Bánh Trung thu này có vấn đề?
Trong mắt Lãnh Thành Nhiên hiện lên chút nguy hiểm, rồi lại rất nhanh biến mất, ung dung cười nói, “Tiểu nha đầu này tham ăn, rất ít khi chịu chia thức ăn cho người khác, xem ra nó thật sự rất thích cô.”
Hách Liên Nhị cũng là cao thủ phối hợp, âm thanh ngọt ngào mềm dẻo tiếp tục hỏi, “Dì công chúa, dì ăn đi.”
Lần này Nguyệt Sính Nhiên thật sự muốn cười lớn.
Nàng ta hoàn toàn không nói lời nào với nha đầu chướng mắt này, nha đầu này thích nàng ta chỗ nào?
Nhất định là vì Môn chủ đại nhân rất thích nàng ta, thường xuyên bí mật khen nàng ta với đồ đệ của hắn, nha đầu chướng mắt này mới có ấn tượng tốt với nàng ta như vậy!
Luận về bản lĩnh tự mình đa tình... Nếu Sính Nhiên công chúa đứng thứ hai, e rằng thiên hạ này không ai dám nói mình đứng nhất.
Trong lòng cực kỳ đắc ý, nàng ta cũng bất chấp bánh Trung thu đã bị động tay động chân, lập tức cầm một khối lên, dưới cái nhìn mong đợi của tiểu nha đầu cắn một miếng.
Một miếng hết sức nhỏ, sợ lát nữa sẽ xấu mặt, Sính Nhiên công chúa hoàn toàn không dám ăn nhiều.
Mục đích đã đạt tới, Hách Liên Nhị đột nhiên thả hộp bánh xuống, bàn tay nhỏ che bụng lại, “Đau bụng quá...”
Sau đó thì hấp tấp bước chân ngắn, chạy đi xa.
Xem ra dược hiệu bắt đầu có tác dụng rồi, uy lực của “đau bụng” này tuyệt đối không nhỏ chút nào, nguyên ngày mai nha đầu thối kia sẽ ói mửa tiêu chảy không có lúc yên ổn, nàng ta xem nó còn quấn lấy Môn chủ đại nhân như thế nào!
Sính Nhiên công chúa đắc ý cười nhạt trong lòng, nhưng chưa tới một giây, nàng ta đã cảm thấy bụng đau như xoắn lại.
Sao có thể...
Chẳng buồn nghĩ nhiều, nàng ta nhịn đến đỏ mặt, vội vàng chào tạm biệt với Lãnh Thành Nhiên.
Nàng ta muốn duy trì hình tượng công chúa ưu nhã đoan trang ở trước mặt Lãnh Thành Nhiên, không thể chạy nhanh, nhưng lại sợ rời đi quá chậm, sẽ mất mặt ở trước mặt Lãnh Thành Nhiên, dáng vẻ bước đi cũng bắt đầu vặn vẹo.
Heo nhỏ cười đến mức giẫm lên móng heo, đáng đời, ai bảo nàng ta muốn hại tiểu chủ nhân!
Dạ dày của trẻ nhỏ yếu, không chịu được giày vò như người lớn, ói mửa tiêu chảy nguyên một ngày thì đúng là bệnh nghiêm trọng rồi.
Lãnh Thành Nhiên cũng hoàn toàn không đồng tình với Sính Nhiên công chúa, ngược lại hắn còn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, hiện tại hắn giữ Nguyệt Sính Nhiên lại, chẳng qua là để muốn biết nàng ta phái thủ hạ bắt cóc nhiều trẻ con như vậy là muốn làm gì.
Đợi đến lúc chuyện được giải quyết, hắn còn có thể tự tay báo thù cho tiểu đồ đệ của mình.
Đi theo hướng tiểu nha đầu vừa mới chạy đi, quả nhiên, tiểu nha đầu không hề bị gì, ngoan ngoãn ngồi ở trên tảng đá lớn của quán, uống một bát sữa chua vừa mới về nhà cầm mang qua.
Bên cạnh bé thường hay đột nhiên xuất hiện một vài thứ kì lạ, một món đồ ăn vốn hoàn toàn không tồn tại, Lãnh Thành Nhiên cũng nhìn quen rồi, chưa bao giờ hỏi bé.
