Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 242: Chương 242: Dung Mô Mô theo đuổi người ta như thế nào?




An Tiểu Đường sửng sốt, “Anh còn có đòn sát thủ?”

“Ừm,“ vẻ mặt Tiểu Trần Tử như có điều suy nghĩ, “Xem ra đã tới thời điểm bày ra toàn bộ vẻ đẹp trai của ta rồi!”

“...”An Tiểu Đường chịu thua lấy tay day trán, trong nháy mắt đã không còn áp lực với chuyện tối nay ngủ thế nào nữa rồi.

Quả nhiên khi hắn lên cơn động kinh thì không khí ngượng ngùng gì đều cũng tiêu tan hết....

Bản thân Đường Bao ở lại trong phòng, Tiểu Trần Tử sang phòng bên cạnh của hai huynh đệ Hà Nghiêm và Hà Túc tắm rửa, sau khi xong xuôi hết thì trở về ngủ.

Kết quả hai người vẫn chưa nằm xuống thì trong khách điếm đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi.

“Hái hoa tặc!”

“Nguy rồi, nhất định có người phát hiện dung mạo xinh đẹp của ta!” Tiểu Trần Tử vô cùng tức giận nói.

An Tiểu Đường đang muốn lao ra ngoài cửa lập tức lảo đảo, thiếu chút nữa thì đụng vào thành cửa, vẫn là Tiểu Trần Tử “xinh đẹp” lôi cô đi, thi triển khinh công, hỏa tốc dẫn người tiến đến nơi phát ra tiếng kêu.

Tất cả mọi người đều là cao thủ khinh công, mấy người khác đương nhiên cũng thần tốc tìm tới.

“Hái hoa tặc” xui xẻo chưa thấy qua trận chiến này, bị một đám người từ trên trời giáng xuống dọa sợ choáng váng, “Ta không... không phải...”

Lắp bắp giải thích được một nửa, ánh mắt kinh hoàng nhìn thấy nam tử áo trắng đang đứng ở cửa, lập tức kinh hô như được cứu trợ, “Công tử! Công tử, là ta đây!”

Mọi người sửng sốt, sao lại có quan hệ với Dung Mô Mô vậy?

Nam tử áo trắng lại không nói tiếng nào, kéo lấy tay áo sư đệ muốn kéo người đi.

Phản ứng này vừa nhìn đã biết là có vấn đề.

Nhưng dường như sư đệ thật sự muốn đi cùng hắn.

... Ừ, chỉ là dường như mà thôi.

Đợi đến khi nam tử áo trắng đi tới cửa phòng rồi, sư đệ lập tức bình tĩnh rút tay áo về, đóng cửa phòng lại.

Nam tử áo trắng bị giam bên ngoài cửa: “....”

Cũng may chỉ có đám người Ngư Ngư chú ý hai sư huynh đệ này, nếu không với cách thức sống chung kì quái này nhất định dân chúng vô tội sẽ bị dọa sợ mất.

Cái người bị ngộ nhận là hái hoa tặc kia đang liên tục chắp tay thi lễ với cô nương đang bị dọa sợ kia, “Cô nương, thật không phải, thật ra tại hạ là...”

Nói đến đây mới nhớ tới không thể làm hỏng chuyện tốt của nam tử áo trắng, hắn liền vội vàng hạ giọng, thần bí giải thích với cô nương đang sợ hãi kia.

Cô nương kia cũng là người rộng lượng, hiếu kỳ nhìn một đoàn tuấn nam mỹ nữ trước mặt này, không nói thêm lời nào nữa.

Nam tử áo trắng và người nọ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Hỏi hắn hắn cũng không nói, nhưng đáp án đã nhanh chóng được công bố...

Mấy người đều tự trở về phòng của mình, sư đệ mới vừa ngồi xuống, cửa sổ đột nhiên bị người từ bên ngoài đẩy ra, “hái hoa tặc” mới vừa bị bắt lập tức bò vào, như một ảo thuật gia lấy từ sau lưng ra một bó hoa tươi.

Sau khi thanh khí quản, giọng nói lúc này hết sức lễ phép hỏi, “Xin hỏi cô nương Lương Nhất Nhất xinh đẹp có ở đây không?” Lúc này nhất định không tìm lộn phòng rồi.

