Màn đêm đen như mực.
Thời tiết vào đêm lạnh thấu tim. Lăng Tuyết Mạn cả đêm ngủ không an ổn, mắt mở không ra kêu nha hoàn lấy thêm chăn.
Cuộn thân mình, cả người chui vào trong chăn gấm, tiếng hít thở truyền vào trong tai chàng trai đứng ở bên giường đã lâu.
Thân ảnh cao to khoanh tay đứng nhìn không chuyển mắt. Nhìn chăn hở ra kia, quanh thân tản ra ý lạnh.
Bàn tay to vừa kéo chăn trên người Lăng Tuyết Mạn xuống, lập tức hơi lạnh truyền khắp toàn thân, làm cho nàng thò tay lung tung tìm chăn. Nhưng chăn mới với tới lại bị kéo ra, Lăng Tuyết Mạn có chút thanh tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm mơ mơ màng màng nói lầm bầm: “Chăn đâu?”
“Chăn ở đây!”
Thanh âm lạnh lùng như băng bỗng dưng vang lên, Lăng Tuyết Mạn hoàn toàn thanh tỉnh, ngồi dậy nhìn bóng đen cao lớn trước mặt, run run cà lăm nói: “Ngươi... ngươi đã đến rồi?”
Mạc Kỳ Hàn không nói một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Lăng Tuyết Mạn.
Lăng Tuyết Mạn lạnh không chịu được, hai tay ôm người có chút tức giận: “Lấy chăn đi làm cái gì? Trả cho ta!”
“Lạnh không?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Kỳ Hàn không có một biểu tình.
Lăng Tuyết Mạn nghe không thích hợp, muốn hỏi lại dừng lại. Nam nhân này hầu như mọi lúc đều lạnh lùng như vậy, có gì đáng hỏi đâu?
Vì thế nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, không lên tiếng.
“Nói chuyện!”
Mạc Kỳ Hàn tức giận, đột nhiên lên giọng, cong chân, đầu gối nửa quỳ, bàn tay to chế trụ cằm Lăng Tuyết Mạn, làm cho mặt nàng nhìn thẳng hắn. Một đôi con người lạnh chăm chú nhìn Lăng Tuyết Mạn đang kinh hoảng, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo nói: “Phóng túng ngươi vài ngày cho ngươi dưỡng thương, ngươi nghĩ là ta để cho ngươi cùng nam nhân khác vui đến quên cả trời đất sao?”
“Cái gì? Ta không có, ngươi làm đau ta!” Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, đồng thời cằm truyền đến đau đớn làm cho nàng nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Biết đau là tốt rồi. Bản công tử còn nghĩ rằng ngươi lông cánh cứng cáp, tìm được chỗ dựa vững chắc, không để bản công tử vào mắt!” Mạc Kỳ Hàn lãnh khốc nói, lực tay chẳng những không giảm, ngược lại còn tăng thêm. Lăng Tuyết Mạn cảm giác xương cốt muốn nát, đau toát mồ hôi, hai tay muốn gỡ tay Mạc Kỳ Hàn, nàng hút khí nói: “Ngươi khốn nạn, buông ta ra, đau quá”
“Còn dám trách móc ta?” Thanh âm Mạc Kỳ Hàn lạnh hơn, phút chốc buông lỏng tay, nhưng là quăng ra một cái tát. Lăng Tuyết Mạn bị đánh ngã xuống, run rẩy lấy tay che lên gò má, ủy khuất, đau đớn, nước mắt khống chế không nổi mà rơi. Nhưng nàng cắn drap giường không để cho bản thân mình khóc ra thành tiếng.
Mạc Kỳ Hàn đánh ra một bạt tai, đáy lòng nảy lên một tia hối hận, sợ run vài giây, bàn tay to buông lỏng, lại vẫn lạnh lùng nhìn Lăng Tuyết Mạn.
Kiêu ngạo như hắn, lãnh tình như hắn, mặc dù hối hận cũng không có khả năng mất mặt đi dỗ một nữ nhân!
Không khí lạnh như băng ở đêm khuya tối đen, trong phòng yên tĩnh đáng sợ.
Lăng Tuyết Mạn yên lặng chảy nước mắt, tâm lạnh như nước.
Nàng khi nào thoát khỏi ác ma này mà sống cuộc sống bình thường đây?
Gương mặt Mạc Kỳ Diễn hiện lên trong lòng, nước mắt Lăng Tuyết Mạn rơi càng nhiều. Nếu hắn có thể cứu nàng thoát khỏi khổ ải, nàng nguyện ý lấy thân báo đáp. Nhưng nàng không còn tấm thân xử nữ...