Vương Gia Xấu Xa Cưng Chiều Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 87: Chương 87: Phúc hắc ăn dấm rất nguy hiểm (4)




Nói xong những lời tâm tình liên miên, y vẫn không an phận treo ngược ở trên xà ngang lắc tới lắc lui, cười đến mức hai mắt cong lên, rõ ràng là đang chờ Giang Ngư Ngư trả lời.

Tóc đen như mực lắc lư tạo ra vầng sáng liễm diễm, khuôn mặt tinh xảo sáng ngời, làn da trắng nõn, lông mi dài đen, đôi môi hồng diễm lộ ra đường cong hoàn mỹ. Quả thực chính là yêu ma mang theo hơi thở lẳng lơ, xông thẳng khảm vào trong ngực người ta, khiến người ta không thể dời tầm mắt đi được, tâm tư vòng quanh không lối thoát. Biết rõ là không nên, nhưng lại cứ như bị quỷ ám chỉ muốn dán đến, dán thẳng đến khi chạm vào đôi môi khiến người ta ý loạn tình mê.

Chỉ là... Mắt thấy còn kém hai ba centimet là hai đôi môi sẽ chạm vào nhau, đột nhiên Giang Ngư Ngư nháy mắt mấy cái, khẽ lui về phía sau.

”Anh cứ treo ngược như vậy, sẽ bị sái quai hàm đó.”

“...” Khuôn mặt xinh đẹp đến yêu nghiệt hiện đang có chút vặn vẹo, Hách Liên Dạ co quắp khóe miệng, không thể bình tĩnh thêm được nữa mà nhảy xuống mặt đất, đặt cái giỏ thức ăn phá hoại việc tốt của người khác kia đến trước mặt Giang Ngư Ngư.

Thật ra y rất muốn vứt đi, nhưng... Thôi! Tiểu nha đầu này cũng không phải là lần đầu tiên không hiểu phong tình như thế.

Lúc nãy vừa mới ăn no đến căn bụng, một bàn đồ ăn lớn hầu như không còn thứ gì, hiện giờ Giang Ngư Ngư cũng không thật sự muốn ăn cho lắm.

Hiển nhiên Hách Liên Dạ rất hiểu nàng, cho nên trong giỏ đều là hoa quả trong sạch mát mẻ.

Giang Ngư Ngư vùi đầu tận lực ăn, mặc dù thời tiết vừa mới ấm lại, vẫn chưa đến lúc ăn thức ăn lạnh, nhưng nàng rất hy vọng trong giỏ này có một chén nước ô mai ướp lạnh để giải nhiệt.

Bởi vì nàng cần nhiệt độ lạnh, giúp bản thân hạ nhiệt.

Hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy, tim vẫn còn đập loạn thình thịch, mới vừa rồi, nàng thật sự thiếu chút nữa đã hôn... Trời, tên yêu nghiệt này quả thật muốn thành tinh rồi!

Bởi vì tâm tư bối rối, qua một lúc lâu, Giang Ngư Ngư mới nhớ tới mình còn có một pháp bảo là anh họ.

Trong đầu hiện lên khuôn mặt của lão anh họ... Giang Ngư Ngư rùng mình một cái, ý niệm gì đó phất phới trong đầu thoáng cái bay sạch sẽ.

Lúc ngẩng đầu lên, bộ dạng của nàng vẫn là bình tĩnh vô tội, “Ăn ngon thật.” Nàng đang nói đến trái cây.

Người nào đó không để ý đến khóe mắt khẽ co rút của tên yêu nghiệt, lúc nào thì tiểu nha đầu này mới có thể đánh giá y như vậy đây?

Càng nhìn giỏ trái cây càng cảm thấy chướng mắt, Hách Liên Dạ cứng rắn bưng giỏ trái cây đi, đẩy cái ghế, ngồi đối diện với Giang Ngư Ngư, tiếp tục nở ra nụ cười mê người lần thứ hai

“...” Tên yêu nghiệt này muốn làm cái gì?

Chuông báo động trong lòng mãnh liệt vang lên, Giang Ngư Ngư sợ mình lại phạm vào 'sai lầm' vừa rồi, vội vàng lôi lão anh họ ra cứu giúp nàng.