Sư đệ chậm rãi quay cái mặt rất lớn ra, “Tìm ta?”

“...” Là... là nàng ta?

Khi nãy nhìn thấy nàng ấy đứng bên cạnh Dung công tử, nhưng không ngờ nàng ấy chính là LươngNhất Nhất!

Đáng thương cho kẻ tới tặng hoa sắp khóc rồi, tầm mắt run rẩy do dự trước khuôn mặt của sư đệ.

Sau khi phát hiện thấy ngũ quan của gương mặt này từ hình dáng đến vị trí được phân bố đều không đi đúng đường như vậy....

Cho nên những lời ca ngợi sự xinh đẹp mà hắn đã cất công chuẩn bị trước đó đều không sử dụng được dù chỉ một câu rồi.

Người tặng hoa moi hết tim gan ruột, cuối cùng sụp đổ nghĩ ra được một câu ca ngợi “rộng lớn bao la“.... lấy hình ảnh bình nguyên để hình dung thật trừu tượng biết bao...

Có thể dùng để hình dung khuôn mặt của con người có phải chính là mắng người hay không....

Cũng may sư đệ không để đầu óc của hắn phải hỏng mất, vươn tay nhận lấy bó hoa kia, “Tặng cho ta?”

“Vâng... là vị công tử áo trắng này ủy thác tại hạ tặng cho mỹ.... cô nương Lương Nhất Nhất mỹ lệ làm niềm vui bất ngờ...” Nhưng lại khiến hắn phải nhận lấy kinh hãi...

Thật ra đám người ngoài cửa nghe trộm cũng choáng váng theo.

....Tặng hoa?

Nam tử áo trắng còn biết tặng hoa cho sư đệ?

Hơn nữa cổ đại có nước cờ theo đuổi người ta như thế này sao? Cái loại nghiệp vụ này không phải hiện đại mới có sao?

Ngư Ngư và An Tiểu Đường đều nhìn nhau, phát hiện đáp án lại là khẳng định.

Nam tử áo trắng này học được từ đâu vậy?

Nhưng nam tử áo trắng khó có lúc mở mang đầu óc, hiện giờ còn là thời khắc mấu chốt vừa tặng hoa xong, bọn họ cũng không thể xông vào làm kỳ đà cản mũi được.

Một đám người đành phải tiếp tục ở lại trong hành lang nghe lén, càng suy đoán thì đầu óc càng trở nên rối rắm.

Phản ứng của nam tử áo trắng lại cực kỳ bình tĩnh.

Từ khi sư đệ nhận bó hoa kia, hắn vẫn yên lặng nhìn sư đệ, ánh mắt chăm chú mà nghiêm túc, dường như đang mong đợi điều gì đó.

Nhưng sư đệ không để ý tới hắn, chậm rãi tước một bình hoa trúc giản dị, cắm hoa vào trong đó.

Hai phút sau.

“Lại là một quyển sách gạt người.”

Nam tử áo trắng không nhìn sư đệ, thu hồi tầm mắt, dùng giọng nói không nghe ra buồn vui tổng kết lại.

“...” Hắn lại đọc sách gì... Đám Ngư Ngư đứng ngoài cửa cảm thấy bất lực.

“Trong sách rõ ràng người kia nói tặng hoa cho bà xã, bà xã vui mừng, buổi tối hắn có thể ăn bữa thịt ngon.”

“...” Cách xưng hô chỉ thuộc về hiện đại này, cùng với lời thoại có phần quen tai khiến Ngư Ngư và An Tiểu Đường quả thật muốn ôm đầu khóc.

Đây là một quyển tiểu thuyết ngôn tình mà trước đó Ngư Ngư tiện tay lấy từ trong nhà tới đây mà. Đường Bao cũng đã xem qua quyển sách này.

Nhưng cái màn ăn thịt ấy... ý không phải hoàn toàn như mặt chữ, nói đúng ra thì là... XXOO ấy!

Không cần hỏi, chắc chắn nam tử áo trắng cũng không biết “bà xã” có ý gì, chú ý của hắn đều ở hết trên chữ thịt...

Nhưng mà... “Tại sao anh lại đọc quyển sách này?”

