Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 149: Chương 149: Có người muốn ngăn cản nàng lập gia đình (1)




Lúc lâm triều đã xảy ra chuyện gì? Nếu vậy thì khi Tiểu Trần Tử tới hẳn nên nhắc với nàng chứ.

Ngư Ngư vẫn luôn rất thích Trình đại nhân nên hiện tại khó tránh khỏi có bận tâm đôi chút, nói với Hà thúc một tiếng, để ông báo lại với Hách Liên Dạ là nàng về nhà một chuyến trước, sau đó cùng gã sai vặt của phủ Thượng thư vội vã quay trở về.

Cửa thư phòng ở phủ Thượng Thư mở lớn, từ xa Ngư Ngư đã nhìn thấy bóng dáng của Trình đại nhân đang chắp tay sau đít đi tới đi lui trong thư phòng, sắc mặt vô cùng khó coi, lông mày nhíu chặt lại, hiển nhiên là đang nổi giận.

Nhưng ngay khi nhìn thấy Ngư Ngư thì sắc mặt của ông hòa hoãn đi không ít, vẫy vẫy tay với nàng, “Cửu nhi, đúng lúc cha có chuyện muốn nói với con.”

Là chuyện có liên quan đến nàng sao? Ngư Ngư đi nhanh bước vào thư phòng, kết quả câu nói đầu tiên của Trình đại nhân lại dọa nàng sợ hết hồn.

“Cửu nhi, chuyện con biết y thuật...”

Lúc này Ngư Ngư mới cảm thấy biểu hiện của bản thân không được tốt cho lắm.

Trình đại nhân vẫn luôn cho rằng con gái mình là một kẻ ngu dốt, vô dụng, nhưng bây giờ cái kẻ vô dụng này lại am hiểu y thuật? Học từ bao giờ?

Huống hồ, y thuật cũng không phải là thứ ngày một ngày hai là có thể học được, tại sao lại lén học, ai dạy nàng, hơn nữa với chỉ số thông minh chỉ duy trì trong ba canh giờ... sao có thể học được y thuật phức tạp cơ chứ?

Vấn đề này thật khó trả lời, nếu không để ý sẽ bại lộ bí mật mình không phải là Trình Ti Nghiên chân chính mất.

Nhưng chuyện giải độc cho Hoàng hậu quả thật quá nóng vội, nàng cũng không nghĩ tới điểm này.

Thật ra Trình đại nhân cũng không có ý này, hiện tại ông đang nổi nóng nên hoàn toàn cũng không suy nghĩ được sâu xa.

“Cứu Hoàng hậu thì sao chứ? Cửu nhi, nếu có người hỏi, con cứ nói là đêm đó là cha tìm con tới không phải để giải độc cho Hoàng hậu, cũng sẽ giúp con đỡ bị kẻ khác nói xấu.”

Ngày hôm nay sau khi lâm triều, mấy người Từ đại nhân lại kỳ quái ngăn cản ông, hỏi con gái của ông có phải muốn gả vào Tĩnh Vương phủ hay sao, tại sao lại giúp giải độc cho đối thủ một mất một còn của Tĩnh Vương, có phải nghĩ lại cảm thấy vẫn là chức Thái tử phi tốt hơn, sắp sửa từ bỏ Tĩnh Vương, nên mới tới cứu Hoàng hậu nịnh nọt Thái tử.

Cái rắm ấy! Con gái của ông y thuật cao minh, muốn cứu ai thì cứu, mắc mớ gì đến bọn họ!

“Hừ, con gái của lão phu, muốn gả cho ai thì gả cho người đó!”

Trình đại nhân nói qua rồi an ủi con gái, “Cửu nhi, con cứ mặc kệ những điều này đi, thích gả cho ai thì gả, không nắm chắc được mục đích thì suy nghĩ lại, bất kể cuối cùng con chọn ai cha đều ủng hộ con!”

Trình đại nhân không biết hình tượng động kinh của Thái tử, cũng sẽ không ngờ tới Thái tử lại có giao tình với Ngư Ngư, cho nên quả thật ông đã hiểu lầm rồi.

Nhưng hiểu lầm thì hiểu lầm, ông vẫn giữ thái độ bảo vệ con gái, Ngư Ngư nghe vậy vô cùng cảm động.

Mặc dù sống chung không lâu, nhưng nàng thật sự cảm thấy Trình đại nhân là một người cha tốt.

Nàng rất nhớ đến người nhà ở hiện đại, nhưng cũng không muốn từ nay về sau sẽ không được nhìn thấy Trình đại nhân nữa.

Hách Liên Dạ nói y sẽ tìm cách để nàng được trở về....

Ngư Ngư vừa nghĩ đến y, chợt nghe thấy giọng nói cùng với tiếng cười quen thuộc, “Sáng nay là ai nói nhảm thế?”

Hiển nhiên, Hách Liên Dạ đã nghe được lời nói lúc trước của Trình đại nhân, biết sáng nay có người nói linh tinh gì đó rồi.

Trong những lúc thế này, Trình đại nhân hiếm có dịp cảm thấy biến thái cũng là một loại phẩm chất tốt đẹp...

“Từ Đức Từ đại nhân.”

Hách Liên Dạ gật đầu, phân phó Hà Nghiêm đứng sau lưng, “Đi tới nhà người này, nói ngày khác ta sẽ tới nhà ông ta ngồi một chút.”

“Vâng.”

Hà Nghiêm thả thứ gì đó trong tay xuống, xoay người nhanh chóng rời đi, đi... nghe ngóng xem Từ đại nhân này là ai đã.

Không thể trách Hà Nghiêm... Có một chủ tử biến thái như Hách Liên Dạ, hắn hoàn toàn không thiết để ý tới những triều thần ở trong triều đình...