Nhưng Hách Liên Dạ đã sớm có phòng bị, hoàn toàn không cho phép nàng phân tâm.

”Ngư Ngư?” Y lại gọi nàng như vậy, ngón tay thon dài nâng cằm của nàng lên, mắt phượng liễm diễm cong cong mang theo ý cười, không nháy mắt nhìn nàng.

Trong mắt toàn là hình bóng của nàng.

Giang Ngư Ngư bị y nhìn như vậy trái tim 'thình thịch' đập loạn, phát hiện ra mình không có cách nào tập trung lực chú ý được, đầu óc gần như trống rỗng, đến ngay cả khuôn mặt của lão anh họ cũng không thể nhớ tới.

Vội vã muốn nhìn sang chỗ khách, Hách Liên Dạ lại như hình với bóng theo sát nàng, nàng lui một tấc, y sẽ tiến đến hai tấc, giống như hai người chung đụng trong ngày thường. Nàng không hiểu phong tình cũng được, qua loa tìm đề tài không để ý tới lời thổ lộ của y cũng được, cho tới bây giờ y đều không tức không giận, tính tình rất tốt, rất có kiên nhẫn theo đuổi nàng.

Thời gian quen biết cũng không tính là ngắn, Giang Ngư Ngư biết rõ, mặc dù y không quát nạt người khác, nhưng tính tình căn bản không thể nói là rất tốt, loại kiên nhẫn này, xuất hiện ở trên người y càng hiếm thấy hơn.

Thái độ của y đối với nàng, vô cùng đặc biệt không giống với tất cả mọi người, phải nói là độc nhất vô nhị.

Giang Ngư Ngư vẫn muốn tránh y, bởi vì ở trong mắt y, nàng nhìn thấy rõ chính mình đang bối rối, một chút hoảng hốt cùng chân tay luống cuống, nàng cho rằng chúng nó sẽ vĩnh viễn không xuất hiện ở trên người nàng. Nhưng bởi vì cái nhìn chăm chú và một tiếng khẽ gọi của Hách Liên Dạ, nàng lập tức biến thành bộ dạng lạ lẫm này.

Kháng cự cùng bài xích theo bản năng biến hóa như thế, hết lần này đến lần khác vẫn không có cách nào tưởng tượng ra khuôn mặt của lão anh họ để bản thân mình yên tĩnh trở lại, Giang Ngư Ngư không thể làm gì khác hơn là chuyển sang chiêu bài “thăm hỏi” người nào đó.

Nàng có một người anh họ cực kỳ truyền kỳ cũng rất thần bí, bất kể là ban ngày hay đêm tối, dù anh ấy đang làm việc hay là đang ngủ, anh ấy đều vĩnh viễn có thể nhận điện thoại sau một tiếng chuông, dùng giọng nói bình tĩnh không có một chút cảm xúc lên xuống lại có thể khiến cho người ta cảm thấy nhiệt độ bất chợt hạ xuống, lực sinh mệnh giảm đi nhanh chóng, nói, “Tôi là Nghiêm Thiếu Huân.”

Giang Ngư Ngư đột nhiên sợ run cả người.

Đây đã là tuyệt chiêu cuối cùng của nàng, nàng cho rằng lôi câu này ra, nàng sẽ bị dọa đến câm như hến, rốt cuộc cũng không có tâm tư suy nghĩ lung tung nữa.

Nhưng trong lúc nàng rùng mình, một bàn tay to duỗi ra, chặt chẽ mà dắt díu nàng.

Uy lực của lão anh họ, còn lâu mới bị cái chuyện nhỏ nhặt “Có người ở bên cạnh” này ngăn cản, nhưng khi mười ngón tay đan xen lại có loại ấm áp khiến người ta không thể xem nhẹ, tuy nàng vẫn sợ lão anh họ ngoài hành tinh của nàng, nhưng phần nhiều tâm tư lại đặt lên trên người của tên yêu nghiệt trước mặt này.

Khuôn mặt của Hách Liên Dạ... Quả thực không thể dùng bút mực để miêu tả lại được.