Chữ trên sách kia là chữ giản thể, cũng không phải cách xếp chữ thẳng như cổ đại hay thường dùng, ngay đến cả loại người hay đọc sách như Hách Liên Dạ, liếc mắt một cái cũng không thích ứng được nữa là.

Nam tử áo trắng liếc mắt thăm dò mấy người kia, giọng điệu hờ hững trả lời, “Ngày đó ta đi ngang qua một cái bàn, nhìn thấy trên trang sách có ghi “Chương 12: Buổi tối có thể ăn bữa thịt ngon“.”

Mọi người: “...”

Mọi người rối rắm hận không thể khóc một trận vì hắn, lại nghe thấy giọng nói thong dong của sư đệ bình tĩnh vang lên, “Vậy thì ăn đi.”

... Hả? Chẳng lẽ phương pháp kia thật sự đánh bậy đánh bạ mà có hiệu quả sao, ngày tháng tốt lành của nam tử áo trắng đã tới rồi hả?

Nếu ăn thịt, vậy thì sẽ không sợ vây xem rồi, tất cả mọi người muốn đi qua cửa chúc mừng hắn một chút.

Nhưng khi cánh cửa mới đẩy ra được một đường nhỏ đã bị sư đệ vươn tay “bốp” một cái đóng lại. Không chỉ như thế, sư đệ còn thổi tắt hết đèn đóm trong phòng.

Mọi người đứng đó thật lâu cũng không thấy cửa mở ra lại, cũng không đốt dù chỉ một ngọn đèn nào trước cửa, bởi vì đã hóa đá hết rồi.

Bọn họ... có phải nghĩ quá ít rồi không...

Cái việc “ăn thịt” kia.... lẽ nào là ý như trong sách?

Chẳng lẽ khuya hôm nay Dung Mô Mô sẽ bị đè ép trở thành Dung bánh mì rồi?

(Mô Mô là bánh bao)

Thật sự quá tàn ác rồi.... bọn họ sao có thể nghĩ tới chuyện không hòa hợp như vậy được!

.... Sáng mai trực tiếp quan sát cũng được, ừ.

Sáng ngày thứ hai, một đám người dậy thật sớm, sau khi rửa mặt xuống lầu thì phát hiện Dung Mô Mô ngồi trong hành lang dưới lầu đang lịch sự ưu nhã co người lại ăn thịt kho tàu.

Mặc dù sáng sớm đã ăn thịt kho tàu không thích hợp lắm, nhưng mà đối với cái bánh màn thầu lúc nào cũng không được ăn thịt như nam tử áo trắng mà nói, với cái tướng ăn không hề sốt ruột gì của hắn ngược lại càng khiến mọi người chú ý hơn.

Mà câu trả lời của nam tử áo trắng cũng đơn giản giống như yêu cầu “Ta muốn ăn thịt” của hắn.

“Ta đã ăn xong ba con gà nướng rồi.”

“...” Mọi người thấy thân hình bánh màn thầu hơi gầy kia của nam tử áo trắng, tâm trạng vô cùng phức tạp.

Hả, không đúng, trọng điểm sai rồi!

“Sư đệ đâu? Đêm qua hai người...”

Một tiếng “Bốp” vang lên, sư đệ đặt một phần sườn xào chua ngọt vừa làm xong lên bàn, bản thân cũng ngồi xuống uống cháo cá của nàng.

Đãi ngộ của nam tử áo trắng đột nhiên được đề cao nhiều hơn, tất cả mọi người không thể thích ứng được, thế nhưng hai sư huynh đệ này lại rất bình tĩnh, vẫn khiến người ta bế tắc giống như trước kia.

Nhìn vẫn không hiểu nha!

Cũng không thể vì bó hoa tối hôm qua mà sư đệ sẽ không tiếp tục ức hiếp sư huynh của nàng nữa đúng không?

Chẳng lẽ tối hôm qua hai người này đã thật sự... rồi hả?

Cẩn thận quan sát nửa ngày, tất cả đều cảm thấy biểu hiện của hai người không có chút khả nghi nào, suy nghĩ trong lòng mọi người càng rối rắm hơn.

Nhưng kẻ bực dọc nhất vẫn là Tiểu Trần Tử.

