Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 45: Chương 45: Bánh bao nhỏ luận bàn chuyện thành thân




Trác Diệp thò tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn như có thể véo đến chảy nước của “Bánh bao nhỏ”, cười hỏi: “Nhóc con, cháu có hiểu thế nào là thành thân không?”

“Bánh bao nhỏ” tay ôm Trác Diệp tay còn lại ăn đậu hũ non, bất mãn trợn mắt nói: “Bản thế tử đương nhiên biết.”

Trác Diệp khiêu khích, cười trêu chọc bé: “A, vậy cháu nói thử xem, thành thân là như thế nào?”

“Trước là bái đường, xong động phòng. Về sau cục cưng gọi ta là “tướng công” còn ta gọi nàng là “nương tử.” Có đồ ăn ngon cùng ăn, có vui vẻ cùng nhau chơi đùa. Còn cùng nhau ngủ một phòng, mới có thể có bảo bối con.” “Bánh bao nhỏ” dừng một lúc lại chau mày nói: “Nhưng ta tạm thời không muốn sinh tiểu bảo bối, trước hết đừng ngủ cùng một chỗ….” Nhiều tiểu bảo bối sẽ cùng tranh giành ăn, tranh giành mặc, tranh giành nuông chiều với bé. “Bánh bao nhỏ” dứt khoát gạt bỏ.

Mặt Trác Diệp thoắt xanh. Rốt cuộc là tên khốn nạn nào đã dạy bé những việc lung tung này! Trong đầu Trác Diệp bỗng nhiên lóe lên tia sáng, nghĩ đến điều gì đó liền hỏi: “Ai nói cho cháu những điều này?”

“Bánh bao nhỏ” chép miệng, có chút không tình nguyện nói: “Là… là nghe Liên Tiêu nói.” Cuối cùng lại nói thêm một câu: “Thực ra có lúc là tự mình nghĩ đến… “

Trác Diệp nghe “Bánh bao nhỏ” nói xong nửa câu đầu, trong lòng không khỏi thẩm nghĩ: “Quả nhiên….”, lại nghe “Bánh bao nhỏ” nói nốt nửa câu sau, trên trán Trác Diệp lại có vài vạch đen trượt xuống, nàng không khỏi im lặng xoa trán…

“Bánh bao nhỏ” phát hiện mình nói xong lời này, sắc mặt Trác Diệp bỗng nhiên trở nên không tốt, mắt mở to không khỏi nghi ngở nháy hai cái, có phần bận tâm hỏi: “Huyễn Nhi nói sai rồi sao?”

Trác Diệp nghiêm túc nhìn “Bánh bao nhỏ”, trầm giọng nói: “Nghe lời phụ vương của cháu nói…., về sau ít dang Liên gia chơi thôi…” Trong lòng nàng có chút bực bội, công tử Liên gia phong lưu cũng nên có mức độ. Trước mặt trẻ nhỏ nên nói ít một chút. Trẻ nhỏ ưa thích bắt chước người lớn, khi còn bé căn bản không tốt, trưởng thành còn ra gì nữa.

“Vâng.” “Bánh bao nhỏ” gật đầu ứng phó. Sau đó vẻ mặt lại mong chờ mà tiếp tục tra hỏi Trác Diệp: “Tiểu Diêp Tử rốt cuộc có muốn gả cho bản thế tử hay không?”

Khóe miệng Trác Diệp co hai cái, nhẹ nhàng hỏi: “Vì sao Huyễn Nhi muốn thành thân với ta?”

“Những nữ nhân khác đều sợ phụ vương, Tiểu Diệp Tử lại không sợ.” Trong hai mắt “Bánh bao nhỏ” lóe ra sự sùng bái.

Trác Diệp dở khóc dở cười: “Chỉ vì vậy?”

“Còn có… trong vương phủ những người khác quá bận rộn, không ai chơi với ta, thư viện cũng có vài hoàng tử thiếu gia, nhưng phần lớn toàn đầu gỗ, không thú vị gì cả, chơi cùng cũng chỉ chạy phía sau ta như cái đuôi, không có nhiều hứng thú….” “Bánh bao nhỏ” mếu cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm nói.

Hóa ra đứa nỏ nhày là thiểu người chơi cùng. Trác Diệp thở dài, người trong Vương phủ mặc dù rất chiều “Bánh bao nhỏ”, nhưng cũng chỉ dám xem bé là thế tử mà cung kính, mà bé tiếp xúc cùng những đứa trẻ khác tại thư viện đều là con cháu Vương tôn quý tộc, từ nhỏ đã bị gia tộc đặt kỳ vọng rất cao, phần lớn tuổi còn nhỏ đã bị khuôn phép ràng buộc làm mất đi thiên tính hoạt bát ngây thơ của trẻ nhỏ. Khó trách bé sẽ thích chơi cùng với tên bất cần đời Liên Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.