Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 177: Chương 177: Đây thật ra là lời thổ lộ nhỉ (1)




Vương phi cũng không phải là ra cửa mua một cái bánh bao, đợi lát nữa sẽ quay trở lại? Mặc kệ trên tờ giấy kia viết cái gì, quả thực Vương phi đã tìm người ngoài giúp đỡ, bỏ mặc chủ tử, lén rời khỏi phủ Tĩnh Vương, tâm tình của chủ tử làm sao có thể tốt được...

Hơn nữa bọn họ cứ đứng như vậy, không phải làm chậm trễ thời gian tìm kiếmVương phi trở về hay sao? Kéo dài càng lâu, manh mối có thể sẽ bị đứt đoạn.

Hà Nghiêm và đệ đệ của mình liếc nhìn nhau, thần kinh bỗng căng thẳng, chủ tử không phải bị chọc tức đến hồ đồ chứ?

Đang muốn lên tiếng khuyên nhủ, Hách Liên Dạ đã mở miệng.

Hiện tại tuy yêu nghiệt không có cười ra tiếng, nhưng trong mắt phượng hơi cong cong kia lại tràn đầy ý cười, “Chuẩn bị, nửa canh giờ sau lên đường.”

“... Vâng” Nhưng lên đường đi đâu mới được, trên tờ giấy Vương phi để lại viết cái gì!

Hách Liên Dạ không để mấy tâm phúc rối rắm quá lâu, mắt nhìn tờ giấy trong tay rồi giơ tay lên, cầm tờ giấy tới trước mặt đám Hà Nghiêm.

Vậy mà vẫn còn bảo bối không muốn buông tay.

Đám người Hà Nghiêm cũng không dám để chủ tử đợi lâu, hơn nữa vì quá tò mò, liền nhanh chóng nhìn tờ giấy từ đầu tới đuôi một lần.

Đây là...

Có thể thấy, tờ giấy là chia ra 2 lần viết.

Mấy dòng phía trên này, hơn phân nữa ở viết trong lúc vội vàng, nét bút nghệch ngoạc viết “Trong hầm băng còn một chén đào đông lạnh, mau gọi người làm thịt nó, bằng không sẽ không thể ăn được nữa”! Phía sau còn vài nét bút vẽ một mặt khóc nhỏ chảy nước mắt hối hận.

Đoán chừng là Vương phi đi rất gấp, vốn định trước khi ngủ ăn quả đông lạnh lại quên mang đi, đến cửa lớn vương phủ mới nhớ ra...

Mấy dòng phía dưới thì cẩn thận hơn nhiều, hẳn là chuẩn bị phải đi, nên sớm đã viết xong trước.

Nét bút rất đẹp viết “Tôi mang đồ ăn cần trông nom đến phòng của anh, đồ ăn ở trong ngăn tủ thứ 3 bức tường phía tây, anh nhất định phải đối tốt với bọn nó, tôi trở lại còn muốn ăn đấy!”

... Vẫn là đồ ăn.

Tờ giấy này rất có phong cách riêng của Vương phi bọn họ, thực sự rất thú vị, nhưng.. hình như cũng không đến mức khiến chủ tử cười vui vẻ như vậy chứ.

Nhưng ý của Vương phi rất rõ ràng, nàng nhất định sẽ trở về, không phải thật sự bỏ lại chủ tử của bọn họ không quản.

Xác định điểm này, Hà Túc an tâm, linh hồn tám chuyện trong lòng bắt đầu hừng hực đốt cháy.

Rốt cuộc chủ tử nhìn thấy cái gì mà cười vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ trên tờ giấy có ám ngữ gì hắn không biết.

“Lãnh mộc đầu... Thôi quên đi không hỏi huynh nữa, ca à, huynh nói... Huynh đỏ mặt cái gì?”

Hỏi một nửa, Hà Túc liền phát hiện sắc mặt ca ca mình cổ quái, ánh mắt lại hết sức nghiêm túc nhìn về phương xa.

Hà Nghiêm không để ý tới hắn.

“Ca, ca, ca, ca!” Hà Túc cảm thấy hắn nhất định biết đáp án, kéo mạnh tay áo hắn, muốn thúc giục hắn nói mau.

Hà Nghiêm tức giận, ồn ào ầm ĩ gì, đẻ trứng hả?! Không thể để hắn trầm lắng thêm một lúc sao? Bọn họ biết hắn vừa mới nghe được thêm điều gì trong lời kia không?!

Hà Nghiêm khinh bỉ nhắc nhở đệ đệ mình, “Bức tường phía tây phòng chủ tử... Ở đâu ra ngăn tủ thứ 3!”

“... A?”

Ngây ngốc hồi lâu, rốt cục Hà Túc cũng kịp phản ứng, bức tường kia, chỉ có hai ngăn tủ và... giường!

Người ngủ trên giường kia là chủ tử!

Cho nên Vương phi đặc biệt dặn dò chủ tử chăm sóc cho tốt, chờ nàng trở lại liền làm thịt... cũng chính là bản thân chủ tử?!

... Bọn họ thật sự là rất thuần khiết.

Vương phi thật sự... làm rất tốt!

Bên phủ Tĩnh Vương là sắc xuân dạt dào, bên đám Ngư Ngư bên kia, hiện tại lại là gió lạnh thổi vù vù.