“Buổi sáng ta sẽ nhớ mãi chút chuyện của hai người này nên bữa sáng cũng ăn không ngon!”

Tiểu Trần Tử còn phải trở lại Kinh thành vào buổi triều sớm, vừa buộc đai lưng vừa lầm bầm, “Mới ăn được một chén vằn thắn, một lồng bánh bao hấp đã phải đi rồi!”

“Ta đói bụng là việc nhỏ, nhưng các người nói xem hiện giờ vốn đang thịnh hành người gầy, ta đã đẹp trai đến mức quốc sắc thiên hương thế này rồi, nếu còn gầy nữa... Không được, ngươi phải chịu trách nhiệm vì chuyện này!”

Hắn động kinh được một nửa, đột nhiên giọng điệu chuyển sang căm phẫn, xách nam tử áo trắng lên một cái.

Động tác của hắn có mức độ hơi lớn một chút, đã giật rộng áo của nam tử áo trắng ra không ít, nhìn một cái.... không có chỗ nào khả nghi, vẫn còn là một cái bánh màn thầu trắng tinh.

.... Xem ra tối hôm qua thật sự không có chuyện gì xảy ra rồi.

Nhưng cuối cùng mọi người cũng tìm được đáp án xác thực.

Thật ra đối với cái tên mắc bệnh thần kinh kia, trong lòng mọi người lại “tán thưởng” Tiểu Trần Tử....

Chiêu này của Tiểu Trần Tử sau này vẫn còn phải tiếp tục sử dụng, cho nên đùa giỡn thì phải tiếp tục diễn thôi, vẻ mặt nghiêm túc yêu cầu nam tử áo trắng, “Dung Mô Mô, ngươi phải...”

Mới nói được một nữa, nam tử áo trắng không biết lấy từ đâu ra một cái bánh bao nhét vào miệng Tiểu Trần Tử.

Tiểu Trần tử: “...”

“Chịu trách nhiệm.” Bánh màn thầu ngây thơ chất phác nào đó giải thích như vậy.

... Cái bánh màn bao này có thể khi dễ người khác, thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy.

Hung hăng cắn một miếng bánh trút giận, kết quả cắn một miếng lớn, ngay lập tức Tiểu Trần Tử nghẹn họng gần chết.

... Tốt xấu gì cũng phải cho hắn cái bánh nhân đậu chứ!

Tiểu Trần Tử tức giận đến nổi trận lôi đình, đành phải tóm lấy đôi đũa nhanh chóng kẹp hai miếng thịt kho tàu nhét vào trong bánh bao, làm bộ đó là một chiếc bánh bao có diện mạo độc đáo... Sau đó vừa ăn vừa tức giận mà bị Hách Liên Dạ đưa vào cánh cửa thời không, trở về Kinh vào triều.

Tất cả mọi người cho rằng thời gian động kinh buổi sáng cứ thế là xong, đều tự ngồi xuống tiếp tục ăn sáng.

Nhưng mà...

Thân là một phúc hắc quan sát tỉ mỉ, Hách Liên Dạ lại không có cùng cách nhìn với những người khác.

“Dung công tử chưa từng nghe qua về phong tục của Vệ Quốc sao?”

Thật ra nam tử áo trắng là huyết mạch của Vệ Quốc Hoàng, chẳng qua mẹ hắn không tiến cung, chính hắn cũng không chịu thừa nhận cái thân phận này.

Nhưng nói cho cùng thì hắn vẫn đích thực là người của Vệ Quốc.

Nam tử áo trắng im lặng ăn sườn xào chua ngọt của hắn, không có phản ứng.

“Cặp đôi mới cưới của Vệ Quốc vào sáng sớm sau đêm động phòng đều phải hôn môi nương tử của mình.”

Hà Nghiêm giật khóe môi, “Vương phi, sao Lương cô nương không ngăn cản chủ tử gạt người khác vậy?”

Ngư Ngư khéo léo trả lời, “Bởi vì nàng ấy bị điểm huyệt rồi...”

Hà Nghiêm: “...”

Cho nên Dung công tử mới bị chủ tử lừa gạt, thật sự sẽ hôn sư đệ của hắn trước mặt mọi người sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.