Nguyệt
quốc Chiêu Đức năm thứ hai mươi, Chiêu Đức Đế Nguyệt không muốn bởi vì mấy vị
học sĩ viện Hàn Lâm trong triều học đòi văn vẻ viết văn chương, giận tím mặt,
vô số học sĩ Hàn Lâm viện hoặc là bỏ tù, hoặc là lo lắng đề phòng! Thế cuộc bị
‘văn chương; làm cho rối loạn, trong lúc nhất thời lòng người trong triều bàng
hoàng. . . . . .
Nhưng
mà kinh thành phồn hoa, vẫn hối hả như cũ! Dạ Nguyệt Sắc ở trong đám người lấn
tới lấn lui, nhìn thấy một đám người tụ tập tại một gian lầu các. Dạ Nguyệt Sắc
tò mò ngang nhiên xông về hướng đám người.
"Nhường
một chút, nhường đường, xin nhường đường!" Dạ Nguyệt Sắc dùng hết sức lực
chen vào trong. Người phía trước căn bản là lù lù bất động, Dạ Nguyệt Sắc cứ
chen chen vào trong, người phía trước bị chen cả giận, hướng Dạ Nguyệt Sắc
quát: "Chen cái gì mà chen, tiểu thư nhà Lan viên ngoại ném tú cầu chọn
rể, của hồi môn là mười triệu lượng bạc, làm gì đến phiên ngươi chứ!"
Mười
triệu lượng bạc? Ném tú cầu chọn rể? Dạ Nguyệt Sắc càng hiếu kỳ, làm gì còn để
ý đến người trước mặt.
"Các
vị, hôm nay tiểu nữ Nhược Hi ném tú cầu chọn rể, bất luận giàu nghèo, bất luận
gia thế thế nào, chỉ cần nam tử chưa lập gia đình đều có thể tham dự! Người
nhận được tú cầu, ba ngày sau cưới tiểu nữ vào cửa! Lan phủ sẽ cho của hồi môn
là mười ngàn lượng bạc làm sính lễ !" Trên lầu một nam tử trung niên trung
khí mười phần nói.
"Chính
thức bắt đầu ném tú cầu!" Lan viên ngoại vừa dứt lời, một bóng dáng yểu
điệu đứng trên lầu, trên gương mặt tuyệt diễm trong trẻo lạnh lùng có chút nóng
nảy, nhìn đám người một chút, sau đó đem tầm mắt rơi vào Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười
hơi tràn ra cả gò má.
Sau
đó đi tới bên lầu, đem tú cầu trong tay hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc dùng sức
ném một cái. Người dưới lầu thấy tú cầu ném ra, toàn bộ xoay người về hướng tú
cầu, sau đó tập thể bay vọt về hướng Dạ Nguyệt Sắc.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn tú cầu từ trên trời giáng xuống, rất tự nhiên đưa tay tiếp
được. Sau đó kinh ngạc nhìn người xông tới, cánh tay bị người ta lôi kéo, sau
đó bay đi vài mét ở ngoài.
"A
Tuyết a, may mà có huynh!" Dạ Nguyệt Sắc thở phào nhẹ nhõm, bị nhóm người
lớn như vậy đè lên, không thành bánh thịt, hơn nữa tiểu thư ném tú cầu
không phải là cô nương hôm đó được Duẫn Chi cứu ở Hương Sơn sao?
Nhào
lên một nhóm người, không ngừng kêu"Tú cầu ở đâu?" Người rất nhanh
liền đi ra, một thư sinh chật vật, dây cột tóc bị tung ra, rối bù đứng
dậy, trong miệng lẩm bẩm thì thầm: "Thiên ý a, thiên ý. . . . .
."
Sau
đó cả người thất hồn lạc phách, như nằm mộng lảo đảo bỏ đi. Ngay sau đó Vương
Duẫn mới vừa đứng bên cạnh Dạ Nguyệt Sắc, cũng cả người chật vật bị ép ra
ngoài, lảo đảo nghiêng ngả đi về hướng Dạ Nguyệt Sắc.
Trong
đám người chật chội, tựa hồ phát hiện cái gì, mà tú cầu lại không biết tung
tích, sau đó đều tách ra, toàn bộ ánh mắt nhìn về hướng Dạ Nguyệt Sắc bên này.