Nhưng vừa nhìn thấy hắn, vành mắt Hách Liên Nhị lại đỏ lên, “Sư phụ...” giọng nói vô cùng uất ức vô cùng tủi thân.
Lãnh Thành Nhiên cực kỳ đau lòng, sờ sờ đầu nhỏ của bé, “Đừng khóc đừng khóc, có sư phụ ở đây, ai cũng không thể bắt nạt Nhị Nhị được, sư phụ sẽ đi báo thù cho con.”
Thế nhưng tiểu nha đầu vốn chẳng phải đau lòng vì chuyện này...
Bé uất ức kéo tay áo Lãnh Thành Nhiên, “Sư phụ, lúc người tới, sao lại không mang theo hộp bánh Trung thu tới.”
Lãnh Thành Nhiên: “...”
Ho nhẹ một tiếng, hắn bảo đảm với tiểu nha đầu, “Nhị Nhị muốn ăn, ngày mai sư phụ sẽ gọi người đưa tới một hộp, hộp đó bị bỏ thuốc, không thể ăn.”
Nước mắt của tiểu nha đầu tí tách rơi xuống, “Sao sư phụ có thể ghét bỏ chúng, chúng cũng không muốn mình có độc đâu, cứ thế vứt bỏ chúng, chúng sẽ rất khổ sở.”
Tiểu nha đầu hít hít mũi, “Hơn nữa thời tiết trở nên lạnh rồi, chúng không thể được người ta ăn còn bị thổi lạnh, thật rất đáng thương mà...”
Nghe xong miêu tả của tiểu đồ đệ nhà mình, Lãnh Thành Nhiên dần dần cảm thấy...
Đâu phải mình vứt bỏ bánh Trung thu, mà là nguyên hộp búp bê bánh Trung thu, mổi cái đều có tay có chân, mang theo khuôn mặt nhỏ tròn núc ních, nằm ở trong hộp lớn trên tảng đá, vô cùng uất ức mà chờ bọn họ lượm chúng về.
Hết cách rồi... Đành phải ôm lấy tiểu đồ đệ của mình, đi trở về đi trở về bánh Trung thu.
Sính Nhiên công chúa vẫn chưa trở lại, chắc hẳn đến trước tối ngày mai nàng ta cũng không trở lại được...
Hách Liên Nhị vốn không sợ thuốc độc, bé đã sớm ăn Huyền Cơ đan có thể giải bách độc rồi.
Hơn nữa bản thân tiểu nha đầu cũng là cao thủ dùng độc, bé sẽ không ngoan ngoãn đợi người ta đến bắt nạt, có qua có lại thả thêm thuốc xổ loại nặng vào trong bánh trung thu của Nguyệt Sính Nhiên.
Công chúa Sính Nhiên chạy nhà xí cả đêm, sắc mặt trắng bệch, bước chân lơ lửng, cả người giống như du hồn vậy.
Vốn tưởng rằng có Hách Liên Nhị làm bạn với nàng ta, trong lòng nàng ta vẫn dễ chịu chút.
Thế nhưng sáng ngày thứ hai, nàng ta đi lần thứ n...
Sao nha đầu kia không bị gì!
Sính Nhiên công chúa hận đến mức hai mắt đỏ ửng, chỉ có thể ở chửi bới ở trong lòng, quả nhiên là xuất thân đê hèn, dạ dày cũng giống vậy, không giống với kim chi ngọc diệp được nuông chiều từ bé như nàng ta, ngay cả thuốc xổ cũng không sợ!
Sính Nhiên công chúa thật sự... nghĩ quá ít rồi.
Nhưng dạ dày của Hách Liên Nhị, thật sự không khác xa với sắt là mấy... Nếu không sao có thể đủ tư cách làm người sành ăn được.
Nói gì cũng không muốn để cho hai thầy trò kia vứt nàng ta qua một bên, Sính Nhiên công chúa nghiến răng nghiến lợi, “Mang giải dược ra đây!”
“... Công chúa, tác dụng phụ của giải dược này quá lớn, không thể ăn.”
“Bảo ngươi lấy thì ngươi cứ lấy đi!”