Ngư Ngư thật sự cảm thấy bất ngờ, “Anh thật sự muốn tới nhà ông ta?”

Mặc dù lấy danh tiếng của Hách Liên Dạ, sau khi xuất hiện, chỉ e Hách Liên Dạ không làm bất cứ điều gì thì Từ đại nhân kia cũng đã sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rồi, nhưng với tính tình nóng nảy của Hách Liên Dạ, thì y cũng không “lãng phí thời gian” làm loại chuyện này.

Sự thực đã chứng minh, Ngư Ngư quá coi thường Hách Liên Dạ rồi...

Yêu nghiệt nào đó cười đến mức cực kỳ bình tĩnh, “Không cần thiết, ông ta nghe thấy tin tức này thì mỗi ngày đều sẽ chờ đợi trong lo lắng, ít nhất cũng phải nửa tháng không ăn không ngủ.”

Ngư Ngư: “...”

Nàng sai rồi, nàng vẫn chưa nhớ kĩ mức độ biến thái của vị Vương gia này...

Ngư Ngư đang sâu sắc kiểm điểm bản thân mình, Trình đại nhân lại hừ một tiếng, “Nửa tháng? Vương gia thật thích nói đùa! Năm Vương gia mười lăm tuổi đã sớm được đưa ra khỏi cung, người ngoài vẫn chưa biết trong Tĩnh Vương phủ có ai, quản gia của quý phủ là Hà Túc ra ngoài làm việc suýt chút nữa bị Triệu gia lấn át, nếu không nhờ Hà Nghiêm đuổi theo kịp thời, thì có thể đã bị tên tiểu tử Triệu gia kia tặng cho thêm vài đường roi nữa, sau khi ngươi nghe xong cũng chỉ 'À' một tiếng. Tin tức này truyền đi, tiểu tử Triệu gia kia bị bệnh suốt cả một năm! Đến bây giờ chỉ cần nghe thấy tiếng 'À' thôi thì đã run rẩy rồi!”

Ngư Ngư: “...”

Hách Liên Dạ khiêm tốn cười, “Đó là ai?”

“...Con trai độc nhất của Tả tướng Triệu đại nhân! Là con trai duy nhất của hắn!”

Hách Liên Dạ gật đầu, “Thì ra Tả tướng họ Triệu.”

Trình đại nhân: “...”

Mãi cho đến khi ăn cơm trưa xong, nàng lên xe ngựa ngồi cùng với Hách Liên Dạ, chuẩn bị đến đại lao Hình bộ gặp tiểu cung nữ, Ngư Ngư vẫn im lặng không nói gì.

Nàng không phải là người ở đây, nghe thấy truyền thuyết về Hách Liên Dạ cũng quá ít, cho nên mãi cho đến ngày hôm nay mới biết, ở cổ đại sự tồn tại của Hách Liên Dạ tương đương với anh họ của nàng ở hiện đại...

Lặng lẽ liếc nhìn yêu nghiệt bên cạnh, tâm trạng của Ngư Ngư vô cùng phức tạp.

Nhưng cũng bởi vì vậy, nàng càng hiếu kỳ hơn.

Ở hiện đại, ngoại trừ anh họ nhỏ ra, hoàn toàn không ai dám chủ động tới tìm anh họ đại nhân... Cái cô tiểu cung nữ gì kia rốt cuộc là có bao nhiêu dũng khí mới ngu ngốc kiên quyết đòi gặp mặt Hách Liên Dạ cơ chứ?

Không phải muốn để Hách Liên Dạ dọa nàng ta đến chết, mới có thể được chết một cách thoải mái nhất đấy chứ...

Hơn mười phút sau, cuối cùng Ngư Ngư đã gặp được cung nữ khiến nàng nảy sinh lòng hiếu kỳ vô cùng lớn suốt thời gian qua.

Ánh sáng trong đại lao mờ ảo, Ngư Ngư vừa bước từ ngoài vào nên hai mắt nhất thời không kịp thích ứng, còn chưa kịp thấy rõ bộ dạng của cung nữ kia ra sao thì đã nghe thấy một tiếng khóc nức nở, sau đó là chút nhút nhát e lệ, nhưng rõ ràng là giọng nữ mang theo niềm vui bất ngờ, “Hoàng huynh! Muội… muội là Ngôn Ngôn...”

Tất cả mọi người đều hóa đá.

Ngôn Ngôn? Thập thất Công chúa mất tích hơn hai mươi năm, là muội muội ruột cùng mẹ của Hách Liên Dạ?

Khác với muội muội của Phong Ngự Vũ, khi Công chúa Thập thất của Nguyệt Loan quốc mất tích thì mới chỉ được ba tuổi.

Tuổi còn quá nhỏ, dánh dấp vốn chưa hình thành nhất định, cộng với sự cách biệt 20 năm tuổi tác, chỉ riêng dung mạo cũng đã không thể phán đoán được nàng ta là thật hay giả rồi.

Hơn nữa việc nhỏ máu nhận người thân thật ra cũng không có tính khoa học, ở cổ đại không có kỹ thuật giám định ADN, cho nên Hách Liên Dạ sẽ bị làm khó hay sao?

Đương nhiên là không!

Nụ cười trên khuôn mặt y vẫn không biến mất, cũng không có hứng thú nghe người trước mặt thuật lại quá khứ, giọng nói vẫn vô cùng ôn hòa, “Thật ra có một bí mật, chỉ có hai người ta và Ngôn Ngôn cùng biết.”

Người nào đó nói vô cùng nhàn nhã, “Ngôn Ngôn có một năng lực kì dị, là muội không sợ bị hỏa thiêu.”

Mọi người: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.