Phượng Tam nhìn Trác Diệp đã khôi phục lại tỉnh táo, khóe miệng không dễ dàng nói thản nhiên: “Cô không phải muốn xem sách sao, ta dẫn cô đến thư phòng.”
Trác Diệp nghe vậy sững sờ, kinh ngạc nhìn Phượng Tam: “Thư phòng là nơi quan trọng, Trác Diệp sợ đi vào sẽ rất bất tiện?”
“Ta sẽ ở bên cạnh.” Phượng Tam trả lời ngắn gọn.
Trác Diệp nghe rõ ý tứ của Phượng Tam, ý nói là có hắn ở bên cạnh, nàng không có cơ hội giở trò. Trác Diệp không khỏi âm thầm suy nghĩ.
“Vậy thì phải cảm ơn Tam công tử rồi, mời dẫn đường cho ta.” Trầm ngâm một lát, Trác Diệp nói.
Phượng Tam không nói gì nữa, quay người đi ra phía cửa, Trác Diệp im lặng đi theo phía sau.
Đi theo sau lưng Phượng Tam, trong lòng Trác Diệp không khỏi nghi hoặc. Hành động của Phượng Tam lúc này sao khác thường vậy ta, nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào nhỉ? Là hắn cảm thấy thủ đoạn hai ngày nay đối với nàng có hơi quá đáng, tỉnh ngộ rồi, muốn đền bù tổn thất cho nàng? Không đúng! Hắn là nam nhân lạnh lùng, làm sao lại có thể hảo tâm như vậy được.
Hoặc là hắn hoài nghi là nàng cố ý tiếp cận bọn họ, có mục đích gì không thể để cho ai biết? Muốn bắt giam nàng, dụ dỗ nàng lộ ra sơ hở? Thế nhưng mà nàng rõ ràng bị bọn hắn cưỡng ép vào đây cơ mà …
Không nghĩ ra, vậy thì yên lặng xem tình hình chuyển biến thế nào đã.
Trong thư phòng của Phượng Tam.
“Chọn xong sách thì ngồi ở chỗ kia xem.” Phượng Tam ngồi xuống ghế trước bàn dài, chỉ vào chiếc ghế dựa đối diện nói với Trác Diệp.
“Ngồi ở chỗ này xem ư?” Trác Diệp nhìn Phượng Tam, kinh ngạc hỏi.
“Ta nói rồi, ta sẽ ở bên cạnh cô.” Phượng Tam nhướn mày theo dõi nàng: “Hay là cô muốn ta về phòng cùng cô?”
Khóe miệng Trác Diệp giật hai cái, còn tưởng rằng hắn nói chỉ ở bên cạnh theo dõi nàng chọn sách, hóa ra hắn còn muốn canh nàng đọc sách.
“Không dám làm chậm trễ thời gian của Tam công tử. Ta thấy ta vẫn là chọn sách rồi trở về phòng xem thì hơn, huống hồ sách này cũng không phải nhất thời có thể xem hết …” Trác Diệp cố gắng vớt vát.
“Không sao, ta ở trong thư phòng cùng cô, thời gian không quan trọng.” Phượng Tam nhàn nhạt nói rồi thuận tay cầm một quyển sách trên bàn, cúi đầu nhìn.
Thấy thái độ không cho phản bác kia của Phượng Tam, Trác Diệp thức thời ngậm miệng lại. Trong lòng thầm nghĩ, dù sao nàng cũng chỉ muốn điều tra tư liệu mà thôi, chắc hẳn cũng không tốn nhiều thời gian.
Thư phòng Phượng Tam rất lớn, đặc biệt đầy đủ mọi chủng loại sách từ thi từ, địa lí, thiên văn đến kinh thư, binh pháp, chính trị … Cái gì cần có đều có, nhưng tên nhiều cuốn sách rất khó hiểu, nếu không đọc qua nội dung, rất khó nhận biết đó là loại sách gì …
Phượng Tam im lặng ngồi trước bàn, mặt không biến sắc liếc Trác Diệp đang đi tới đi lui trước giá sách. Chỉ thấy nàng rút một quyển sách ra, qua loa lật vài trang, nhíu mày rồi lại để lại chỗ cũ, rồi lại rút ra một cuốn khác, lật qua lật lại vài trang, lại lắc đầu …
Sau một lúc lâu, Trác Diệp rốt cuộc lật đến một cuốn sách mình tương đối hài lòng, cầm sách đến ngồi ở ghế dựa, cẩn thận đọc.
Phượng Tam nhìn lướt qua sách trong tay Trác Diệp, nhận ra là bản “Nghe phong phanh chí”, đó là một bộ ghi chép lại việc vặt vãnh, đồn đại của người dân tại các quốc gia.
Trác Diệp càng xem lông mi càng nhíu chặt, trong đôi mắt lộ vẻ khó tin, đọc được một lát, bỗng nhiên như mất hết tính nhẫn nại, lật sách trong tay mình rất nhanh, vang lên tiếng “ soẹt soẹt”. Qua loa đọc qua một lần, rồi “Bộp~” một tiếng khép sách lại. Nàng đi đến giá sách, trả sách trở về chỗ cũ rồi lại bắt đầu tìm kiếm những quyển khác.
Phượng Tam để quyển sách trên tay xuống, nhìn giá sách trước mặt đang không ngừng bị Trác Diệp tìm kiếm. Trong hai tròng mắt sâu không thấy đáy của hắn bỗng lóe lên hào quang khó lường.