“Vâng, Vương phi!” Lâm Mộng Thanh hơi vuốt cằm, cam chịu thân phận của hắn, trong lòng lại dừng không được muốn mắng người. Nữ nhân vô lương này nhìn đến hắn vốn đẹp mắt, đã nói hắn là Yêu tinh. Giả thành Vô Ngân bộ dáng bình thường thì lại đối đãi lịch sự! Thèm vào!
“Ha ha” Lăng Tuyết Mạn ngây ngô cười một tiếng, lại ngửa đầu nhìn về phía Vô Giới lạnh lùng không có bất luận biểu tình gì, tươi cười đầy mặt nói: “Vô Giới ca ca, ngươi lại cứu ta một lần, ta thật không biết làm thế nào cảm tạ ngươi! Ngươi nếu có cần gì cứ việc nói với ta, ta kêu tiểu Vương gia mua cho ngươi. Còn có, ta thêu cái túi hương cho ngươi có được không? Ta mới học thêu, tuy rằng ta thêu không đẹp mắt nhưng cũng là tâm ý của ta, ngươi không được từ chối nha!”
Đôi mắt sâu của Mạc Kỳ Hàn liên tục lạnh đi, cơ hồ là trừng mắt Lăng Tuyết Mạn, từ khớp hàm nặn ra hai chữ: “Không được!”
“Ách, Vô Giới ca ca, ngươi là ghét bỏ ta sao?” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc tiện đà có chút ủy khuất.
Mạc Kỳ Hàn lại trừng mắt, dư quang liếc về Liễu Ngô Đồng đang chăm chú nhìn hắn, con ngươi càng trầm xuống vài phần, có chút buồn bực thấp giọng nói: “Vương phi, nô tài hộ tống ngài về Vương phủ!”
Giọng điệu này không phải xin chỉ thị, là trực tiếp ra mệnh lệnh!
Lâm Mộng Thanh liều mạng nhịn cười, trong mắt nhiều hơn một phần trêu tức.
Lăng Tuyết Mạn ngẩn ra, nói: “Hoàng Thượng còn chưa nói tan tiệc đâu! Với lại, chút nữa ta cùng tiểu Vương gia về, bây giờ chưa về được.”
Mạc Kỳ Hàn không vui, tiếng nói như băng hàn, “Vương phi.”
“Vô Giới?”
Liễu Ngô Đồng hồi lâu chưa từng mở miệng nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn Mạc Kỳ Hàn, đột nhiên nhẹ nhàng mở miệng ngắt lời Mạc Kỳ Hàn, cũng bước đến gần hai bước, đứng cách một tấc trước mặt hắn, một đôi mắt tìm tòi nghiên cứu, không e dè nhìn đến gần. Cặp mắt kia, nàng vô cùng quen thuộc!
Trước đây ở Tứ Vương phủ, bên hồ Nguyệt Lượng nàng căn bản không có nhìn qua thị vệ này. Khi hắn vừa đáp xuống đất nhìn về phía nàng, cái nhìn kia khiến tim nàng đập mạnh không có lí do, đôi mắt kia cực kỳ giống Hàn ca ca của nàng, giọng nói của hắn không giống nhưng nàng vẫn có thể nghe được âm sắc của Hàn ca ca, trong cái nhìn của hắn cũng có trách cứ thật sâu.
“Vô Giới?” Liễu Ngô Đồng khẽ mở đôi môi đỏ thắm, trong tiếng nói mềm mại mang theo run rẩy, gằn từng tiếng hỏi: “Ngươi thật là Vô Giới?”
“Ngô Đồng, hắn là...” Lăng Tuyết Mạn không biết Liễu Ngô Đồng rốt cuộc như thế nào, thấy nàng thất thần liền vội muốn giải thích.
Nhưng Liễu Ngô Đồng vẫn chưa quay đầu lại, tức giận lớn tiếng phun ra một câu: “Im miệng! Ta không có hỏi ngươi!”
“A...” Môi Lăng Tuyết Mạn mở mở, sắc mặt tái nhợt cứng ngắc, đứng ở nơi đó, môi đóng lại mở, nói không được, chỉ mờ mịt nhìn Liễu Ngô Đồng, trong mắt hiện lên một chút bi thương.
Mạc Kỳ Hàn cảm thấy rất đáng thương, cực lực kiềm nén suy nghĩ muốn ôm Lăng Tuyết Mạn vào trong lòng an ủi, bàn tay xúc động ở hai bên thân thể nắm lại hét sức nhanh, khuôn mặt tuấn tú như sương mù không người xem tới được, hai mắt lạnh lẽo như nhiễm lên sương lạnh, liếc mắt nhìn khuôn mặt mỹ lệ trước đây từng để cho hắn yêu thương vô hạn, chậm rãi nói: “Liễu tiểu thư chỉ là con gái một cái Thái Phó mà vô lễ với Tứ Vương phi như thế sao? Cho dù là Liễu Thái Phó thấy Vương phi nhà ta cũng phải quỳ lạy làm lễ, huống chi là Liễu tiểu thư?”
