Vương
Duẫn nơi nơi chờ mong nhìn Dạ Nguyệt Sắc, thật giống như toàn thế giới
cũng chỉ còn lại có người trước mắt kia, hắn muốn Dạ tiểu thư biết hắn thích
nàng. Vậy mà trong lòng lại rất thấp thỏm lo âu, nếu như Dạ tiểu thư cự tuyệt,
thì hắn phải làm sao bây giờ, Vương Duẫn cau chặt chân mày, cắn môi dưới, sắc
mặt có chút rối rắm nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
Mắt
Nguyệt Vô Thương híp một cái, gần đây dũng khí của Vương Duẫn tựa hồ cao một
chút. Nhếch miệng nở một nụ cười quỷ quyệt.
Còn
lại là vẻ mặt mọi người khó lường, toàn bộ đều nhìn vào Dạ Nguyệt Sắc, mày Dạ
Nguyệt Sắc hơi nhíu, chuyện giống như có chút phiền phức . Ngay sau đó
cười một cách tự nhiên
"Duẫn
Chi à, ta cũng thích ngươi mà , ha ha. . . . . ."
Cười
giả lả hai tiếng, Dạ Nguyệt Sắc nỗ lực điều chỉnh vẻ mặt của mình một
chút, khiến nụ cười trên mặt xem ra thân thiết chân thành. Dáng vẻ như vậy, làm
cho ba nam nhân có mặt ở hiện trường đều là ba vẻ mặt khác nhau.
"Chúng
ta là chị em tốt mà! Duẫn Chi!" Nói xong còn vỗ vỗ đầu vai Vương Duẫn,
trong lòng Dạ Nguyệt Sắc nghĩ lại những chuyện đã qua, trước kia đùa giỡn Vương
Duẫn quá mức rồi?
Nguyệt
Vô Thương sau khi nghe nói như thế rốt cuộc mặt mày hớn hở, còn lại chân mày
của mọi người giãn ra, ánh mắt của Tần Khuynh trở nên oán hận vô cùng,
tại sao một người không tài không có học vấn, ngôn ngữ thô bỉ lại có thể
được nhiều người thích như thế chứ.
"Ta
hiểu rồi. . . . . ." Vương Duẫn có chút thất hồn lạc phách ôm Lan
tiểu thư trong ngực đi tới hướng lều của mình, vừa lẩm bẩm nói thầm,
hiểu, hiểu, thoạt nhìn rất thất vọng cô đơn.
Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy có cảm giác tội lỗi, chuyển đến bên người Nguyệt
Vô Thương, kéo kéo vạt áo Nguyệt Vô Thương , nhỏ giọng nói: "Nguyệt
Nguyệt ~"
Nguyệt
Vô Thương rất tùy ý sờ sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc, động tác thương yêu cưng chiều, ôn
nhu nói: "Không sao!"
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn tất cả mọi người nhìn nàng lúc này, Phong Hồi Tuyết chẳng qua
là nhìn nàng cười ôn nhu như gió xuân, Nguyệt Lưu Ảnh cau mày không biết là
loại tâm tình gì, Tần Khuynh thấy Dạ Nguyệt Sắc đưa mắt nhìn sang vội vã thu
lại hận ý trong đôi mắt.
Dạ
Nguyệt Sắc lôi ống tay áo Nguyệt Vô Thương, bộ dáng tội nghiệp, khóe miệng
Nguyệt Vô Thương cong cong, kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về hướng lều, vừa nói:
"Ta xem khí trời cũng sắp mưa rồi, thu dọn đồ đạc trở về đi thôi! Thuận
đường mang theo Lan tiểu thư đi xem đại phu!"
Phong
Hồi Tuyết sau khi Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương xoay người sang chỗ khác,
nụ cười ảm đạm trong mắt, Dạ Nguyệt Sắc đối với Nguyệt Vô Thương lệ thuộc vào
một cách lơ đãng, Phong Hồi Tuyết cô đơn cười buồn bã. Xoay người đi về phía
lều của mình.
"Nguyệt
Nguyệt, mới vừa rồi Duẫn Chi ôm là ai vậy?" Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô
Thương tò mò hỏi.
