Dạ
Nguyệt Sắc vòng quanh tường viện Vương Phủ nhìn một lần, rồi lại một lần, vừa
cau mày vừa lắc đầu quá cao. . Đột nhiên linh cơ nhất động, chỗ ở của Nguyệt Vô
Thương là ở hậu viện của Vương Phủ, nơi đó có rừng hoa đào, vì vậy rất là
vui vẻ chạy về hướng hậu viện.
Dạ
Nguyệt Sắc vui sướng ngồi ở trên đầu tường, đem một thỏi bạc ném cho một lão bá
đẩy xe dưới chân tường. Ngồi ở trên tường, khẽ xoa xoa tay, mặt cười gian
nhìn một rừng cây trước mặt.
Lúc
này, hoa đã rơi hết, chỉ còn lại nững lá non mới nhú mơn mởn, đầu cành treo
những trái non nho nhỏ xanh mượt. Dạ Nguyệt Sắc từ cành đào ven tường, nhàn nhã
tự tại bò đến dưới tàng cây.
Hưng
phấn nhìn một rừng đào lớn, chậm rãi đi vào bên trong. Dưới đám râm che mát của
rừng đào, Dạ Nguyệt Sắc không chút hoang mang đi ở trong rừng đào, tâm tình rất
tốt nàng vẫn không hề phát hiện, đột nhiên lại trở về chốn cũ.
Đi
đến vòng thứ ba, Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu lấy tay che kín mắt, nhìn mặt trời
chói rực trên đỉnh đầu, Dạ Nguyệt Sắc nhìn quả đào non mơn mởn trên đầu cành, đột nhiên cảm thấy quả đào này nhìn quen quen. Sau đó nhìn bốn phía một
chút, ngay cả bóng dáng lầu các Nguyệt Vô Thương ở cũng không nhìn thấy.
"Nguyệt
Nguyệt, ta lạc đường!" Dạ Nguyệt Sắc dựa vào cây đào ngồi xuống, bộ dạng
mệt mỏi, khiến Nam Uyên đang ẩn thân trong đám lá xanh tươi kia, không nhịn
được nhẹ nhàng bật cười. Chủ nhân thưởng thức thật khác người mà.
Sáng
sớm đã để cho hắn thủ tại chỗ này, không nghĩ tới chờ là một mỹ nhân trèo
tường !
"Ai
đang cười?" Dạ Nguyệt Sắc "Cọ" một tiếng lập tức từ dưới
đất ngồi dậy, khẩn trương nhìn quanh bốn phía, chỗ ở của Nguyệt Nguyệt sao lại
giống như mê cung thế này.
Nam
Uyên che che miệng lại, nín thở, hái một quả đào từ trên cây xuống, bắt đầu ném
đến chỗ nào đó trên đất, những cây đào kia giống như có ý thức, tự động dời vị
trí đi một chút, trước mặt xuất hiện ra một con đường.
Nam
Uyên cười nhìn quả đào trong tay một chút, đột nhiên cười đến có chút giảo
hoạt, sau đó quả đào trong tay đột nhiên từ trong tay bay ra ngoài, nện
vào trên đầu Dạ Nguyệt Sắc .
Dạ
Nguyệt Sắc tiếp được quả đào từ trên đầu rơi xuống, hận hận đem nó ném xuống
đất, hai chân hung hăng đạp đạp, ngay cả quả đào thối này cũng khi dễ nàng, nếu
như có cơ hội, nàng muốn đem cây đào nơi này toàn bộ chặt bỏ.
Nam
Uyên che miệng cười cười, tâm tình rất tốt ở trên cây nhún mũi chân một chút,
biến mất trong rừng đào.
Dạ
Nguyệt Sắc hung hăng trên mặt đất giẫm hai cái, tiếp tục đi về phía
trước, bất quá lần này tương đối thuận lợi, Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc thấy được
lầu các mà Nguyệt Vô Thương ở.
Dạ
Nguyệt Sắc hưng phấn chạy về phía trước, đột nhiên dừng lại, giảo hoạt cười một
tiếng, khẽ bước bước, từ từ hướng lầu các Nguyệt Vô Thương đi tới.
Chẳng
qua là Dạ Nguyệt Sắc không biết, ngay từ lúc nàng xuất hiện trước cửa Vương
Phủ, nhất cử nhất động toàn bộ nằm ở trong lòng bàn tay của ai kia.
Dạ
Nguyệt Sắc một đường không trở ngại bước lên lầu các, nhón chân lên, lén lút
hướng phòng của Nguyệt Vô Thương đi tới. Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi qua bình
phong, lặng lẽ hướng đến gần giường của Nguyệt Vô Thương , đôi tay đặt ở
trên mặt giả trang một mặt quỷ, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời như đưa đám, không có ở
trên giường!
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc hô một tiếng, như cũ không nghe thấy có
người đáp lại, nàng chạy vào phòng trong.
Loáng
thoáng truyền đến vài mùi thuốc, Dạ Nguyệt Sắc vừa đi vừa hơi nhíu mày. Hình
ảnh xuất hiện ở trước mắt, khiến Dạ Nguyệt Sắc nhất thời kinh hoảng.
Hơi
nước bốc lên thành lớp sương mù màu trắng, khói trắng lượn lờ, trong nhà có một
bóng lưng đang lúc như ẩn như hiện, một mái tóc đen như mực bị hơi nước ướt
nhẹp, dính vào sau lưng, chặn lại tảng lớn da thịt trắng như tuyết ở phần lưng.