Thuộc hạ không dám trêu chọc nàng ta, đành phải đưa một bình sứ qua.
Đổ ra hai viên thuốc nuốt xuống bụng, qua năm sáu phút sau, cuối cùng công chúa cũng cảm thấy bụng ổn định lại.
Cười lạnh một tiếng, trở về phòng thay quần áo, chuẩn bị đi ra cửa tìm Lãnh Thành Nhiên.
Từ khi nàng ta được sinh ra tới giờ chưa từng thua ai bao giờ!
Cho dù là Lãnh Thành Nhiên trên cao vời vợi thì cũng xem trọng nàng ta, sao nàng ta có thể bại bởi một tiểu nha đầu!
Sính Nhiên công chúa trang phục lộng lẫy, lúc ở trên đường tìm được hai sư đồ kia, Lãnh Thành Nhiên đang dẫn tiểu nha đầu xem xiếc ảo thuật bên đường.
Quá nhiều người, Hách Liên Nhị lại thấp, chen chúc trong đám người không thấy được gì cản, Lãnh Thành Nhiên bèn bế tiểu đồ đệ của hắn lên, để bé ngồi trong khuỷu tay của mình.
Ở trong mắt Sính Nhiên công chúa, sớm muộn gì Lãnh Thành Nhiên cũng là nam nhân của nàng ta... mặc kệ lớn tuổi hay nhỏ tuổi, hắn chỉ nên đối tốt với một nữ nhân là nàng ta...
Cho nên một màn này lại khiến nàng ta ghen ghét đến sắc mặt nhăn nhó.
Hôm nay là ngày lễ, bọn họ đi đến giữa thành, ở bên hồ có chợ phiên, hôm nay người du hồ cũng rất nhiều, rất tưng bừng náo nhiệt.
Sính Nhiên công chúa nhìn chung quanh, nghĩ đến một kế độc.
Biểu diễn xiếc ảo thuật chấm dứt, Hách Liên Nhị nhảy xuống khỏi lồng ngực sư phụ, lấy bạc từ trong hà bao ra, chạy tới đưa cho người diễn xiếc.
Đợi chạy trở về lại, dường như tiểu nha đầu rất buồn bực, cực kỳ lương thiện phồng má lên, “Sư phụ, Sính Nhiên công chúa tự mình đi theo chúng ta đấy, không ai đi chơi cùng với dì ấy, dì ấy có buồn lắm không, chúng ta đi theo dì ấy được không?”
Tiểu nha đầu này lại nghĩ ra chủ ý vô lương gì rồi?
Đương nhiên Lãnh Thành Nhiên sẽ thuận theo ý của tiểu đồ đệ nhà mình, rất phối hợp dẫn tiểu nha đầu đến ven đường. Sau đó lấy cớ đi mua thịt nhồi ống trúc* cho bé, xoay người rời đi.
(* món nổi tiếng ở Tứ Xuyên, gồm ống trúc, thịt, bột ngũ vị hương, gạo nếp)
Thật ra hắn xếp hàng ở chỗ chỉ cách xa có năm bước, nếu có chuyện gì, Hách Liên Nhị phát ra chút âm thanh hắn cũng nghe thấy được.
Cho nên Sính Nhiên công chúa không hề nghi ngờ, cảm thấy mình cực kỳ thông minh mà mang một mặt nạ dịch dung vào, “Tiểu muội muội, sao muội lại đứng đây có một mình thế?”
“Đợi thịt ăn ạ.” Tiểu nha đầu cực kì mong đợi giật giật cái mũi nhỏ, nghe mùi thơm ngát.
“Đoàn người dài như vậy, còn phải xếp hàng rất lâu mới mua được, không bằng muội đi theo tỷ tỷ đến bên hồ chơi trước nhé, thế nào?”
“Hả...” Hách Liên Nhị cực kì lo lắng nhìn nàng ta.
Sính Nhiên công chúa muốn đẩy bé vào hồ, giả vờ là bé bất cẩn chết chìm sao?
Vậy chắc phải “chơi” nhiều một lát rồi, có thể để lỡ ăn thịt nhồi ống trúc không? Tiểu nha đầu níu chặt bàn tay nhỏ, thật sự rất lo lắng.
