Phượng Lâm Sách nhìn thoáng qua đã thấy được Trác Diệp gần tức giận rồi, suy tư trong chốc lát, hỏi: “Nàng không thích Huyễn sao?”
“Không phải, không liên quan đến “Bánh bao nhỏ”! Ta chỉ không muốn gả cho huynh!” Trác Diệp nói một hơi trôi chảy, kêu cả nick name “Bánh bao nhỏ” trong lòng lên. Lời nói ra khỏi miệng mới kịp phản ứng, có phần ảo não ngậm miệng lại, dùng khoé mắt liếc trộm phản ứng của Phượng Lâm Sách.
“Bánh bao nhỏ?” Phượng Lâm Sách nhướn mày, người nàng nói đúng là nhi tử làm người đau đầu không thôi kia của mình ấy hả? Nhớ tới thân thể nhỏ của Huyễn tròn vo, trắng nõn, mũm mĩm mềm mềm, Phượng Lâm Sách không khỏi nở nụ cười, hơn nữa cười rất thoải mái: “A, xưng hô thế này thật đúng là rất chuẩn xác đấy.”
Trác Diệp ngây người, lần này nàng nhìn rõ ràng rồi nhé, tuyệt đối không phải nàng hoa mắt! Hắn thật sự nở nụ cười đấy nhé! Hơn nữa… Nụ cười kia còn chết tiệt đẹp mắt…
“Đã không phải là vì Huyễn, vậy còn có nguyên nhân gì khác?” Phượng Lâm Sách thu lại nụ cười, khôi phục bộ dạng trong trẻo mà lạnh lùng trước sau như một, lạnh nhạt hỏi.
“Ngày ấy nghỉ đêm ở núi rừng, ta và Cẩn Vương gia nói chuyện bên dòng suối, chắc hẳn Thuỵ Vương gia người cũng nghe thấy chứ?” Trác Diệp khôi phục tỉnh táo, nhẹ nhàng hỏi. Nàng tin tưởng thính lực cao thủ võ công như hắn hẳn là hơn người. Hơn nữa, trực giác của nàng nói cho nàng biết, ngày ấy hắn đứng ở sau lưng bọn họ cũng không phải chỉ trong chốc lát…
Phượng Lâm Sách sửng sốt một chút, hồi tưởng tình hình ngày ấy… Hắn đã biết nàng muốn nói cái gì tiếp theo rồi… Nhưng hắn vẫn gật đầu, thản nhiên thừa nhận: “Ừ.”
“Vương gia nên hiểu Trác Diệp muốn cuộc sống như thế nào, Trác Diệp sống tự do quen rồi, không muốn cả đời bị vây ở trong tường cao đại viện, mong Vương gia đừng ép buộc.” Trác Diệp bình tĩnh nói.
Phượng Lâm Sách mím nhẹ môi mỏng, ngưng thần không nói, nàng thật đúng là muốn sống tự do tự tại sao? Nàng bài xích thân phận cao quý, cẩm y ngọc thực mà đại đa số nữ nhân tha thiết ước mơ sao?
Trác Diệp nhìn Phượng Lâm Sách, lại dùng ngữ khí tựa như khích tướng nói: “Đương nhiên, Vương gia nếu muốn dùng mạnh, tiểu nữ cũng vô lực phản kháng.”
“Trong mắt nàng, ta chính là người như vậy?” Phượng Lâm Sách giương mắt nhìn nàng, nhíu mày hỏi.
Khoé miệng Trác Diệp thoáng qua một tia trào phúng, nhịn không được trong lòng oán thầm: “Cũng không phải chưa từng làm việc ép buộc người khác, lại không biết xấu hổ mà tới hỏi ta!”
Phượng Lâm Sách nhìn biểu lộ của Trác Diệp đã biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, sau khi trầm tư một lát đành gật đầu nói: “Được, lần này ta không miễn cưỡng nàng.”
Trác Diệp kinh ngạc nhìn Phượng Lâm Sách, nàng cảm thấy hôm nay Phượng Lâm Sách đặc biệt khác thường! Từ khi bọn họ quen biết đến nay, tất cả lời nói trước kia đã từng nói qua cộng lại, sợ là không nhiều bằng hôm nay đúng không? Hơn nữa… hắn nói chuyện trở nên tốt như vậy từ lúc nào vậy?
Một lúc lâu sau, Trác Diệp mới có phần không tin tưởng nói: “Như thế không còn gì tốt hơn, hi vọng Vương gia nhớ kỹ lời này ngày hôm nay.”
“Ta sẽ nhớ kỹ.” Phượng Lâm Sách trong trẻo mà lạnh lùng nói. Dứt lời liền đứng dậy đi đến cửa phòng.
Đi tới cửa, Phượng Lâm Sách bỗng nhiên quay lại, nghi hoặc nhìn Trác Diệp, hỏi: “Nàng thật… không để ý danh tiết của mình?”
“Đó là chuyện của ta, cũng không nhọc Vương gia phí tâm.” Trác Diệp xa cách nói. Trong lòng lại không cho là đúng, bọn họ thật sự chưa làm cái gì, có thể có cái gì? Cho dù thực đã làm cái gì, nàng một nữ nhân thế kỷ hai mươi mốt hiện đại cũng không cần ai phụ trách mình cả.