“Tứ Vương phi?” Liễu Ngô Đồng lạnh lùng cười, nhìn thẳng, đôi con ngươi đen tối, khóe môi lại cười lạnh bạc, “Ngươi là thị vệ bên cạnh Hàn ca ca đúng không?”
“Hàn ca ca?” Lăng Tuyết Mạn co quắp khuôn mặt nhỏ nhắn, lặp lại lời nói của Liễu Ngô Đồng, trong mắt lại thêm một chút mê mang.
Nghe Liễu Ngô Đồng xưng hô vô cùng thân thiết, Lăng Tuyết Mạn kỳ quái lắp bắp một câu, Lâm Mộng Thanh nhịn không được bật cười hì hì, dường như thấy chưa đủ phiền, nhìn Lăng Tuyết Mạn, ý vị thâm trường nói: “Vương phi, Hàn ca ca chính là chủ tử của nô tài, phu quân của Vương phi, Tứ Vương gia Mạc Kỳ Hàn!”
Lời vừa nói ra, Lăng Tuyết Mạn kích động suýt nữa cắn đầu lưỡi, “Ngươi... ngươi nói cái gì? Là... là phu quân của ta? Ngô Đồng, nàng... nàng gọi tên thật là thân mật.”
Oh. My. God!
Lăng Tuyết Mạn trợn ngược hai mắt, suýt nữa ngất đi. Cho dù nàng có ngu hơn nữa cũng hiểu Liễu Ngô Đồng có tình cảm với phu quân đã chết của nàng!
Trách không được Liễu Ngô Đồng nói không muốn nhìn thấy nàng, hơn nữa không cho nàng đi qua, bộ dáng kích động kia còn nói chẳng sợ được ngàn vạn người ca ngợi, nhưng không chiếm được một người còn có ý nghĩa gì.
Trách không được nàng đến Tứ Vương phủ liền kiên trì đòi dâng hương cho Tứ Vương gia, một tiếng “Hàn ca ca” thì không phải quan hệ bình thường có thể gọi.
Mạc Kỳ Hàn liếc mắt Lăng Tuyết Mạn, sau đó im lặng nhìn Liễu Ngô Đồng, ánh mắt không một chút biến hóa, vẫn dùng giọng nói đã thay đổi, nói: “Liễu tiểu thư, lời này có ý gì? Tại hạ là một trong tam đại thị vệ bên cạnh chủ tử lúc còn sống, nhưng ít xuất hiện trước công chúng, Liễu tiểu thư là hoài nghi thân phận của Vô Giới sao?”
“Chàng... chàng có thể đưa cổ tay phải ra cho ta nhìn một chút không?” Liễu Ngô Đồng giật mình, đem hi vọng duy nhất đặt ở nơi này, trong lòng khẩn trương vô cùng.
Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nói: “Liễu tiểu thư xuất thân con nhà có học, cũng không biết đạo lý nam nữ thụ thụ bất thanh sao?”
“Ta... ta chỉ là... chỉ là muốn nhìn, không có muốn làm gì hết.” Liễu Ngô Đồng đỏ mặt, giọng càng nói càng nhỏ.
Lâm Mộng Thanh nổi lên một chút sầu lo trong mắt, tay âm thầm xiết chặt, xong chuyện, rõ ràng Liễu Ngô Đồng này hoài nghi sư huynh! Nghĩ, lập tức thu hồi cà lơ phất phơ ngày thường, không dấu vết liếc Mạc Kỳ Hàn, dùng ánh mắt hỏi hắn phải làm sao.
Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng cong khóe môi, cho cái biểu hiện an tâm, sau đó chậm rãi vén lên tay áo bên phải, lộ ra cổ tay màu đồng, cười ra vẻ lỗ mãng, “Nếu Liễu tiểu thư muốn nhìn, Vô Giới liền cho tiểu thư nhìn, ngại gì chứ?”
Sắc mặt Liễu Ngô Đồng càng thêm đỏ, khẽ cúi đầu ngượng ngùng, nàng càng thêm muốn biết người nọ có phải là Hàn ca ca của nàng không, to gan dời mắt đi qua, nhìn tỉ mỉ hai lần, cuối cùng thất vọng thu hồi ánh mắt, lui tới một bên cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi.”
Lâm Mộng Thanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay thả lỏng rồi rời đi.
Mạc Kỳ Hàn nhàn nhã buông tay áo, quét mắt Liễu Ngô Đồng một vòng, lãnh đạm nói: “Liễu tiểu thư hôm nay khiến Vương phi nhà ta gặp chuyện không may, còn đem Vương phi hiền lành dẫm nát dưới lòng bàn chân, nếu chủ tử ta còn sống, đương nhiên sẽ không khinh xuất mà tha thứ!”
Câu cuối cùng chọc giận Liễu Ngô Đồng. Nàng gần như mắc bệnh tâm thần gầm nhẹ: “Nếu như chủ tử ngươi còn sống, ngươi một tên thị vệ nho nhỏ sao dám nói với ta như thế!”