Mạc Ly Hiên tươi cười, hơi quay đầu kêu lên: “Mẫu thân đỡ Lăng đại nhân cùng phu nhân đứng lên đi, nếu không bọn họ tuổi đã cao còn phải lạy con!”
“Được.” Lăng Tuyết Mạn mỉm cười nhìn Mạc Ly Hiên, tỏ vẻ nàng hiểu được khổ tâm của nó, sau đó chậm rãi bước đến gần, mỗi tay đỡ một người đứng lên, cười nói: “Phụ mẫu, các ngài đừng như vậy. Ly Hiên thành tâm thay con cảm tạ các ngài. Ha ha, con đói bụng rồi, phụ thân có chuẩn bị cơm cho chúng con không?”
“Ngươi đứa nhỏ này!” Lăng Bắc Nguyên trừng mắt Lăng Tuyết Mạn một cái, nói: “Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời tiểu Vương gia đến nhà ăn dùng bữa!”
“Được, vậy thì quấy rầy Lăng đại nhân!” Mạc Ly Hiên gật đầu
Lăng Tuyết Mạn từ đầu đến cuối cũng chưa để ý đại phu nhân, lại không biết một hồi âm mưu đã xếp đặt kỹ lường chờ nàng cùng Mạc Ly Hiên bước vào!
Bữa trưa dùng xong khoảng nửa canh giờ.
Sau bữa cơm, Lăng Tuyết Mạn cùng Nhị phu nhân đi về phía hậu đường nói chuyện. Mạc Ly Hiên cùng quản gia và Lăng Bắc Nguyên ở trong đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm.
Ai ngờ vừa uống xong một chén trà, Mạc Ly Hiên đột nhiên đau bụng, trên trán toát mồ hôi lạnh, chỉ nói được một câu: “Quản gia, bụng ta...” từ trên ghế ngã xuống, bất tỉnh!
“Tiểu Vương gia!”
“Tiểu Vương gia!”
Quản gia cùng Lăng Bắc Nguyên thất thanh kêu lên. Quản gia cuống quít ôm lấy Mạc Ly Hiên, thấy sắc mặt nố tái nhợt, hai mắt nhắm chặt không có một chút sức sống!
“Người đâu! Mau truyền thái y! Nhanh lên!” Lăng Bắc Nguyên vội hô to, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tiểu Vương gia nếu có gì không hay xảy ra, lại là ở Lăng phủ gặp chuyện không may, sợ là toàn bộ Lăng gia hắn phải chôn cùng!
“Tiểu Vương gia, tiểu Vương gia.” Quản gia vừa hô vừa hướng thị vệ Tứ Vương phủ ở bên ngoài quát: “Người đâu, nhanh đi đến Nhị Vương phủ bẩm báo Nhị Vương gia, tiểu Vương gia đột nhiên ngất đi!”
Nghe xong, bọn hạ nhân vô cùng lo lắng chạy đi.
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vọt tới trước, hỏi quản gia không biết bệnh Mạc Ly Hiên ra sao, liền không dám di động nó, trên mặt hiện lên lo lắng vô cùng.
“Ly Hiên! Ly Hiên con tỉnh lại đi. Ly Hiên làm sao vậy? Ly Hiên đừng làm ta sợ mà. Ly Hiên mở mắt nhìn ta đi.”
Lăng Tuyết Mạn lệ như mưa ôm chặt lấy Mạc Ly Hiên, gọi to.
Sau đó, giương mắt đỏ bừng hỏi: “Quản gia, ngươi nói ta thật sự là sao chổi khắc phu khắc tử sao? Phu quân mất, Ly Hiên đột nhiên hôn mê, ta...”
“Vương phi!” Quản gia ngắt lời, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, nói: “Vương phi không thể nói lời ấy, bằng không Hoàng Thượng sẽ không tha cho ngài!”
“Nhưng Ly Hiên...” Lăng Tuyết Mạn cắn chặt môi, nước mắt tuôn rơi. Nếu dùng mạng của Ly Hiên để đổi mạng của nàng, nàng tuyệt đối không đồng ý.
“Vương phi đừng vội, hãy chờ thái y đến. Lại nói tiểu Vương gia người tốt ắt có trời giúp, không có việc gì.” Quản gia quyết đoán khuyên can.
Rất nhanh, thái y không kịp thở chạy đến. Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn cũng vội vàng đến cùng thái y, đạp cửa tiến vào.
“Hiên nhi!”
Mạc Kỳ Diễn kinh hãi hô một tiếng, chạy tới nhìn Mạc Ly Hiên hôn mê, ra lệnh: “Thái y nhanh nhìn xem!”
“Vâng!”
Lưu thái y lau mồ hôi trên trán, bắt mạch cho Mạc Ly Hiên, mày nhăn, không nói được một lời, lại xem xét mắt và lưỡi Mạc Ly Hiên, không ngừng lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng, nói: “Bẩm Nhị Vương gia, tiểu Vương gia ngoài việc mạch tượng suy yếu, không còn chứng bệnh khác.”