Đi ở
phía trước, Nguyệt Vô Thương đột nhiên dừng bước lại, Dạ Nguyệt Sắc tự nhiên
đụng vào trên người của Nguyệt Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc vuốt vuốt cái trán, ủy
khuất nói thầm: "Sao đột nhiên dừng lại thế!"
Nguyệt
Vô Thương nhíu mày, một đôi mắt lung linh ánh sáng sâu kín nhìn Dạ Nguyệt Sắc,
khóe miệng nhếch lên, "Nàng rất quan tâm hắn?"
Dạ
Nguyệt Sắc ngượng ngùng cười hai tiếng, che giấu mất tự nhiên của mình, vừa
cười ha hả, "Ngươi không phải cảm thấy bọn họ trai tài gái sắc, rất xứng
đôi sao?"
"Ha
ha. . . . . ." Nguyệt Vô Thương rốt cuộc khoái trá bật cười, ánh
sáng tà ác trong mắt lóe qua, là rất xứng đôi .
Nguyệt
Vô Thương tâm tình rất tốt, tiếp tục đi về phía trước, Dạ Nguyệt Sắc có chút
mạc danh kỳ diệu đi theo phía sau lưng Nguyệt Vô Thương , nào biết
ruột con sói xám nào đó có chín khúc quanh, gan có bảy lỗ đang âm thầm vạch ra
kế hoạch.
. . .
. . .
Đoàn
người chuẩn bị xong xuôi, Vương Duẫn cùng với Phong Hồi Tuyết biết y thuật mang
theo Lan tiểu thư bị thương ngồi cùng một chiếc xe ngựa. Nguyệt Vô Thương hôm
qua động nội lực sắc mặt tái nhợt phiếm màu xanh, ngồi trên xe ngựa của chính
mình nhắm mắt dưỡng thần . Dạ Nguyệt Sắc một mình nhàm chán ngồi ở trên xe
ngựa, vén rèm lên Tây nhìn Đông chú ý.
Bên
cạnh xe ngựa màn xe đột nhiên bị vén lên, Tần Khuynh cười mềm mại hướng về phía
Dạ Nguyệt Sắc nói: "Tối hôm qua. . . . . . Bộ dạng của Vương gia giống như
mệt chết đi, Dạ tiểu thư thì ngược lại tinh thần sáng láng!"
Nói
xong cũng không quản Dạ Nguyệt Sắc phản ứng, quỷ dị cười một tiếng, để
rèm xuống, ngăn cách tầm mắt Dạ Nguyệt Sắc .
Tối
hôm qua? Dạ Nguyệt Sắc khẽ nhíu mày; bộ dạng Vương gia giống như mệt chết đi?
Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nhíu mày; Dạ tiểu thư ngược lại tinh thần sáng láng? Dạ
Nguyệt Sắc sao lại cảm giác lời này nghe qua chứa đầy hàm ý như vậy, bọn họ chỉ
là đơn thuần cùng nhau ngủ mà thôi. Nhưng, sao Tần Khuynh lại biết? Dạ Nguyệt Sắc
hé mắt, thối Hồ Ly Tinh!
Dạ
Nguyệt Sắc hạ màn xe xuống, tựa vào trên giường êm bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần
, xe ngựa dọc theo đường đi cũng rất vững vàng, nhưng khi đi tới một đoạn đường
lắc lư, trên đường nhô ra rất nhiều hòn đá nhỏ lởm chởm, xe ngựa đi có chút
đung đưa, Dạ Nguyệt Sắc mở mắt, có chút kì quái. Lúc đi cùng Phong Hồi Tuyết
đến đây, ngủ thẳng giấc cũng không có cảm giác lắc lư. Chẳng qua chỉ lo ngủ nên
Dạ Nguyệt Sắc nào biết, một đường đi đều là được Phong Hồi Tuyết chiếu cố .
Lúc
Dạ Nguyệt Sắc đẩy màn xe ra, ngựa liền hí một tiếng bén nhọn sau đó cả vó trước
nâng lên thật cao, xe ngựa chợt dừng lại, đem người phu xe hất xuống mặt
đất. Theo quán tính mạnh mẽ khiến Dạ Nguyệt Sắc lao về phía trước cả người lập
tức ngã úp xuống sàn xe.
Vò
ngựa vừa rơi xuống trên đất, vừa một trận tiếng hí bén nhọn, sau đó phát điên
chạy về phía trước. Dạ Nguyệt Sắc còn chưa kịp bò dậy, xe ngựa đã giống như mũi
tên rời khỏi dây cung, chạy điên cuồng về phía trước.