Vung
lên bọt nước theo cổ chảy xuống, cuối cùng rơi vào trong thùng, kích khởi
tiếng nước chảy linh đang. Một
bóng lưng làm cho người ta mơ màng vô hạn, một cánh tay trắng như ngọc, Dạ
Nguyệt Sắc giống như cảm thấy đó là đang vẫy tay về phía nàng, không kìm
hãm được dời bước qua đó.
Dạ
Nguyệt Sắc đương nhiên không nhìn thấy khóe miệng người nọ nâng lên một
nụ cười, lúc Dạ Nguyệt Sắc đến gần, trong nháy mắt tóc xõa tại sau lưng bất
chợt được vén lên, đem trọn một tấm lưng trần lộ ra, trực tiếp khiêu chiến thần
kinh thị giác của người nào đó.
Tựa
hồ nhìn thấy vẻ kinh ngạc trên mặt người nào đó, nụ cười nơi khóe miệng Nguyệt
Vô thương sâu hơn, chậm rãi đứng dậy, đột nhiên xoay người lại, sâu kín nói:
"Sắc Sắc, nàng nhìn lén ta tắm rửa!"
"A!"
Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên che kín mắt, xuyên thấu qua khe hở nhanh chóng hướng
trên người Nguyệt Vô Thương liếc một cái,tóc phủ xuống ngực đem ngực che đi hơn
phân nửa , thùng nước tắm đến bên hông, căn bản cái gì đều nhìn không tới.
Dạ
Nguyệt Sắc trong lòng than một tiếng, trong lúc nàng nàng sửng sốt , Nguyệt Vô
Thương đã nắm khăn tắm bên thùng , vây ở bên hông, chậm rãi từ trong
thùng nhảy ra , thon dài trắng nõn ở trước mặt Dạ Nguyệt Sắc thoáng một cái,
sau đó dừng ở trước mặt Dạ Nguyệt Sắc .
"Sắc
Sắc ~" Thanh âm hơi có vẻ hư nhược đột nhiên vang lên bên của tai Dạ
Nguyệt Sắc , ôn nhu mị hoặc nói: "Nàng nhìn lén ta tắm rửa!"
Dạ
Nguyệt Sắc vội vàng lấy bàn tay bưng bít ở trên mặt ra, ở trước mặt của Nguyệt
Vô Thương lắc lắc, "Không phải vậy, không phải vậy. . . . . ."
"Không
được. . . . . ." Nguyệt Vô Thương yêu nghiệt tựa đầu vào trên vai Dạ
Nguyệt Sắc , u oán nói: "Nàng đã nhìn cạn sạch, nàng phải phụ trách
với người ta. . . . . ."
"Nào
có nhìn được hết. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc thân thể cứng ngắc thừa
nhận sức nặng của Nguyệt Vô Thương , vội vàng phủ nhận nói. Không có nhìn
được hết lấy gì mà phụ trách chứ?
"Ha
ha. . . . . ." Nguyệt Vô Thương ở trên bả vai Dạ Nguyệt Sắc cất tiếng cười
ủ rũ, ngay sau đó mị hoặc nói: "Vậy có muốn nhìn tiếp hay không?
Hửm?"
Dạ
Nguyệt Sắc kích động, nàng đối với loại ngữ điệu nâng cao này của hắn, thanh âm
mềm mại đến tận xương này, không hề có sức miễn dịch nhất.
"Nguyệt
Nguyệt. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng đẩy Nguyệt Vô Thương một cái,
"Nguyệt Nguyệt, ngươi mặc quần áo vào trước, có được hay không?"
"Không
được!" Nguyệt Vô Thương miễn cưỡng nói, vừa nói vừa đem toàn bộ sức nặng
tựa vào trên người của Dạ Nguyệt Sắc. Giọt nước trên người đem y phục Dạ Nguyệt
Sắc thấm ướt, nhiệt độ theo dòng nước truyền đến trên người của Dạ Nguyệt
Sắc, có chút lạnh.
"Nguyệt
Nguyệt, ngươi rất lạnh a, mau mặc quần áo vào!" Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng
đẩy Nguyệt Vô Thương một cái.
"Không
còn sức lực!" Giọng nói miễn cưỡng, thanh âm hư nhược.Hết thảy đều khơi
dậy sự đồng cảm vô hạn của người nào đó, chống cả người Nguyệt Vô Thương lên ,
nhìn thân thể trần trụi của hắn, tay chân có chút luống cuống mà lại không biết
đặt tay ở nơi nào!
"Vậy
làm sao bây giờ?" Dạ Nguyệt Sắc theo lời nói của Nguyệt Vô Thương khẽ hỏi,
khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong cong, "Vậy nàng giúp ta mặc!"
Cái
gì? ! Dạ Nguyệt Sắc lại đẩy Nguyệt Vô Thương một cái, phát hiện làn da dưới tay
mình thật lạnh, sau đó đứng thẳng thân thể chống đỡ toàn bộ sức nặng của Nguyệt
Vô Thương.
"Sắc
Sắc. . . . . ." Một yêu nghiệt học thanh âm kéo dài giọng của Dạ Nguyệt
Sắc ngày thường gọi hắn, yếu ớt ở bả vai Dạ Nguyệt Sắc nói.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời mẫu tính đại phát, hướng về phía Nguyệt Vô Thương gật đầu
một cái. Khóe miệng Nguyệt Vô Thương nhếch lên cao hơn. Hắn không hề lừa gạt
nàng, hắn thật sự vô lực.