Trác Diệp biết rõ mình không thể phản kháng, đêm qua nhìn thấy thân pháp tựa như quỷ mị của Phượng Tam, còn có bội kiếm bên hông hắn đều cho thấy Phượng Tam là người có võ công, nàng chỉ luyện tập lẻ tẻ có vài ngày thì làm sao so sánh được với loại cao thủ võ lâm cổ đại này? Bây giờ chỉ cần bọn họ xác nhận thân thể Phượng Thất không có gì đáng ngại thì lại tìm cơ hội ra đi. Dù sao nàng cũng chưa nghĩ ra bước tiếp theo, ở lại vừa được bao ăn bao ở lại có bạc cầm, nói ra cũng không tệ.
Không bao lâu, xe ngựa ngừng lại trước cổng một nhà quyền quý tại Phong thành Thành Tây.
“Khục …” Phượng Thất ho một tiếng, vẫn nhắm mắt nhưng lại nói với Trác Diệp: “Trác cô nương, chúng ta đã đến, xuống xe thôi.
Trác Diệp mở mắt ra nhìn, phát hiện Phượng Tam đã xuống xe ngựa, đúng lúc Phượng Thất mỉm cười nhìn nàng. Trác Diệp cũng không để ý đến Phượng Thất, nàng vén rèm xe lên, đi xuống.
Trác Diệp đánh giá phủ đệ trước mắt, tường viện cao cao, cửa chính màu đỏ thắm, hai con sư tử bằng đá uy phong chia làm hai bên cổng, bậc thang được làm bằng đá. Giương mắt nhìn lên, phía trên cổng treo lấy một tấm biển lớn, nét chữ rồng bay phượng múa gồm ba chữ to: Tiêu Dật Cư.
Trác Diệp nhìn tấm biển, trong lòng oán thầm nói: “Tiêu Dật Cư? Tên phủ rõ hay mà chủ nhân thì rõ xấu tính, thật đúng là chà đạp danh dự …”
Phượng Thất xuống xe thấy Trác Diệp đang bình tĩnh dò xét phủ đệ, đáy mắt không có chút giật mình nào, sắc mặt không hoảng sợ, không khỏi âm thầm gật đầu.
Cái gã sai vặt kia đã gọi cửa, lúc này, trong phủ đã có người ra đón, quản gia là một lão già đã hơn 50 kích động kêu lên: “Tam thiếu gia! Thất thiếu gia!”
Phượng Tam gật đầu với ông ta, dẫn đầu tiến vào cửa phủ.
“Trác cô nương, mời.” Phượng Thất làm động tác mời với Trác Diệp.
“Về sau Trác Diệp là hạ nhân của quý phủ rồi, Thất công tử khách khí với ta như thế, không sợ mất thân phận chủ nhân sao?” Trác Diệp dùng ngữ điệu châm chọc nói.
Không chờ Phượng Thất mở miệng, nô tì một bên do gã sai vặt dẫn đến cả giận nói: “Này, sao ngươi dám vô lễ với công tử như vậy! Ngươi cũng biết …”
“Thanh Trúc!Im ngay!” Phượng Thất ngắt lời gã, quát một tiếng, về sau áy náy nhìn Trác Diệp “Cô nương vẫn còn giận sao?”
“Trác Diệp sao dám?” Trác Diệp tức giận nói, nàng bây giờ cực kì ghét cái vẻ ôn hòa nhưng lại dối trá của hắn.
“Ai! Trác Diệp cô nương không cần phải như thế …” Phượng Thất than nhẹ một tiếng: “Chúng ta vào đi thôi …”
Trác Diệp không nói, theo hắn tiến vào cửa chính Tiêu Dật cư.
Kỳ thật Trác Diệp là người không dễ gì tức giận người khác, chỉ là nàng không thích cảm giác bị người khác bắt buộc …
Phượng Thất quay đầu phân phó nói với quản gia: “Phùng quản gia, chuẩn bị cho vị Trác cô nương một viện nhỏ nghỉ ngơi.”
“Vâng, Thất thiếu gia.” Phượng quản gia gật đầu.
“Khục …Rồi tuyển hai nha đầu lanh lợi hầu hạ.” Phượng Thất còn nói.
Phùng quản gia thấy Phượng Thất ho khan, mặt không khỏi biến sức, hỏi: “Thất thiếu gia, ngài…Ngài bị bệnh?”
“Đã không có gì đáng ngại.” Phượng Thất thoáng cười nhạt, lại nói: “Ông mang Trác Diệp cô nương đi nghỉ ngơi trước đi.”
Phùng quản gia lo lắng nhìn Phượng Thất rồi mới quay đầu đối nói Trác Diệp: “Cô nương mời đi theo lão phu.”
“Làm phiền lão bá rồi.” Trác Diệp nói với quản gia kia.
“Cô nương không cần khách khí với lão nô.”