Một
người tinh mắt đột nhiên chỉ vào bóng đêm hô: "Tú cầu ở chỗ này!" Sau
đó hướng Dạ Nguyệt Sắc chạy tới, người phía sau cũng nhìn thấy tú cầu trong tay
Dạ Nguyệt Sắc, sau đó toàn bộ đồng loạt xông lên.
Dạ
Nguyệt Sắc cúi đầu nhìn tú cầu trong tay mình, cảm giác đột nhiên có ánh mắt
rơi trên người mình, như có như không nhưng lại không thể bỏ qua. Dạ Nguyệt Sắc
tựa hồ cảm ứng được hướng nhìn kia.
Một
thân bạch y, phong hoa vô hạn; hai mắt hoa đào, hai tay áo phong lưu. Khẽ cười,
nhưng tràn đầy mê người; mắt tình, say lòng người.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh, cho nên ngay cả một nhóm người
đã chạy tới, nàng đều không nhận thấy được. Ôm tú cầu có chút ngu ngơ,
nhìn người dựa vào bên xe ngựa, không nhúc nhích.
Cho
đến lúc người nọ đến bên cạnh nàng, nụ cười tràn đầy khuôn mặt bước tới trước
mặt Dạ Nguyệt Sắc, thanh âm mềm mại đến tận xương giống như mưa bụi triền
miên ở Giang Nam , mềm mại lượn quanh trái tim của Dạ Nguyệt Sắc:
"Sắc Sắc. . . . . ."
Vẻ
mặt của Dạ Nguyệt Sắc càng thêm ngốc nghếch, Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng cười ra
tiếng, ngón tay như ngọc nhẹ nhàng nâng cằm Dạ Nguyệt Sắc lên, hài hước
hỏi: "Sắc Sắc, chẳng lẽ định ba ngày sau cưới Lan tiểu thư làm vợ?"
Sau
đó lúc Dạ Nguyệt Sắc chưa phục hồi tinh thần, sâu kín nói: "Chẳng lẽ Sắc
Sắc vì một nữ nhân, mà vứt bỏ người ta!"
"Không
có!" Dạ Nguyệt Sắc vội vàng đáp, cảm giác được ánh sáng chung
quanh càng ngày càng ảm đạm, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, đám người đã áp đến
ngoài ba thước, sau đó tội nghiệp nhìn Nguyệt Vô Thương, "Nguyệt
Nguyệt, làm sao bây giờ?"
Khóe
miệng Nguyệt Vô Thương cong cong, nhíu mày nhìn Phong Hồi Tuyết đứng bên
cạnh một chút, ánh mắt sâu kín nhìn thẳng vào mắt Phong Hồi Tuyết, sau đó
hơi cong môi một cái, đem tầm mắt rơi xuống trên người Vương Duẫn, sau đó vung
tay lên, tay Dạ Nguyệt Sắc không yên, tú cầu tung bay tới trước, sau đó vững
vàng rơi xuống tay Vương Duẫn. Khóe miệng Nguyệt Vô Thương tràn ngập nụ cười,
may mắn củaVương Duẫn gần đây tỷ số quá cao.
Sau
đó Nam Uyên ở bên cạnh kêu lên: "Công tử nhà Vương Thượng thư nhận được tú
cầu!"
Sau
đó Lan viên ngoại kia vội vội vàng vàng chạy tới, cánh tay dài của Nguyệt Vô
Thương choàng qua, đem Dạ Nguyệt ôm vào trong ngực. Phong Hồi Tuyết thấy thế
muốn đưa tay ngăn trở Nguyệt Vô Thương, Nam Uyên đứng giữa Dạ Nguyệt Sắc cùng
phong Hồi Tuyết cản trở động tác của Phong Hồi tuyết.
Nguyệt
Vô Thương tâm tình rất tốt ôm Dạ Nguyệt Sắc cách xa đám người.
"Nguyệt
Nguyệt à. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc nhìn Nguyệt Vô Thương, yếu ớt hỏi:
"Cái đó, cứ đem tú cầu ném cho Duẫn Chi như vậy, không tốt lắm đâu!"
"Hửm?"
