Vương Gia Xấu Tính Vương Phi Tinh Quái

Chương 6: Chương 6: Thuốc cảm cúm bán được năm trăm lượng




Sau khi uống thuốc được một lúc, mặt nam tử áo trắng dần dần bớt đỏ, cũng không ho khan kịch liệt như trước mà chỉ thỉnh thoảng ho nhẹ một cái.

Nam tử áo đen thấy thế liền nhìn một chút nhưng vẫn không yên tâm hỏi: “Thất đệ, đệ cảm thấy thế nào?”

“Tam ca yên tâm, đệ cảm thấy tốt hơn nhiều rồi…” Nam tử áo trắng nói.

Nam tử áo đen nghe vậy gật nhẹ đầu. Phía bên kia, gã sai vặt áo xanh cũng kích động tươi cười.

“Cô nương, thuốc của cô rất tốt, cảm ơn…” Nam tử áo trắng nhìn Trác Diệp mỉm cười nói.

Bản thân Trác Diệp không muốn nói tiếp, nhưng nghĩ lại ca ca chọc giận cũng không cần giận lây sang đệ đệ. Nàng vốn không phải là loại người hay so đo, vì vậy liền mở miệng trả lời: “Không cần khách khí”

Bỗng nhiên nam tử áo đen lại đứng dậy, đi tới chỗ Trác Diệp …

Trác Diệp sợ hãi, trừng mắt nhìn nam tử áo đen lập tức hỏi: “Ngươi! Ngươi muốn làm gì?”

Nam tử áo trắng thấy Tam ca của mình đi về phía Trác Diệp liền hiểu rõ ý đồ của hắn, vội mở miệng nói: “Khụ… Tam ca, đừng gây khó dễ cho nàng ấy, bây giờ đệ thấy rất tốt, huống hồ ngày mai vào thành….”

Nam tử áo đen cũng không để ý tới nam tử áo trắng, trực tiếp đi đến trước mặt Trác Diệp, nhìn nàng rồi chìa bàn tay tới trước mặt nàng lạnh lùng nói:”Thuốc kia cô mới chỉ uống một viên.”

Trác Diệp đã hiểu ra, lúc trước nàng đưa cho bọn họ hai viên, nói cách sáu canh giờ uống viên thứ hai, mà viên thứ hai kia đã bị núi băng cưỡng ép nhét vào miệng nàng để thí nghiệm thuốc. Bây giờ hắn sợ một viên thuốc không đủ nên tới đòi nàng thuốc đây mà!

Hai tay Trác Diệp nắm chặt lấy túi du lịch, căm phẫn nói: “Đồ dã man! Ngươi là cướp sao?”

Nam tử áo đen nghe thấy thế liền cau mày, khóe miệng khẽ nhúc nhích, trầm mặc một lúc rồi thu tay về.

Trác Diệp khẩn trương nhìn chằm chằm từng động tác của hắn, trong lòng hối hận vì đã buột miệng mắng hắn.

Nam tử áo đen móc ra một xấp giấy từ trong tay áo, đếm ra ba tờ, đưa cho nàng lạnh lùng nói: “Cô ăn thử viên thuốc kia, ba viên thuốc, ba trăm lượng bạc.”

Trác Diệp đang sững sờ, về sau hiểu được ý của hắn không khỏi dở khóc dở cười, hắn xem nàng làm người bán thuốc sao? Mặc dù nàng không rõ ba trăm lượng bạc ở thời đại này tính ra bao nhiêu tiền, nhưng thuốc là của nàng, hắn có tăng thêm gấp mười, gấp trăm lần giá tiền ấy thì cũng mua không nổi đâu. Trác Diệp hừ nhẹ một tiếng, không cầm tiền cũng không nói gì.

Nam tử áo đen nhíu mày nhìn thoáng qua Trác Diệp, lại lấy ra hai tờ ngân phiếu nữa rồi nói:”Năm trăm lượng.”

Khóe miệng Trác Diệp co rút, tức giận đè nặng trong lòng. Nàng bắt buộc mình bình tĩnh trở lại, âm thầm suy nghĩ trong chốc lát, trong lòng không khỏi than thầm, sau đó rất không có khí phách thò tay cầm lấy ngân phiếu rồi lấy một viên Khang Thái Khắc đưa cho nam tử áo đen.

Tuy Trác Diệp rất muốn có khí phách trả lại ngân phiếu, bảo vệ tôn nghiêm của mình để kiêu ngạo nhưng tình huống bây giờ lại không cho phép nàng làm như vậy. Cứ nhìn bộ dáng lạnh lùng của nam nhân kia thì biết, nếu nàng không chịu bán thuốc, không biết hắn sẽ dùng thủ đoạn gì. Anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt. Huống chi bây giờ nàng cũng thực sự cần số tiền kia. Hôm nay nàng đã lưu lạc thành người nghèo rồi. Nếu bây giờ không tìm được cách đề kiếm sống thì chỉ có thể lưu lạc đầu đường thôi. Bây giờ có số tiền kia chắc có thể chèo chống một thời gian ngắn.

Khóe miệng Trác Diệp nở một nụ cười khổ, không thể tưởng tượng được món tiền đầu tiên mình kiếm được lại là nhờ bán thuốc.

Trong lúc vô tình nhướng mắt, nàng trông thấy gã sai vặt kia xem thường liếc nàng. Thấy nàng nhìn hắn, hắn nhếch miệng khinh thường. Trác Diệp lơ đễnh, nàng cũng chẳng buồn chấp vặt một đứa con nít làm chi.

Nhìn lướt qua nam tử áo trắng, hắn nhìn nàng mỉm cười thân thiện. Trác Diệp dời ánh mắt nhìn sang nam tử áo đen, thấy hắn coi chuyện vừa xong như chưa từng xảy ra, im lặng ngồi trước đống lửa nghỉ ngơi.

Trác Diệp đành không cam lòng thu lại ánh mắt, nàng than nhẹ một tiếng bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.