Nguyệt Sính Nhiên lại cho rằng bé được cha mẹ dạy không thể tùy tiện đi cùng người lạ, bèn lộ ra nụ cười càng hiền lành hơn, “Bên kia còn có bán bánh dừa ngon lắm.”
“Vậy được ạ!” Tiểu nha đầu lập tức bị thuyết phục, tung tăng nhảy nhót chạy theo nàng ta.
Lãnh Thành Nhiên quay đầu, liếc nhìn hướng hai người rời đi, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười một tiếng, cứ để tiểu đồ đệ của mình chơi đùa đi.
Đương nhiên, hắn cũng lo lắng để Hách Liên Nhị đi theo Sính Nhiên công chúa, lập tức đuổi theo.
Cái Nguyệt Sính Nhiên muốn không chỉ đơn giản là đẩy Hách Liên Nhị xuống hồ, hôm nay bên hồ du khách nhiều như mắc cửi, cho dù bé thật sự rớt xuống nước, có thể sẽ rất nhanh được người cứu lên.
Cho nên... Nàng ta phải tìm một chỗ không người.
Giữa tòa thành này có một cây cầu tình nhân, lấy cầu tình nhân làm giới hạn, lúc Trung thu, ban ngày tất cả mọi người chơi đùa ở phía Đông cây cầu, phía Tây sẽ để lại cho thợ chuẩn bị hội đèn lồng của buổi tối.
Sính Nhiên công chúa mang theo Hách Liên Nhị xuyên qua một ngõ hẻm, dẫn người đến phía Tây cầu tình nhân, còn đặc biệt cách xa đám thợ đang tụ tập lại bận việc.
Nàng ta sợ lộ ra sơ hở, làm cái gì cũng đều do dự rất lâu, tiểu nha đầu còn tích cực hơn nàng ta nhiều, dứt khoát tự mình chạy đến bên hồ, vẻ mặt tò mò ngó nghiêng phía dưới, “Ở đây ít người quá!”
Sắc mặt Sính Nhiên công chúa hung ác, nắm lấy cơ hội, đưa tay ra là đẩy, trên gương mặt tuyệt mỹ là nụ cười độc ác máu lạnh.
Nha đầu chướng mắt, đi chết đi!
Tiểu nha đầu lại đột nhiên xoay người, “Tỷ tỷ...”
Tay của công chúa Sính Nhiên đẩy hụt, nhất thời mất trọng tâm... Thật ra không phải không có trọng tâm, là Hách Liên Nhị thoạt nhìn như con thỏ nhỏ dịu dàng vô hại âm thầm động tay động chân, dùng nội lực lặng lẽ đẩy nàng ta về trước.
Phốc một tiếng rớt vào trong hồ, nước hồ đầu thu đã có chút lạnh, Sính Nhiên công chúa sợ run cả người, thầm mắng trong lòng, hoàn toàn đã quên mình vốn muốn đẩy một bé gái sáu tuổi xuống hồ.
Hách Liên Nhị vẫn luôn bày ra ở trước mặt mọi người là mình biết võ công, đối với một đứa bé sáu tuổi bình thường mà nói, rơi xuống hồ thì chết là cái chắc.
Nhưng Sính Nhiên công chúa không cảm thấy mình ác độc, ngược lại ghi hận Hách Liên Nhị hại nàng ta ngã xuống nước.
Nàng ta biết bơi, vẫn chưa đến mức chết chìm đang muốn bò lên bờ, trước mắt lại đột nhiên tối sầm, “bịch” một tiếng, Hách Liên Nhị giơ một tảng đá lớn bằng lòng bàn tay ném mạnh lên mặt nàng ta.
Tiểu nha đầu còn vừa ném vừa khóc... “Tỷ tỷ sao tỷ lại ngã xuống nước rồi? Tỷ đừng sợ, muội có nghe mẹ muội kể chuyện ‘Nàng Tinh Vệ lấp biển’ rồi! Hu... Chờ muội dùng đá lấp đầy hồ này, tỷ tỷ có thể bò lên rồi!”
Tiểu nha đầu khóc đến mức khổ sở, vừa khóc vừa vung cánh tay ngắn cố gắng ném tảng đá lên mặt Sính Nhiên công chúa...