Ngược lại "thành thật" chắc chắn không phải chữ để mắng chửi người, nhưng trong phủ Tĩnh Vương căn bản cũng không dùng để nịnh hót...
Đều bị mọi người dùng để "khoe khoang" rồi.
"Hoàng đế bá bá, người đừng hiểu lầm."
Nhị Nhị nghiêm túc giải thích giúp mẫu thân mình, "Nương cháu vẫn khỏe, nhưng bà ấy không thích có người ảnh hưởng đến bữa cơm của mình đâu, bởi vì đói bụng rất dễ buồn bực đấy ạ, mà một khi nương đã buồn bực thì phụ thân sẽ mất hứng, mà một khi phụ thân không vui, thì Tiền Khiêm thúc thúc có thể vui vẻ."
Nhắc tới vị Tiền Khiêm thúc thúc - một trong bốn đại thị vệ của Tĩnh Vương này, cũng kiêm quản lý toàn bộ sinh ý của phủ Tĩnh Vương và Dạ Minh....
Suy nghĩ một chút, tiểu nha đầu cố ngước mặt nhỏ lên, "Tiền Khiêm thúc thúc không nghe Hà Nghiêm và Hà Túc thúc thúc, cuối cùng vẫn mở tiệm quan tài."
Hoàng đế bánh bao: "...."
Trên thái dương treo một giọt mồ hôi, Hoàng đế bánh bao không biết nên đối mặt ra sao với bé gái này nữa rồi.
Khi mới bắt đầu ông còn tưởng bé chỉ là một bé gái nhỏ tuổi, nói một câu đã chạy mất rồi, thì ra không chạy... Một khi phụ thân bé không vui thì người mở tiệm quan tài sẽ vui....
Bởi vì sẽ có nhiều người cần đi mua quan tài....
Khóe miệng động nửa ngày cũng không thốt nên lời, Hoàng đế bánh bao đành phải lau mồ hôi lạnh, để thị vệ giam Nguyệt Sính Nhiên và gã nam nhân mặt quỷ tới đại lao trước, lại phân phó cho Ngự Thiện phòng chuẩn bị tốt đồ ăn cho hai trăm đứa trẻ này, sau đó đích thân dẫn đám Lãnh Thành Nhiên đi ăn cơm.
Mắt của đám nhóc con sáng lấp lánh nhìn Lãnh Thành Nhiên, không muốn tách ra khỏi hắn, nghe Lãnh Thành Nhiên nói ăn xong sẽ tới gặp bọn chúng thì mới an tâm đi cùng với đám thị vệ.
Hiện giờ đúng vào khoảng thời gian ăn trưa, Ngự Thiện phòng đã sớm chuẩn bị đồ ăn, nhưng trước đó không biết Lãnh Thành Nhiên sẽ xuất hiện, Ngự Thiện hoàng cung này Hoàng đế bánh bao thấy vẫn chưa đủ long trọng.
Tiểu nha đầu rất cao hứng nhìn một bàn mỹ thực lớn, nói với bé trai, "Chúng ta đi rửa tay nhé?"
Lãnh Thành Nhiên đang định đích thân dẫn tiểu đồ đệ của mình đi rửa tay: "..."
Nhị Nhị là cục cưng tốt rất có ý thức vệ sinh, Lãnh Thành Nhiên cũng luôn cảm thấy tiểu đồ đệ của mình cực kỳ ngoan, những chi tiết nhỏ thế này trong cuộc sống cho tới bây giờ đều không cần người khác nhắc nhở.
Chẳng qua hôm nay hắn đã chuẩn bị phá vỡ một vài quy củ rồi.
Ôm lấy tiểu nha đầu chân ngắn này, đặt lên trên ghế dựa, "Bí đao ngoan, hôm nay không cần rửa tay, sư phụ đút cho con ăn cơm."
"Vâng ạ!" Tiểu nha đầu cao hứng cười, sau đó... nhảy từ trên ghế xuống, nhiệt tình nói với bé trai, "Vậy ta dẫn ngươi đi rửa tay!"
Lãnh Thành Nhiên: "...."
Hoàng đế bánh bao đứng bên cạnh nhìn, dường như nhìn hiểu ra, cũng nghe nói Nguyệt Sính Nhiên đã được hình phạt thích đáng, không cần chết, trong lòng cũng thư giãn, trực tiếp cười ra tiếng.
Sau khi cười xong liền hận không thể trực tiếp nằm trên đất giả bộ bất tỉnh.
Ông cả gan dám cười môn chủ đại nhân!
Vội vàng kiếm cớ, "Ta bỗng nhiên nhớ tới trò hề của một tiểu bạch thỏ, hà hà..."
Tiểu nha đầu với dáng vẻ rất giống tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn nháy mắt, "Trò hề gì vậy?"
Ờ thì.... Không kể ra được đâu! Hơn nữa khi nãy tại sao phải nói là tiểu bạch thỏ nhỉ?
Lỡ như bị môn chủ đại nhân hiểu lầm cho là ông đang ám chỉ cái gì thì sao?
Đáng thương cho Hoàng đế bánh bao đành phải cười gượng hai tiếng, "Tiểu nha đầu, bá bá lớn tuổi rồi, dễ..."
Một câu còn chưa nói xong thì đã cảm thấy sau lưng có gió mát.
Không phải có người dọa ông, là chính bản thân ông tự dọa mình...
Lời này nói ra cái gì đây!
Luận tuổi "lớn", có người sẽ lớn tuổi hơn Môn chủ đại nhân sao!
Cũng không biết môn chủ đại nhân có tới một ngàn tuổi hay không....
Nhất là khi nãy môn chủ đại nhân buồn bực, chẳng phải vì tiểu đồ đệ của hắn dường như đã tìm được người bạn cùng tuổi nên lạnh nhạt người làm sư phụ này là hắn rồi sao!
Hắn còn dám nói lớn tuổi!
Liên tục nói