Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 123: Chương 123: Kinh biến!




Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki Beta ♥ Nhã Vy

Ngọc Lâm ở bên cạnh gốc cây thanh bách, tơ tinh chất treo mặt trời bị nàng ta chặt đứt, một bên tơ tinh chất bị mặt trời kia kéo xuống, nghiêng nghiêng muốn rơi xuống dưới!

Mà Trác Diệp vừa hay cũng đứng ở đó, đối diện với gốc cây thanh bách cách đó không xa…

Trác Diệp nghe thấy trên đầu truyền đến tiếng vang lớn thì giương mắt nhìn lên, chỉ thấy mặt trời kia phun lửa cháy cực lớn, đang nghiêng từ vị trí trên không gào thét lao tới chỗ nàng! Tốc độ mặt trời kia cực nhanh, khoảng cách lại quá gần, muốn né tránh cũng không kịp nữa rồi…

Trác Diệp kinh hãi đứng tại chỗ, nhưng trong lòng lại hiện lên ý niệm: Móa! Không phải chứ! Chẳng lẽ lại muốn ta xuyên qua tiếp? Giời ơi là giời! Lúc này ngài lại muốn đưa ta đi đâu nữa thế? Quay trở lại hiện đại? Hay là ném ta đến một thời không khác? Nhưng thứ lớn như vậy nện xuống đầu mình, e là chỉ xuyên linh hồn được rồi nhỉ? Tuyệt đối đừng xuyên thành một phi tần bị vứt bỏ hay cái gì đó bị vứt bỏ nhé, Mạc Kiều Dương đã từng nói rồi đấy, nữ nhân vật chính kiểu đó đều sẽ bị hành hạ hung ác, thật quá bi kịch rồi….

“Diệp nhi —-!” Phượng Lâm Ca nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn, hắn lập tức trông thấy được một màn này, khiến cho thể xác và tâm hồn của hắn rung động, tốc độ ánh sáng không cho hắn cân nhắc, hắn ho một tiếng, đưa tay liền đánh ra một chưởng vào mặt trời kia, mặt trời kia bỗng chốc bị cú đánh của hắn chấn ngược lại cách ra một khoảng cách!

Thừa dịp lúc này, Phượng Lâm Ca liền phi thân tới, ôm cổ Trác Diệp lăn một vòng….

Mà biểu tượng mặt trời kia lại quay trở lại lần nữa, thế tiến tới càng thêm huung mãnh, đụng vào cây thanh bách, âm thanh răng rắc vang lên, thân cây liền gãy xuống, ngọn lửa nhanh chóng lan tràn, đùng đùng làm rúng động cắn nuốt những cành lá diệp diêm dúa và lẳng lơ …

Phượng Lâm Sách đi phía trước Phượng Lâm Ca, nghe thấy tiếng động lạ liền quay đầu lại thì nhìn thấy một cảnh tượng này, cả người hắn như có ba chín chậu nước đá từ trên trời dội vào người, rét lạnh thấu xương, lập tức lạnh thấu đáy lòng…. Dường như máu toàn thân cũng muốn đọng lại….

“Lâm Ca—-!” Phượng Lâm Sách bi thương hét một tiếng, chạy tới phía Phượng Lâm Ca và Trác Diệp ….

“Phượng Thất…Sao huynh lại ở đây?” Trác Diệp ghé vào người Phượng Lâm Ca, không tự giác gọi cái tên lúc mới quen, trong giọng nói không thể che hết run rẩy…

Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Lâm Ca tái nhợt không chút máu, mồ hôi to như hạt đậu theo gương mặt hắn từng giọt chảy xuống, từng giọt nhỏ xuống bên trên khuôn mặt lo lắng của Trác Diệp…

Hắn nhìn nàng, dịu dàng mỉm cười, lại nhếch môi nhưng không nói nổi câu nào…

Phượng Lâm Sách chạy tới bên cạnh, ôm lấy Trác Diệp trên người Phượng Lâm Ca, hắn ngồi dưới đất, sắc mặt bối rối đau thương, vội vàng lấy bình sứ nhỏ trong ngực Phượng Lâm Ca ra đổ lấy một viên ‘Ngưng bích hoàn’ cuối cùng rồi đút vào miệng Phượng Lâm Ca.

Phượng Lâm Ca phối hợp há miệng, lại phun ra một ngụm máu tươi màu đỏ tím! Cẩm bào màu trắng thoáng chốc như nở nhiều đóa huyết mai đẹp đẽ, kinh tâm chói mắt…

“Phượng Thất…Không….Huynh đừng làm ta sợ….” Trác Diệp kinh hoàng lo lắng, nước mắt đã rơi xuống….

Tay Phương Lâm Sách run rẩy, nhét thuốc vào lần nữa, giọng nói thâm trầm mang theo vẻ khẩn cầu: “Lâm Ca, nuốt xuống sẽ không có chuyện gì nữa, Tam ca sẽ không để đệ có việc gì hết đâu…”

Phượng Lâm Ca miễn cưỡng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu một cái, cố gắng nuốt lấy thuốc trong miệng…. Rốt cuộc cũng nuốt xuống, sau đó hắn lại hơi thở dốc, lại phun ra một ngụm máu tươi…

Ngọc Lâm ngây người nhìn Phượng Lâm Ca đang suy yếu trong ngực Phượng Lâm Sách, loại suy yếu kia tựa như tiên nhân muốn bay theo gió đi mất, tại sao có thể như vậy…. Tại sao có thể như vậy….. Nàng không phải là muốn hại hắn…. Tại sao hắn phải chạy tới… Vì sao…

“Keng” một tiếng, dao găm trong tay rơi xuống đất, ánh mắt Ngọc Lâm tan rã mà ngã ngồi trên mặt đất…

“Cẩn Vương…”

“Cẩn Vương gia…”

Các vị đại thần và quý tộc vây quanh, thấy tình cảnh như vậy không khỏi sợ ngây người, không biết ai có phản ứng trước, vội vàng hô lớn: “Tìm thái y! Mau tìm thái y!!!”