Bởi vì bọn họ “bắt cóc” nam tử áo trắng đang tức giận ra ngoài.

Đúng vậy, là giận thật đấy/

Từ khi biết nam tử áo trắng cho đếnnay, Ngư Ngư vẫn luôn thấy ánh mắt hờ hững, cùng giọng điệu không nghe ra vui buồn của hắn, bộ dáng trích tiên xuất trần biết bao.

Cho dù lúc hắn rất tức giận, luồng tiên khí này cũng không biến mất.

Nhưng bây giờ, hắn lại hết sức nghiêm túc cau mày, sắc mặt khó coi, yêu cầu với sư phụ của mình, “Con muốn trở về.”

Hắn lập lại lời này rất nhiều lần rồi, thậm chí còn không tiếc đánh một trận với sư phụ của mình, tiếc là võ công không cao bằng sư phụ, lại đang bị nội thương, không được một lát đã bị sư phụ thu phục.

Cự tuyệt rất nhiều lần, lần này Ôn Ngôn cũng không nhiều lời, nhìn đại đồ đệ của mình liếc mắt một cái, chậm rãi vươn tay ra.

Tuy rằng đã sống gần 200 năm, nhưng Ôn Ngôn vẫn luôn có bộ dáng mỹ thiếu niên, tay hắn cũng trắng mịn như ngọc, mười ngón tay thon dài, ở bên trong áo choàng đen hoa lệ, hình tượng này thực sự rất có mỹ cảm.

Chỉ là... trong tay hắn cầm một thứ gì đó na ná kẹo que, ở Nguyệt Loan quốc, món ăn vặt tên đường bóng này rất được trẻ con ưa thích.

Nhìn cái cách giống như dỗ trẻ con này, Ngư Ngư không khỏi co rút khóe miệng.

Nhưng chuyện nàng nghĩ lập tức xảy ra.

Mặt nam tử áo trắng không đổi sắc nhận lấy bóng đường, cất vào trong ngực, sau đó lại tiếp tục phụng phịu yêu cầu với sư phụ, “Con muốn trở về.”

“... Anh thích ăn đường?” Ngư Ngư không nhịn được xen vào nói.

“Sư đệ thích.” Ánh mắt nam tử áo trắng hết sức bình tĩnh nhìn nàng, “Ta muốn ăn thịt.”

“...” Vâng, bọn họ đều biết hắn muốn ăn thịt...

Ngư Ngư hắng giọng, cuối cùng hiểu được nguyên nhân nam tử áo trắng kiên trì như vậy, “Anh không vui là bởi vì ông ấy không dẫn theo sư đệ anh đi cùng?”

“Không phải.” Nam tử áo trắng thẳng thắn phủ nhận.

Cái này ngoài dự đoán của Ngư Ngư, “Vậy rốt cuộc là vì sao?”

“... Sư đệ cho rằng hắn liên lụy ta bị thương, mấy ngày nay ta không thể ăn cơm, hắn cũng không ăn.”

Ngư Ngư trừng lớn mắt, nhịn đói cùng Dung bánh bao?

Lấy phong cách hành sự trước sau như một của sư đệ, nàng còn tưởng rằng sư đệ sẽ cầm một chén thịt kho tàu lớn, cố ý chạy đến trước mặt sư huynh ăn.

Hình thức ở chung của hai huynh đệ này, nàng thật sự không hiểu nổi.

Nam tử áo trắng băn khoăn, ngược lại dễ giải quyết, đi qua một trạm dịch cách bọn họ gần nhất, Ngư Ngư liền viết một mảnh giấy, bảo người mang về phủ Tĩnh Vương, nói với sư đệ là nàng cho người mang Dung bánh bao ra ngoài, là vì trị thương cho hắn, hiện tại sư đệ có thể ăn cơm như thườg, cho nên sư đệ không cần tiếp tục bị đói.

Lúc này rốt cục nam tử áo trắng cũng không kháng nghị nữa, một đường im lặng kiệm lời đi theo bọn họ về phía trước.

Mục đích của Ngư Ngư, là hồ nước thần bí ở Vệ quốc.

Ôn Ngôn ở trên núi gần hồ nước này gần 200 năm, tự cho là nhớ rõ ràng rành mạch địa hình ở gần đấy, nhưng lại không phát hiện ra, ở chỗ cách mặt hồ rất xa lại có một cánh cửa đi vào.

Chỉ là cửa ra vào kia quả thật rất bí mật, nếu không phải lúc trước đám người Ngư Ngư đi ra từ đáy hồ, cho dù lấy sức quan sát của Hách Liên Dạ cũng không phát hiện có thể rời đi từ nơi đó.

Ngư Ngư không tin tưởng Ôn Ngôn mấy, cho nên cách khá xa, đã kêu hai người Ôn Ngôn bịt kín mắt lại.

Ngược lại Ôn Ngôn rất phối hợp, sau khi bịt kín mắt thì tùy ý để Ngư Ngư dẫn hắn đi vòng vo vô số vòng, xoay chuyển đến đầu choáng váng, vốn không phân biệt rõ phương hướng, mới đi đến cửa vào thạch thất dười hồ nước.

Ngư Ngư liên hợp với Ôn Ngôn, chính là muốn làm một thí nghiệm... một thí nghiệm liên quan đến nàng có thể dẫn Hách Liên Dạ trở về hiện đại hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.