Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 6: Chương 6: Một giây giết chết vương gia (3)




Editor: lactinhpham

Beta: Trang

“Hà Nghiêm.” Hách Liên Dạ nhắc nhỡ.

“…” Hà Nghiêm tự biết đuối lý, đành phải chịu đựng, thu hồi ánh mắt của mình.

Hắn cũng biết không thể trách vị cô nương này, cô nương này không biết gì cả, chỉ là thành thật, giữ phép tắc nghĩ ra trận đánh cược kỳ quái mà thôi.

Bởi vì ánh mắt kia của Giang Ngư Ngư cực kỳ có tính chất lừa gạt cho nên Hà Nghiêm vẫn cho nàng là người thành thật…

Tổng quản Hà thúc cũng không nghĩ tới Giang Ngư Ngư lại “dũng mãnh phi thường” như vậy, sau khi nhận được tin liền chạy tới, muốn hỏi Hách Liên Dạ ăn cái gì.

Từ trước đến nay Vương gia nói là làm, cho dù y không muốn ăn, nhất định cũng sẽ tự thua cuộc.

Kỳ thật Hà thúc cũng giống Hà Nghiêm, cũng là một lòng trung thành bảo hộ cho chủ tử, hiện tại ông không can thiệp đến vấn đề mặt mũi của Vương gia nhà mình, chỉ biết nếu như Vương gia lại không ăn cái gì nữa, thân thể của người nhất định sẽ không chịu nổi.

Bất quá nếu như ông ta biết Vương gia nhà mình ăn uống no đủ mạnh mẽ hữu lực, cho dù cần phải đối mặt với vận mệnh gì gì đó, ông nhất định thà để cho Hách Liên Dạ nhịn đói để lớn lên…

Tiếng hoan hô ở xa còn chưa dứt, hiện tại thậm chí còn có tiếng đàn tiếng sáo vang lên, rất rõ ràng là đang chúc mừng chuyện gì đó.

Còn sắc mặt của Hà Nghiêm lại vẫn dữ tợn, chỉ là không tiếp tục trừng nàng nữa mà thôi.

Giang Ngư Ngư đã nắm lấy cái giỏ điểm tâm màu lam ở trong tay, vừa ăn vừa nhìn người bên cạnh, biết chắc có cái gì đó không thích hợp, nhưng nhất thời lại không đoán ra được là chuyện gì.

Hình như… Hình như trong lúc vô tình nàng đã làm ra chuyện gì có hậu quả nghiêm trọng thì phải.

Bởi vì có đồ ăn, nàng cũng không xem Hách Liên Dạ là kẻ thù, trái lại, hiện tại ấn tượng của nàng đối với vị Tĩnh Vương này coi như không tệ.

Bởi vì vị mỹ nam Vương gia này rất độ lượng cũng rất hiểu đạo lý, không có ỷ thế hiếp người, giống như tình huống hiện tại có bất lợi đối với y, Hách Liên Dạ cũng không đùn đẩy trách nhiệm lên người nàng, ánh mắt của Hà Nghiêm hung ác trừng nàng, y vẫn ràng buộc hành vi của thủ hạ.

Đánh giá ban đầu, phẩm chất của người này cũng không tệ lắm.

Giang Ngư Ngư cảm thấy nhân phẩm của mình cũng không tệ, người này không trêu chọc nàng, nàng cũng không tùy tiện hại y, nếu như phiền toái là nàng gây ra, nàng sẽ chịu trách nhiệm giải quyết nó.

Mặc dù nàng không biết phiền toái là cái gì, nhưng Giang Ngư Ngư đối với chỉ số thông mình của mình vẫn rất có lòng tin.

Đương nhiên, nàng đối với ánh mắt “lanh lợi thành thật” của mình càng có lòng tin hơn….

Vì kéo dài thời gian, nàng nhìn về phía tổng quản mở miệng nói: “Lão bá, cháu khát nước.”

Lời này nếu như là người khác nói sẽ rất kỳ quái, nhưng phối hợp với ánh mắt “đơn thuần” của Giang Ngư Ngư, nhìn thế nào cũng chỉ là một tiểu nha đầu không có tâm cơ có lời gì đều nói thẳng, không hề biết che dấu.

Tổng quan cảm thấy càng lúc mình càng yêu thích tiểu nha đầu này, bây giờ nhìn nàng quả thực là phúc tinh chuyển thế, vội vàng phân phó hạ nhân: “Đi, dẫn nàng đi dùng cơm trước, sau đó để nàng đi theo Phúc thẩm vài ngay, đợi học xong quy củ sẽ đưa vào phòng Vương gia.”

“….” Hà Nghiêm cả kinh hai mắt đều sắp rơi xuống, “Hà thúc, người người người….” Người lại đưa nữ nhân này vào phòng của Vương gia!

Người không lo lắng đến “an nguy” của Vương gia chúng ta hả! Người đã quên khuôn mặt mê hoặc người của Vương gia chúng ta sao? Người đã quên thân phận của Vương gia là gì sao?

Mỗi ngày không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn bổ nhào lên người Vương gia, chúng ta phòng còn phòng không hết, người còn đưa “địch nhân” đến bên người Vương gia!

Hà thúc đem ánh mắt lão làng của mình nhìn khắp nơi sau đó hướng về phía hắn liếc một cái, sợ cái gì, ngươi xem tiểu cô nương này thành thật như thế, giống loại người sẽ bò lên giường của Vương gia sao?

Giang Ngư Ngư không để ý đến ánh mắt trao đổi của bọn họ, có nha hoàn vội vàng đem một ly trà tới cho nàng giải khát, sai khi uống trà xong nàng lại tiếp tục lấp đầy bụng.

Trong mắt chỉ có bàn đồ ăn, cho nên nàng căn bản không chú ý tới mỹ nam Vương gia đang cúi nửa đầu, hồi lâu cũng không có nói chuyện kia. Lông mi dài của Hách Liên Dạ đột nhiên khẽ nhếch lên, lúc ánh mắt lướt qua người nàng thì hiện lên ý cười thần bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.