“Vương gia —!!” Thanh Trúc lập tức bổ nhào đến bên người Phượng Lâm Ca, nghẹn ngào nói: “Hu hu hu…Vương gia, xảy ra, xảy ra chuyện gì rồi, sao lại như vậy… Thanh Trúc không nên rời khỏi bên cạnh ngài… Hu hu hu….Vương gia…”

“Thất hoàng thúc! Thất hoàng thúc! Người làm sao vậy? Lại sinh bệnh rồi sao?” Bánh bao nhỏ đi theo Thanh Trúc tới cũng chaỵ tới bên người Phượng Lâm Ca, cơ thể nhỏ bé ngồi cạnh, duỗi bàn tay nhỏ ra lau vết máu ở khóe miệng hắn, trong mắt hơi nước mờ mịt lộ rõ vẻ lo lắng.

Liên Tranh ở phía sau Bánh bao nhỏ cũng khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn, mắt mở to, giật mình nhìn áo trắng nhuốm máu của Phượng Lâm Ca.

Phượng Lâm Sách để Phượng Lâm Ca dựa vào ngực Thanh Trúc, ra lệnh: “Nhanh mang Lâm Ca đi tìm Liễu Chi Nhiên!”

Mặt Thanh Trúc tràn đầy nước mắt lên tiếng, ôm Phượng Lâm Ca mau chóng chạy đi, Trác Diệp đứng dậy, xách váy rồi cũng vội đuổi theo…

Phượng Lâm Sách đứng dậy, nhìn thoáng qua tơ tinh chất kia bị đứt, lại nhìn cây thanh bách phía đối diện, cuối cùng ánh mắt rơi xuống dao găm khảm ngọc thạch đang lóe sáng dưới gốc cây kia, đó là thanh đoạn ngọc bảo, là vật gia truyền của Ngọc tổ, mà Ngọc Lâm thì đang run lẩy bẩy, ánh mắt ngơ ngác ngồi bên cạnh dao găm…

Hai mắt Phượng Lâm Sách đỏ bừng, trên người tản ra khí tức âm lãnh không ai dám tới gần, phảng phát như tu la địa ngục đi tới chỗ Lâm Ngọc, đưa bàn tay lớn ra chưởng mạnh xuống đầu nàng ta!

“Thụy Vương gia —-!! Không thể —!!” Chấn viễn đại tướng quân Liên Phương Thành vừa mới chạy đến thì vừa hay trông thấy một màn này, vội vàng la lớn.

“Vương gia, thủ hạ lưu tình —!!” Ngọc Thương Phong vội quỳ trên mặt đất, than thở khóc lóc khẩn cầu…

“Phượng Lâm Sách, cậu đừng xúc động —!!!” Liên Phương Thành sau lưng Liên Cầm hô hào, cùng Liên Tiêu ở một bên tiến lên ngăn cản bàn tay Phượng Lâm Sách.

“Vương Gia, bây giờ quan trọng nhất là thân thể Cẩn Vương gia, những chuyện khác, sau đó lại xử lý.” Liên Tiêu cũng hiếm khi thu hồi thái độ bất cần đời, nhìn Phượng Lâm Sách, vẻ mặt thành thật mà nói.

“Liên công tử nói rất đúng …” Tả tướng Âu Dương Kiệt cũng lên tiếng nói.

Phượng Lâm Sách thả tay xuống, hắn nhìn Ngọc Thương Phong, rồi đưa tay ra đặt lên cổ ông ta, kề sát đầu lại, giọng nói vô cùng lạnh lẽo: “Ngươi nghe cho rõ! Nếu Lâm Ca có chuyện gì ngoài ý muốn, ta sẽ huyết tẩy cả nhà Ngọc thị các ngươi!” Nói xong liền vung Ngọc Thương Phong lên mặt đất, sau đó lại nhìn Ngọc Lâm đang kinh hoàng, lạnh lẽo nhét mấy chữ qua kẽ răng: “Giải vào đại lao!” Dứt lời, hắn liền nhấc chân, quay người bỏ đi…

Ngọc Thương Phong nghe vậy thì nước mắt tuôn đầy mặt…

Phượng Lâm Duệ vừa tới cung hoàng hậu chưa lâu thì đã có tin tức truyền tới….

“Ngươi nói cái gì! Lặp lại lần nữa cho trẫm!” Phượng Lâm Duệ khiếp sợ đứng dậy, nghiêm nghị hỏi.

Thái giám Tiểu Đậu Tử run rẩy lặp lại nói: “Bẩm Hàng Thượng, Thịnh An Viên bên kia truyền tin tới, Cẩn Vương gia đã xảy ra chuyện, bây giờ đang thổ huyết không ngớt…”

Phượng Lâm Duệ như chợt thấy trời đất xoay chuyển đến chóng mặt, vội vàng ổn định tâm thần, sau đó vội nhấc chân chạy ra khỏi Vĩnh Quang điện…

Hoàng hậu Trần Yên Ninh đang tựa lên đầu giường nghe vậy thì không khỏi lắp bắp kinh hãi, vội vàng thúc giục Phượng Li Vũ cũng đang khiếp sợ ở một bên: “Mau theo phụ hoàng con đi xem Thất hoàng thúc!”

Phượng Li Vũ lên tiếng rồi cũng vội vã chạy ra bên ngoài…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.