Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy
Trác Diệp nghe vậy thì trong lòng phiền muộn không thôi! Nguyên một đám Phượng thị huynh đệ này toàn tai linh mắt gian mà! Rốt cuộc lại bị phát hiện rồi… Trác Diệp khẽ bĩu môi, cực không tình nguyện đưa tay vào trong tay áo lặng lẽ tắt chức năng MP3 trong máy, sau đó lại bỏ tai nghe ra, xong xuôi mới đưa điện thoại ra…
Bánh bao nhỏ lập tức bị đồ vật hiếm lạ trong tay hấp dẫn, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào đồ chơi cổ quái hình chữ nhật. Nếu không phải cha bé và Hoàng bá bá đang ở bên cạnh, bé đã sớm vươn móng vuốt ra bắt lấy rồi!
“Khục!” Phượng Lâm Duệ khẽ ho một tiếng, che dấu biểu lộ tò mò của mình, sau đó cố ý làm bộ nói: “Trình lên đây!”
Thanh Trúc chưa kịp rời phòng ngủ cũng tò mò nhìn đồ vật trong tay Trác Diệp, nghe Phượng Lâm Duệ nói liền tiến lên nhận lấy vật kia. Lúc cầm lấy, Thanh Trúc chỉ định ma sát một chút nhưng cũng không rõ đây là vật gì.
Phượng Lâm Duệ lật qua lật lại đồ vật quái dị trong tay, nhìn hồi lâu cũng không rõ đây là cái gì thì không khỏi nghi hoặc: “Đây là gì?”
“Điện thoại…” Trác Diệp hơi bất đắc dĩ thổ ra hai chữ.
“‘Tay gà’?” Phượng Lâm Duệ nhíu mày khó hiểu nói: “Thứ này có liên quan gì tới gà đây!”
“Phì…” Phượng Lâm Ca nghe vậy thì cười giải thích cho Phượng Lâm Duệ: “Là ‘Mộc’ ‘Kỷ’ ‘Cơ’. Lúc đầu đệ cũng giống Hoàng thượng, tưởng rằng loại này là chi gà.”
“À…” Tay Phượng Lâm Duệ không ngừng miết lấy ở bên hông điện thoại, mỗi lần ấn vào, màn hình lại thoáng sáng lên một cái, nhưng chỉ trong chốc lát, lại tối lại, luôn biểu hiện ‘Mời mở khóa mở khóa’…
Trác Diệp nhìn mà đau lòng muốn khóc! Lại nói đại ca à, huynh có thể đụng nhẹ một chút được không! Cái đồ chơi này mà hư mất thì nàng cũng không có chỗ sửa đâu, cũng chẳng có chỗ mà mua nữa!
Bây giờ Trác Diệp thấy may mắn nhất chính là thiết bị khóa bàn phím khá tốt…
Phượng Lâm Sách ngồi bên cạnh Phượng Lâm Duệ, cũng nhịn không được đưa đầu ghé qua nhìn rất nghiêm túc. Lần trước chỉ nhìn thoáng qua, hắn vẫn chưa nhìn kỹ…
Nhìn thấy những ký hiệu trên bàn phím điện thoại, ánh mắt Phượng Lâm Sách sáng lên, lóe lên ánh nhìn khó lường, âm u… Những ký hiệu kia giống như trên những thứ đồ vật hắn đã gặp qua là ‘Mỹ vị tô Khang Sư phụ’ và điểm tâm ngọt trên giấy ‘Chocolate Đức Phù’ …
Bây giờ Phượng Lâm Sách có thể khẳng định, theo như lời lúc trước Trác Diệp nói, ‘điện thoại’ và ‘Lão hòa thượng’ đưa cho nàng chắc chắn là lời nói dối! Nhưng mà… Cái này… Đây rốt cuộc là ngôn ngữ ở đâu? Tại sao nàng lại nói dối? Nàng… Rốt cuộc là từ đâu đến?
“Cái này… Điện thoại này dùng để làm gì?” Phượng Lâm Duệ nghiên cứu cả buổi cũng không thể tìm ra, rốt cuộc không nhịn được nghi hoặc nên lên tiếng hỏi.
“Có thể báo giờ và chứa đựng âm thanh người nói.” Trác Diệp kiên trì nói.
“Hả? Còn có đồ vật kỳ lạ như vậy?” Đôi mắt Phượng Lâm Duệ sáng lên, ra lệnh cho Trác Diệp nói: “Thứ này dùng như thế nào? Biểu diễn cho trẫm coi.”
Trác Diệp bất đắc dĩ, đành đứng dậy, đi đến trước mặt Phượng Lâm Duệ, nhận lấy điện thoại, mở khóa bàn phím rồi tìm chức năng ‘Ghi âm’, sau đó nói với điện thoại: “Năm mới vui vẻ.” Nói xong, nàng nhấn phím phát ra trong điện thoại, lập tức điện thoại có giọng nói hơi miễn cưỡng của Trác Diệp “Năm mới vui vẻ.”
“Để trẫm thử, để trẫm thử.” Hai mắt Phượng Lâm Duệ phát sáng, vẻ kích động đưa tay ra.
Trác Diệp đau khổ để màn hình ở chức năng ghi âm, không tình nguyện mà đưa điện thoại cho Phượng Lâm Duệ.
Bánh bao nhỏ cũng vô cùng hưng phấn, cọ cọ chạy đến bên Phượng Lâm Duệ, bé nhón chân lên, mở to hai mắt nhìn, ra vẻ chờ mong nhìn hắn.
Phượng Lâm Duệ học theo điệu bộ của Trác Diệp, đè nút khóa ghi âm, sau đó nói với điện thoại: “Trẫm…Trẫm…Trẫm…” Hắn bỗng nhiên khẩn trương, không biết nên nói gì cho phải…
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại chớp liên tục hai cái, phát ra một chuỗi tiếng nhạc du dương, sau đó tắt ngúm…