Còn có thể nói chuyện!”
“Câm miệng!”
Hai chữ sắc bén đột nhiên toát ra, mọi kinh hỉ Lăng Tuyết Mạn đều bị dọa chạy mất, giơ tay, cố nhìn xem người nói chuyện ở đâu.
“Đừng nhúc nhích!”
Lại là một mệnh lệnh vang lên, thân mình Lăng Tuyết Mạn chấn động, môi không yên lắp bắp hỏi: “Ngươi... ngươi là nam nhân?”
Mạc Kỳ Hàn ngẩn ra, sau đó nhàm chán nói: “Vô nghĩa!”
Nói xong, không kiên nhẫn thò tay kéo Lăng Tuyết Mạn vào lòng. Lăng Tuyết Mạn thất kinh, giùng giằng mới vừa hô một chữ “Cứu -” liền bị một cái bàn tay to bóp cổ, tiếng nói trầm thấp mang theo hương vị cảnh cáo: “Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn!”
Lăng Tuyết Mạn hô hấp không thuận, mặt đỏ bừng lên, liều mạng gật đầu. Nam nhân kia mới chậm rãi nới lỏng tay. Lăng Tuyết Mạn thở hổn hển nói: “Ngươi là ai? Đây là nơi nào? Ngươi bắt ta rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi biết ta là ai không?”
Mạc Kỳ Hàn híp mắt nhìn đôi môi đỏ mọng trong bóng đêm vẫn kiều diễm, tà mị nhếch môi nói: “Ta là một nam nhân. Nơi này là phòng cưới của ngươi cùng phu quân ngươi. Ngươi là Tứ Vương phi, ta bắt ngươi đi đương nhiên là muốn thay phu quân ngươi động phòng với ngươi!”
“Cái gì? Ngươi... ngươi... ngươi... ngươi thật to gan! Ta khuyên ngươi nhanh thả ta. Nếu không, thủ vệ Tứ Vương phủ lập tức sẽ vào!” Lăng Tuyết Mạn khiếp sợ, đồng thời lo lắng, gắng gượng nói.
Nghe vậy Mạc Kỳ Hàn lại phát ra một tiếng đùa cợt cười khẽ: “A, nếu như không nắm chắc mười phần, sao ta dám phi lễ Tứ Vương phi?”
Dứt lời liền đem nữ tử trong lòng trực tiếp áp chế dưới thân, hung hăng chiếm lấy môi đỏ mọng, nhưng không ôn nhu cũng không triền miên, chính là tức giận cùng trừng phạt.
Liếm môi cánh hoa của nàng trong chốc lát, đầu lưỡi linh hoạt liền từ môi nàng trượt vào trong để bá đạo thưởng thức cái lưỡi thật thơm ngọt của nàng.
Lăng Tuyết Mạn bị hôn đến mất hồn, không đáp lại cũng không phản kháng, chỉ ngây ngốc trợn tròn mắt, để mặc nam nhân ở trên người đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của nàng.