Đặc biệt là lúc cười rộ lên như thế này, ánh sáng nhạt mênh mông trong mắt, khóe môi vẽ ra độ cong mềm mại, thật là câu hồn người!

Trong lúc nàng đang suy nghĩ lung tung, y vẫn luôn nhìn nàng, toàn tâm toàn ý chuyên chú như thế, giống như có sức hấp dẫn mạnh mẽ, thậm chí còn mê người hơn cả khuôn mặt yêu nghiệt khiến người ta không thể kháng cự này.

Tầm mắt hai người giằng co, dần dần, dần dần hạ xuống, dừng ở trên môi cả hai, sau đó từ từ, từ từ gần sát lại....

”Nghiên Nhi, học sách có mệt không? Cha đem trái cây ướp lạnh tới cho con đây!” Giọng nói hiền lành ân cần chợt vang lên.

Thời khắc mấu chốt, Trình đại nhân lên đài rồi.

“...” Mặt của Hách Liên Dạ đen như bị người ta giội mực, ống tay áo quét qua, thu hồi giỏ trái cây ăn được một nửa ở trên bàn, sau đó nhảy lên xà nhà lần nữa.

Còn sắc mặt của Giang Ngư Ngư thì phải nói là cổ cổ quái quái, cúi đầu cầm ly trà nốc sạch, vừa rồi... vừa rồi!

Sau tiếng leng keng mở khóa, Trình đại nhân bước vào, hoàn toàn không biết mình đã phá hư chuyện tốt, vẻ mặt lo lắng lại ân cần, “Có mệt không? Học thuộc thế nào rồi?”

Suy nghĩ một chút, lại cảm thấy lấy tư chất của con gái, hỏi vấn đề này thực sự không ổn lắm, cho nên Trình đại nhân tựa như sợ làm tổn thương lòng tự ái của con gái, dè dặt hỏi, “Con học thuộc được mấy chữ rồi?”

“...” Giang Ngư Ngư đem mấy chữ “thuộc xong rồi” nuốt trở lại trong bụng, lòng rối rắm.

Trước khi đi, Trình đại nhân bảo nàng học thuộc câu thứ nhất của Tam Tự kinh.

”Nhân chi sơ, tính bổn thiện” câu này chỉ có sáu chữ... Nhưng nàng bị giam trong thư phòng đã hơn nửa giờ rồi.

Do dự trong chốc lát, nàng dè dặt nói, “Ba chữ.”

“...” Tốt, học thuộc được một nửa.

”Tốt tốt tốt! Nghiên Nhi, lần học thuộc này rất nhanh! Cha còn tưởng con chỉ có thể thuộc được một chữ.”

“...” Học thuộc được có một chữ... Giang Ngư Ngư lại rối rắm, thực sự có người ngốc đến như vậy sao?

Đột nhiên nàng bắt đầu hoài nghi, chuyện lúc trước xem nhẹ cũng bị nàng bất chợt nhớ tới.

Lần đầu tiên nàng biết thân phận thật sự của thân thể này là bởi vì Hà thúc thấy được cái bớt trên cổ tay trái của nàng.

Bởi vì Hách Liên Dạ không nhận ra nàng, cho nên Hà thúc còn nói một đống lời đồn đãi về vị Cửu tiểu thư Trình gia này.

Cũng bởi vì không có trí nhớ của thân thể này, cho nên nàng không thể nào nghiệm chứng về mấy chuyện như cầm kỳ thi họa kia, nhưng nói đến khiêu vũ...

Nàng nhớ rõ lúc đó nàng còn lén hoạt động chân một lần, quả thật tính dẻo deo của khối thân thể này vô cùng tốt, hẳn là đã từng học qua khiêu vũ.

Nhưng nghe Trình đại nhân nói, vị Cửu tiểu thư này cái gì cũng không biết, đừng nói là khiêu vũ, đến cả những kiến thức cơ bản này cũng không học được.

Trình đại nhân không cần phải nói dối, nhưng những lời ông ta nói... sao lại không khớp với sự thật?

Chẳng lẽ vị Cửu tiểu thư thật sự là một thiếu nữ thiên tài, chỉ là đang giả bộ tầm thường thôi?

