Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 128: Chương 128: Nhắm mắt! Ngủ!




Chuyển ngữ ♥ Lyn Suki

Beta ♥ Nhã Vy

Hai thị vệ là Trương Dân và Lưu Tỉnh đều cưỡi ngựa, vì tăng tốc độ lên, xe ngựa Phượng Lâm Sách ngồi cũng là xe ngựa kéo ngàn dặm! Tùng Mặc không ngừng vung vẩy roi ngựa, xe ngựa chạy nhanh đến độ như muốn bay lên vậy!

Bánh xe ùng ục chuyển động, móng ngựa đạp đến rung động. Trác Diệp đầu dựa vào vách xe, bị chấn động khẽ vấp, đôi mi thanh tú của nàng hơi nhíu lại, ngủ không an ổn…

Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diêp trong lúc ngủ mơ, cái mũi hơi nhăn thì không khỏi khẽ thở dài một tiếng, sau đó hắn đưa tay ôm nang vào trong ngực…

Động tác của Phượng Lâm Sách mặc dù coi như rất nhẹ nhưng Trác Diệp ngủ không sâu cho nên vẫn bị đánh thức, đôi mắt ngập sương mù mở ra, đập vào mắt là dung nhan của Phượng Lâm Sách đang cúi nhìn nàng…

Trác Diệp vốn đang ngẩn ngơ, lập tức lấy lại tinh thần, trợn tròn mắt: “Huynh làm gì thế?!” Nói xong giãy dụa muốn đứng dậy.

“Đừng nhúc nhích!” Phượng Lâm Sách đè thân thể muốn thoát đi của Trác Diệp lại, trầm giọng ra lệnh: “Ngủ!”

“…” Trác Diệp sửng sốt, hắn … Sợ mình không được ngủ thoải mái? Cho nên…?

Người đàn ông này rốt cuộc là như thế nào? Bây giờ có chút hoài nghi không biết hắn có phải là Vương gia lãnh khốc vô tình mặt co quắp mà nàng quen không nữa…

Phượng Lâm Sách thừa dịp Trác Diệp đang ngây người liền ấn nàng vào ngực hắn, song tay vẫn đặt trên eo nàng, điều chỉnh tư thế tốt rồi mới nói khẽ bên tai anngf: “Ngủ đi.”

“Vương gia…Thả ta ra….Ta….Ta không có thói quen như vậy…” Khuôn mặt Trác Diệp nóng lên, tư thế như vậy thực quá mập mờ, quá thân mật…

“Dần dần sẽ quen thôi.” Phượng Lâm Sách nhàn nhạt nói.

“…” Có ý gì? Trác Diệp lờ mờ.

Phượng Lâm Sách ôm lấy thân thể cứng ngắc của Trác Diệp, lại lành lạnh nói: “Cũng không phải là lần đầu tiên ôm.”

“…!!!” Trác Diệp nghe vậy thì lập tức giãy dụa, sẵn sàng nổi bão!!!

Còn chưa đợi Trác Diệp lên tiếng, Phượng Lâm Sách bỗng nhiên thở dài một tiếng, nói: “Nàng… Bài xích ta vậy sao?”

“Huynh… Huynh nói cái gì? Ta…Ta nghe không hiểu…” Trong giọng nói của Phượng Lâm Sách có vẻ bất đắc dĩ nhưng lại ẩn chứa tình cảm, lại khiến cho tim Trác Diệp run lên một cái! Hắn không phải là thực sự có tình với nàng đấy chứ…

“Ngủ đi, ta không muốn chúng ta còn chưa tới Mạc Thương Sơn mà thân thể của nàng đã suy sụp trước đâu.” Âm thanh Phượng Lâm Sách bỗng nhiên lại thanh lạnh.

“À…” Trác Diệp đờ đẫn gật nhẹ đầu, hẳn là hắn sợ nàng ngủ không ngon giấc, tinh thần khẩn trương quá độ, đến Mạc Thương Sơn thì chẳng còn sức ứng phó với Cẩu Kỷ nữa, không mời được lão nhân kia xuống núi, do đó sẽ làm chậm trễ bệnh tình của Phượng Lâm Ca đúng không? Nhất định là như vậy rồi!

Trong lòng Trác Diệp cố lảng tránh cách nghĩ vừa lóe lên kia…

Phượng Lâm Sách rút ra cánh tay vòng quanh eo nàng ra, trùm lên mắt của nàng, lại ra lệnh: “Nhắm mắt!”

“Ờ…” Lông mi Trác Diệp thật dài, ở dưới bàn tay Phượng Lâm Sách nhẹ nhàng như cánh bướm khẽ run rẩy hai cái, sau đó ngoan ngoãn nhắm lại…

Coi như là…tựa lưng vào cái sô pha đệm thịt thoải mái vậy…

Nhưng mà… Nếu ngực hắn mềm mại thêm chút nữa thì hẳn sẽ dễ chịu hơn nhiều…

Trên người Phượng Lâm Sách tỏa ra hơi thở nhàn nhạt khiến người ta an tâm, thời gian dần trôi qua, cơn buồn ngủ lại đánh úp lần nữa, ý thức của Trác Diệp buông lỏng, trong lúc không hay biết thì đã nặng nề đi vào giấc ngủ…

Phượng Lâm Sách ôm lấy Trác Diệp, nhẹ nhàng kê cái cằm ở trên vai nàng, đôi má nhẹ nhàng ma sát lấy một bên mặt bóng loáng của nàng, dần dần trong lòng cũng mềm mại hẳn đi…

Nếu có thể, hắn mong cứ ôm nàng được mãi như vậy, ôm thật là lâu…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.