"Cứu
mạng a!" Dạ Nguyệt Sắc hét rầm lên, tiếng ngựa hí điên cuồng, tiếng hét
kinh hoàng của Dạ Nguyệt Sắc đã làm những người khác giật nảy mình.
Nguyệt
Vô Thương đẩy màn xe ra, đã thấy xe ngựa Nguyệt Sắc từ bên cạnh hắn lướt
qua Dạ thật nhanh, trong xe không ngừng truyền đến tiếng kêu của Dạ Nguyệt Sắc.
Nguyệt Vô Thương không kịp suy nghĩ thân thể mình không thích hợp động chân
khí, thân thể đã không khống chế bay vụt ra ngoài.
Mũi
chân nhấn ở trên càng xe một chút, liền nhanh chóng hướng xe ngựa Dạ
Nguyệt Sắc bay đi, đường núi Hương Sơn vốn chính là đường vòng vèo uốn
lượn, mắt thấy sẽ phải quẹo cua, ngựa bị hoảng sợ, làm sao còn biết quẹo cua.
Nguyệt Vô Thương chỉ cảm thấy tâm lập tức quấn chặt, gia tăng tốc độ bay tới xe
ngựa.
"Nguyệt
Nguyệt, cứu mạng a, cứu mạng a. . . . . ." Thanh âm hốt hoảng của Dạ
Nguyệt Sắc lần nữa gọi vang, trong lòng Nguyệt Vô Thương quýnh lên, sử xuất
toàn lực, trước lúc vó xe ngựa sắp rơi xuống vách núi, bắt được mui xe ngựa,
con ngựa đang phát cuồng hung hăng lôi luôn cả Nguyệt Vô Thương đi về phía
trước kéo ra một khoảng cách.
Nguyệt
Vô Thương giải quyết dứt khoát, đem cương ngưa dùng nội lực đánh gãy, cả xe
ngựa cũng toàn bộ bị chấn động vỡ nát, Dạ Nguyệt Sắc bắt được đệm trên xe ngựa,
tư thế bất nhã nằm trên ván xe.
Nguyệt
Vô Thương phi thân xuống, kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, mũi chân nhấn nhẹ ở trên ván
xe một chút, ôm Dạ Nguyệt Sắc phi thân lên, đồng thời xe ngựa cùng ngựa rơi vào
đáy vực Hương Sơn.
Nguyệt
Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc an toàn rơi xuống đất, Dạ Nguyệt Sắc vẫn đang
phát run, đôi tay nắm ngực áo của Nguyệt Vô Thương, bấu chặt vào thịt Nguyệt Vô
Thương, cũng có chút đau.
"Không
sao!" Nguyệt Vô Thương hơi thở không yên an ủi Dạ Nguyệt Sắc, cứng
rắn nuốt lấy máu tươi đang dâng trào đến cổ họng, cũng không để ý ngực bị Dạ
Nguyệt Sắc bấu chặt có bao nhiêu đau, ôn nhu an ủi: "Sắc Sắc, không sao
rồi. . . . . ."
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc âm thanh run rẩy, mang theo tiếng
khóc rấm rứt.
"Ở
đây, ta ở đây. . . . . ." Nguyệt Vô Thương vuốt ve sau lưng của Dạ Nguyệt
Sắc, "Sắc Sắc, ta ở đây. . . . . ."
Người
còn lại thấy thế toàn bộ xuống xe ngựa, tất cả mọi người đều bị một màn kinh
tâm động phách này làm cho kinh hoàng vậy mà không chờ bọn hắn kịp phản ứng, đã
thấy trên mặt Nguyệt Vô Thương có hắc khí quỷ dị nhấp nhô, một búng máu từ khóe
miệng tràn ra, cả người lung lay hai cái, đột nhiên buông Dạ Nguyệt Sắc ra, ngã
trên mặt đất. . . . . .
t/g:
Ta không phải cố ý khiến Nguyệt Nguyệt bị thương, ( ngồi cạnh góc tường đâu
rồi, bên ngoài xúm lại đánh ta! )
Đây
là tai nạn lao động a, có tiền phụ cấp , hu hu, bò đi. . . .