“Hiên nhi làm sao ngất?” Mạc Kỳ Diễn nhíu mày hỏi lại.
Lăng Tuyết Mạn cùng Lăng Bắc Nguyên và đám người quản gia đều khẩn trương nhìn Lưu thái y.
Lưu thái y hơi trầm ngâm nói: “Nhị Vương gia, mạch tiểu Vương gia có một chút nghịch chuyển, hạ quan cẩn thận bắt mạch, ngũ tạng tiểu Vương gia hoàn toàn không có dị trạng, đột nhiên ngất sợ là tim bị mệt.”
“Đúng rồi, thái y, Tiểu Vương gia trước khi ngất từng nói bụng ngài bị gì đó, không kịp nói xong đã hôn mê.” Quản gia nhớ lại.
“Bụng?”
Lưu thái y ngẩn ra, vội một lần nữa kiểm tra toàn diện, không dám bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, nhưng lại vẫn lắc đầu như trước, “Nhị Vương gia, tha thứ cho hạ quan vô năng. Đề nghị Nhị Vương gia đem tiểu Vương gia vào trong cung cho Thái Y Viện hội chẩn!”
Mạc Kỳ Diễn cắn răng nói: “Được, cấp tốc chạy tới cung!”
Lăng Tuyết Mạn như nghe đến bác sĩ phán định tử vong, hai mắt dại ra, hơi giật mình nhìn Mạc Kỳ Diễn ôm lấy Mạc Ly Hiên đi ra ngoài. Chờ bọn họ đi tới cửa, đột nhiên phát điên xông tới nắm chặt cánh tay Mạc Kỳ Diễn, hai mắt đẫm lệ, dè dặt cẩn trọng hỏi: “Nhị Vương gia, Ly Hiên không có việc gì phải không?”
Mạc Kỳ Diễn nhìn Lăng Tuyết Mạn, trong ánh mắt sâu thẳm ẩn chứa cảm tình không cách nào nói hết, mấp máy môi nói: “Hiên nhi sẽ khá hơn, nàng đừng lo lắng.”
Sáng sớm hắn bị gọi tiến cung nghị sự, chính là về việc kinh thành Cẩm An đột nhiên xuất hiện bố cáo nặc danh. Hoàng Thượng tức giận muốn bắt giam Lăng Tuyết Mạn, mấy người huynh đệ bọn họ nỗ lực bảo vệ, việc này mới tạm trôi qua. Hoàng Thượng đã phái người đi thăm dò nơi bố cáo phát ra. Hắn mới vừa từ trong cung trở lại Vương phủ, liền nghe Ly Hiên gặp chuyện không may. Như thế này bảo hắn tin hay không tin?
Nhưng mà nhìn Lăng Tuyết Mạn nỉ non, Mạc Kỳ Diễn hạ không được quyết tâm, chẳng những chưa trách cứ mà còn an ủi nàng.
Lăng Tuyết Mạn gật đầu, tiếng nói nghẹn ngào, “Ừ, ta sẽ chờ nó trở về.”
Mạc Kỳ Diễn cuối cùng nhìn thoáng qua Lăng Tuyết Mạn, đi nhanh ra.
Thân mình gần như vô lực mềm nhũn ra, Lăng Tuyết Mạn ngã ngồi ở trên cửa, thất thanh khóc rống.
Sau nửa canh giờ, cảm xúc kích động của Lăng Tuyết Mạn dần dần lắng xuống, quản gia nói: “Vương phi về Vương phủ trước đi”
“Ừ.”
Cáo biệt Lăng Bắc Nguyên, mới lên xe ngựa, một đội Ngự Lâm quân cưỡi ngựa phi nước đại đến!
“Truyền khẩu dụ Hoàng Thượng: Tứ Vương phi Lăng Tuyết Mạn mệnh tướng xung đột trước khắc Tứ Vương gia, sau khắc tiểu Vương gia. Trẫm quá tức giận, lệnh đem nhốt vào thiên lao đợi trẫm định đoạt! Khâm thử!”
“Cái gì?”
Mặt Lăng Tuyết Mạn xám như tro tàn, mở to hai mắt, thật lâu không nói ra một câu.
Lăng Bắc Nguyên cùng quản gia đều biến sắc mặt. Quả thật là sợ cái gì sẽ gặp cái đó.
“Tuyết Mạn -”
“Phụ thân -”
Hai Ngự Lâm quân bắt giữ Lăng Tuyết Mạn, quất ngựa chạy đi, chỉ để lại tiếng la tê tâm liệt phế ở trong không khí.
Quản gia ngẩn ra một lúc, bỗng dưng hoàn hồn không nói hai lời, nhảy lên lưng ngựa mang theo thị vệ chạy gấp về Tứ Vương phủ!
Hai khắc sau.
“Chủ tử, Tư Khuynh cầu kiến!” Vô Cực đứng ở bên giường nhẹ giọng kêu.
Mạc Kỳ Hàn bối rối vô cùng, bởi vì tiểu Vương phi của hắn khiến cho hắn hiện tại ngày đêm điên đảo, liền phiền chán gầm nhẹ: “Bảo hắn chờ!”