Ngẫm lại, cũng thật sự rất có khả năng này, bởi vì nàng ta dám nói với Trình đại nhân chuyện không muốn lập gia đình, con gái thời cổ đại có dũng khí nói những lời này, tuyệt đối là có kiến thức có can đảm.

Vừa nghĩ như thế, Giang Ngư Ngư đối với chủ cũ của thân thể này càng có thêm cảm tình, cũng càng muốn giúp nàng ta báo thù.

Hiếm thấy hiệu suất học thuật của con gái “cao” như vậy, tất nhiên Trình đại nhân vô cùng vui mừng, lại sợ quấy rầy con gái “cố gắng”, quan tâm hỏi mấy câu xong liền đứng dậy vội vàng rời đi.

Âm thanh khóa cửa vang lên lần nữa, Giang Ngư Ngư im lặng cầm lấy một viên ô mai Trình đại nhân vừa mới đưa đến.

Nàng lại bị nhốt trong thư phòng, “cố gắng” học thuộc ba chữ cuối cùng trong câu thứ nhất của Tam Tự kinh.

Ý, Hách Liên Dạ đâu?

Không thấy y xuất hiện, Giang Ngư Ngư kỳ quái ngẩng đầu lên, thấy Hách Liên Dạ đang ngồi trên xà ngang.

Bây giờ bộ dạng của y đã không còn thảnh thơi tâm tình không tệ như lúc nãy nữa, khuôn mặt yêu nghiệt lúc này của Hách Liên Dạ đen như đít nồi, cả người đầy sự buồn bực trước nay chưa từng có.

Ha ha... Hiếm khi nhìn thấy bộ dạng cam chịu này của y, Giang Ngư Ngư không nhịn được liền bật cười.

Còn cười y? Tiểu nha đầu vô tâm!

Hách Liên Dạ không muốn bỏ qua cho nàng dễ dàng như vậy, nhíu mày lại, chợt từ trên xà ngang lao xuống, cắn lên viên ô mai nàng đã đưa đến bên môi, nhưng chưa kịp ăn nó.

Cũng không biết là cố tình hay vô ý, đôi môi ấm áp cứ như vậy mà sượt qua đầu ngón tay nàng.

Cướp đi ô mai của nàng, Hách Liên Dạ cũng không vội vàng rời khỏi, đôi mắt phượng mê người hơi khiêu lên, không đúng đắn cười một tiếng, ánh mắt tựa như khiêu khích nói, “Tiểu nha đầu, không phải nàng hận nhất có người cướp đồ ăn của nàng hay sao? Sao lại không cướp về chứ?”

“...” Làm sao cướp được chứ?

Đã có vết xe đổ, hiện tại ánh mắt Giang Ngư Ngư hoàn toàn không dám nhìn loạn, vững vàng cố định ở trên cái mũi của y, khóe mắt quét đến môi y, trái tim lại 'thình thịch thình thịch' nhảy loạn một trận.

Cứ như vậy... Nàng mất bình tĩnh lần thứ hai!

Còn tiếp tục như vậy, “nguy hiểm” ban nãy có thể sẽ tái diễn lần nữa. Giang Ngư Ngư xoay người, làm bộ muốn đi đến giá sách tìm sách.

Đột nhiên phía sau có một luồng lực lớn kéo nàng lại, quay nửa vòng, nàng lảo đảo ngã vào trong lòng y, cánh tay rắn chắc vòng chặt trên eo nàng, hoàn toàn không cho nàng thời gian phản ứng, môi của y hạ xuống, vô cùng chính xác phủ lên môi nàng.

Trong mùi thơm ngọt ngào của ô mai, người nào đó... bị cướp đi nụ hôn đầu, người còn lại nào đó... tặng đi nụ hôn đầu của mình rồi...

Buổi tối hôm đó, bầu không khí trong bữa cơm ở Trình gia hết sức cổ quái.

Đại tộc trưởng Trình gia Trình đại nhân xưa nay hỉ nộ không lộ đột nhiên mặt mày hớn hở, giống như được thăng thêm mấy chức quan, từ lúc xuất hiện, nụ cười trên mặt chưa từng biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.