Giọng Nguyệt Vô Thương cao lên, khiến Dạ Nguyệt Sắc rụt một cái, tội nghiệp
nhìn Nguyệt Vô Thương, nàng lại không nói gì.
"Sắc
Sắc chẳng lẽ cảm thấy ta không đúng?" Giọng nói Nguyệt Vô Thương sâu kín,
mặt lên án nhìn Dạ Nguyệt Sắc, "Hôm đó nàng ở Hương Sơn có nói qua,
bọn họ trai tài gái sắc, rất xứng đôi, chẳng lẽ Sắc Sắc đã quên. . . . .
."
Dạ
Nguyệt Sắc suy nghĩ một chút, nàng có nói qua quả là không sai, nhưng, Duẫn Chi
hắn cũng có tự do lựa chọn. Nhưng khi ngước mắt thấy ánh mắt sâu kín của Nguyệt
Vô Thương, Dạ Nguyệt Sắc cười giả lả nói: "Bọn họ rất xứng đôi!"
Nguyệt
Vô Thương hài lòng hơi cong môi một cái, nụ cười trên mặt giống như mặt trời
mùa hè. Ngón tay trắng nõn bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc, toàn cảnh là hoa đào rơi
xuống, gió hạ nhẹ sáng lạng. . . . . .
Hai
người nắm tay nhau, chậm rãi đi dạo trên đường. Nguyệt Vô Thương ưu
nhã cất bước, tựa hồ cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Dạ
Nguyệt Sắc có chút kỳ quái nhìn mặt trời lặn lại nhìn Nguyệt Vô Thương, mắt
trợn tròn, "Nguyệt Nguyệt, chúng ta cứ đi như vậy sao?"
"Đúng,
cứ đi như vậy đi!" Giữa lông mày Nguyệt Vô Thương đều là nụ cười ôn nhu,
nắm thật chặt tay Dạ Nguyệt Sắc.
"Nhưng
Nguyệt Nguyệt à, ta đói bụng. . . . . ." Dạ Nguyệt Sắc yếu ớt giật
giật tay bị Nguyệt Vô Thương cầm, nàng tựa hồ vĩnh viễn đều có tiềm chất phá hư
không khí lãng mạn.
Nụ
cười nơi khóe miệng Nguyệt Vô Thương dài ra, ngay sau đó cưng chiều mà cười
cười nhìn Dạ Nguyệt Sắc, sâu kín nói: "Sắc Sắc không phải cảm thấy người
ta tú sắc khả cơm. . . . . . Ngắm ta, nàng còn đói sao?"
Dạ
Nguyệt Sắc có chút nhìn Nguyệt Vô Thương, gã yêu nghiệt này! Nguyệt
Vô Thương kéo Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục đi về phía trước, cho đến chỗ Tô Mạc Già.
Lúc
Nguyệt Vô Thương kéo Dạ Nguyệt Sắc đẩy cửa bước vào, trong nhà đang đúng lúc có
một thanh cổ cầm thượng hạng, Nguyệt Vô Thương buông tay Dạ Nguyệt Sắc ra, ưu
nhã hướng phía thanh cầm kia đi tới.
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn ngón tay trắng nõn của Nguyệt Vô Thương chậm rãi hoa động trên
dây đàn, dưới ánh sáng rọi vào, ở trên cổ cầm nảy lên. Dạ Nguyệt Sắc không biết
bài hát này là gì. Nhưng trong đó như sầu triền miên, lại tựa như mật, nhè nhẹ
quấn quanh không dứt, cuối cùng chuyển thành ngọt ngào, tự hồ muốn hòa tan
người trong đó, rất khó rời đi.
Dạ
Nguyệt Sắc ngơ ngác nhìn Nguyệt Vô Thương, cho đến khi đàn xong, Nguyệt Vô Thương
đi tới trước mặt nàng, thanh âm mềm mại đến tận xương trầm thấp vang lên bên
tai Dạ Nguyệt Sắc: "Bài hát này gọi là Phượng Cầu Hoàng, hôm nay
nàng học được, sẽ để cho nàng ăn cơm. . . . . ."
Nguyệt
Nguyệt cứ như vậy đem Duẫn Chi giải quyết ~ o o ~!