Vô Cực co rúm lại một chút, dừng hai giây, đánh bạo nói: “Chủ tử, sợ là không thể đợi. Vương phi đã xảy ra chuyện!”
“Vương phi bị cái gì?” Mạc Kỳ Hàn tiêu hóa xong lời Vô Cực nói, cả kinh ngồi dậy, con ngươi nhập nhèm lập tức trở nên sắc bén, “Xảy ra chuyện gì? Kêu Tư Khuynh vào!”
“Vâng!”
Khi quản gia bước vào, Mạc Kỳ Hàn đã lạnh lùng đứng ở trước bàn, không đợi quản gia hành lễ liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Vương phi hiện tại ở nơi nào?”
“Hồi chủ tử, lúc nô tài ở Lăng phủ, tiểu Vương gia đột nhiên ngất, tuyên thái y đến xem lại tra không ra bệnh. Nhị Vương gia đã mang tiểu Vương gia vào cung để Thái Y Viện hội chẩn. Hoàng Thượng phái Ngự Lâm quân đến bắt Vương phi nhốt vào thiên lao!” Quản gia vội vàng nói ngắn gọn.
Đồng tử Mạc Kỳ Hàn kịch liệt co rút, bàn tay to phút chốc siết chặt, “Ngươi nói cái gì? Hiên nhi vô cớ hôn mê? Đây là có chuyện gì? Phụ hoàng tin là Tuyết Mạn khắc chết sao?”
“Chủ tử, nên làm cái gì bây giờ?” Vô Cực cùng quản gia chắp tay xin chỉ thị.
Trong mắt Mạc Kỳ Hàn tản ra khí lạnh nhè nhẹ, trầm ngâm, sau mới nói: “Tư Khuynh, ngươi tức khắc đi tìm hiểu tin tức Hiên nhi, xem Thái Y Viện chẩn ra kết quả gì! Chỉ có thể cứu Vương phi ra khỏi thiên lao nếu Hiên nhi tỉnh lại. Hiện tại bổn vương lo lắng là bệnh của Hiên nhi không tầm thường, giao do thái y sợ là uổng phí thời gian, còn có khả năng làm trễ việc cứu chữa!”
“Chủ tử, nếu tiểu Vương gia không khỏi, sợ là Vương phi...” Vô Cực lo lắng nói.
“Hừ! Người đứng sau bố cáo là muốn một hòn đá ném hai chim, ngoài Hiên nhi còn muốn đưa Vương phi vào chỗ chết, mục đích sợ là muốn thử bổn vương. Nếu bổn vương chưa chết là muốn ép bổn vương hiện thân, nếu bổn vương đã chết là dùng mạng của Hiên nhi cùng Tuyết Mạn thử đao! Như vậy người này chỉ có khả năng là hắn!”
Mạc Kỳ Hàn rùng mình, “Vô Cực, truyền lệnh cho ám vệ tìm cách nắm giữ hết thảy hành động của người nọ cùng Lăng Bắc Nguyên! Bổn vương phải nhanh xác định rốt cuộc chủ mưu là người nào!”
Vô Cực đáp: “Nô tài tuân mệnh!”
“Chủ tử, việc này là Lăng Bắc Nguyên gây nên sao?” Quản gia nhíu mày nói.
“Sẽ không!” Mạc Kỳ Hàn cười lạnh nói: “Lăng Bắc Nguyên sẽ không ngốc đến nỗi ở trong phủ mình hại Hiên nhi. Hiện nay Vương phi chịu tội là vì Hiên nhi sống chết chưa biết. Nếu xác định Hiên nhi đã chết, toàn bộ Lăng phủ sẽ bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội! Chỉ sợ Lăng Bắc Nguyên là bị người lợi dụng!”
Nói xong bàn tay to lại siết chặt, “Hai người các ngươi nhanh đi tra xét! Truyền Vô Ngân tới gặp bổn vương!”
“Nô tài cáo lui!”
Một lát sau, Vô Ngân đi vào chắp tay nói: “Nô tài ra mắt chủ tử! Chủ tử, việc bố cáo có chút thông tin!”
“Nói!”
“Tình báo nói, đêm qua vào canh ba ở phố nam có lão hán gõ mõ cầm canh từng nhìn đến hai tên côn đồ lén lút ở bảng thông báo. Lão hán e ngại những tên côn đồ này nên vội vàng trốn đi, sau khi bọn chúng rời đi, lão hán phát hiện bảng thông báo có dán một bố cáo. Bởi lão hán không biết chữ liền không có coi là quan trọng, bởi vậy suy đoán có người làm chủ mưu phía sau. Trong một đêm, tất cả bảng thông báo trong kinh thành đều dán lên bố cáo để hạ bệ Vương phi!”
“Phái người cho bạc, an bài gia đình lão hán rời kinh để tránh kẻ chủ mưu giết người diệt khẩu! Tiếp tục tra, một khi bắt được kẻ ra tay này, bổn vương muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!”
“Vâng, chủ tử! Nô tài hiểu rõ!”