Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên càng nhìn càng thấy thích, dùng mấy bước chân chạy tới gần, tinh mắt chọn mua lấy xâu đường hồ lô dính nhiều đường nhất kia đưa cho bé gái áo đỏ trước mặt, “Này, tặng cho muội.”
“Đa tạ tiểu ca ca!”
Bé gái sung sướng nói lời cảm tạ, cười đến mức hai mắt đều híp lại, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt nhìn càng giống cái bánh bao trắng trắng phấn nộn.
Nhưng bé gái kia không vội ăn, bàn tay nhỏ bé ngắn ngủn giơ lên cao muốn đưa xâu mứt quả tới bên miệng Dung Vi Nhiên, “Tiểu ca ca, ca ăn trước đi.” Giọng nói cực kì lém lỉnh ngọt ngào vang lên.
Dung Vi Nhiên càng nhìn bé càng thấy đáng yêu, khiến trong trái tim bạn nhỏ vốn đã không có bao nhiêu suy nghĩ rất thẳng thắn hỏi, “Ta thích muội, muội làm thê tử của ta có được không?”
“Hả...”
Bé gái ngây ngẩn cả người, mờ mịt ngước lên nhìn khuôn mặt hồng hào trắng mịn như tờ giấy, hai mắt chớp động nhìn tiểu ca ca xinh đẹp trước mặt, lại nhìn xâu mứt quả đỏ rực trong tay.
Sau khi cắn một miếng sơn tra tiếp theo, bé gái đắn đo một hồi lâu, lại cắn thêm một miếng nữa, sau khi hai má đã phồng lên thành hai trái hồ đào mà vẫn còn thẫn thờ.
Thật tròn, thật đáng yêu! Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên vẫn nghiêm túc sử dụng hình tượng “tròn” thành căn cứ để phán đoán mức độ xinh đẹp...
Cậu không nhịn được chọc chọc lên khuôn mặt nhỏ mềm mại hồng hào kia, rất thành thật khen bé, “Muội tròn vo như vậy, thật sự rất đáng yêu mà.”
Hả...
Lúc này bé gái kia nghe hiểu rồi, nhìn tiểu ca ca trước mặt mặc dù còn nhỏ tuổi, nhưng khuôn mặt mảnh khảnh lại rất dễ nhìn, sau đó lại cúi xuống nhìn cái bụng không thể tìm ra được vòng eo nào như cái thùng nước của mình, duỗi bàn tay nung núc thịt ra sờ lên cái cằm chẻ đôi của mình...
Bé gái kia “oa” lên một tiếng rồi xoay người khóc lóc chạy đi.
Người bán hàng mứt quả lệ rơi đầy mặt.
Bạn nhỏ Dung Vi Nhiên vẫn không ý thức được vấn đề nằm ở chỗ nào...
Trông thấy bé gái nện những bước chân ngắn ngủn đi mất, nghiêng ngả chạy đi trông có vẻ rất nguy hiểm, cậu còn lo lắng đuổi theo, “Muội cẩn thận chút...”
Nhìn thấy một nam nhân áo đổ đột nhiên xuất hiện, trực tiếp bế bé gái đang khóc kia lên, bạn nhỏ Dung Vi Nhiên lập tức sốt ruột thi triển khinh công, nhanh chóng đuổi theo.
Khinh công độc môn này khiến nam nhân áo đỏ kinh ngạc nhíu mày, cẩn thận liếc nhìn cậu một cái, “Hóa ra là tiểu tử Dung gia kia.”
Bé gái không nghe rõ hắn nói gì, chỉ uất ức bổ nhào vào trong lồng ngực hắn, rúc vào trong đấu bồng của hắn, cố gắng vùi cả người núc ních thịt của mình vào trong, “Phụ thân, hu... Từ nay về sau con sẽ không ăn mứt quả nữa đâu!”
Bé gái khóc rất đau lòng, “Có người nói con tròn!”
Trong mắt nam nhân áo đỏ chợt nổi lên sát khí vô cùng nguy hiểm liếc nhìn Dung Vi Nhiên đang gấp gáp đuổi theo đến mức hai hốc mắt đã đỏ bừng, nhưng lại dỗ dành con gái bảo bối vô cùng ôn hòa.
“Đó là lời nói bậy đấy, Liễu Liễu không tròn một chút nào cả, Liễu Liễu rất mảnh mà.”
Hả...
Bé gái áo đỏ được gọi là Liễu Liễu kia hít mũi một cái, lại nhìn cánh tay nhỏ bé nung núc của mình, lần đầu tiên rất không tin tưởng lời nói của phụ thân mình.
Nam nhân áo đỏ không nói không rằng lấy từ trong ngực ra một viên dạ minh châu ném đi.
Hạt minh châu kia nhanh như chớp bay về phía xa xa...
Trên không cách một bàn tay lại lượm viên dạ minh châu về, nam nhân áo đỏ nghiêm túc an ủi con gái, “Liễu Liễu nhìn này, điều này đối với hình dạng bên ngoài không có liên quan gì đến nhau cả, có thể lăn trở lại mới là tròn.”
Nói đến đây, cánh tay hắn lại duỗi ra phía sau, bạn nhỏ Dung Vi Nhiên vẫn đang cố gắng đuổi kịp hắn đã bị nội lực của hắn đẩy đi, lộn vòng trên không trung mấy vòng lùi về phía sau...
Vẻ mặt của nam nhân áo đỏ vẫn không đổi sắc, “Con xem, nó mới tròn, nó đố kị con gầy hơn nó nên mới cố ý nói như vậy.”
Bé gái áo đỏ Liễu Liễu được chữa khỏi... Nhưng mà tâm hồn của bạn nhỏ Dung Vi Nhiên lại bị đả kích rất lớn.
Đến cuối cùng cũng không thể đuổi theo được tiểu thê tử tròn vo mà mình nhìn trúng, bạn nhỏ Dung Vi Nhiên ủ rũ trở về nhà, đi tìm cha cậu xin kinh nghiệm.
“Phụ thân, lúc đầu sao người cưới được nương của con về vậy?”
Phụt.... Vấn đề này quả thật đã hỏi “đúng” người rồi! Những người khác đang ngồi trong phòng thiếu chút nữa thì bật cười, nam tử áo trắng lặng lẽ liếc nhìn con trai của mình, “Ngồi trong lồng hấp lấy về.”
“Ha ha ha....” Rốt cuộc mọi người không nhịn được nữa mà cười phá lên.
Thật ra lời của nam tử áo trắng nói quá nhẹ nhàng bâng quơ rồi. Năm đó cái ngày mà hắn và sư đệ thành thân kia thật ra cũng chính là sinh nhật hai mươi lăm tuổi của hắn.
Khoảng ba tháng trước đó, không hiểu sao trên dưới phủ Tĩnh Vương lại ở trong bầu không khí hưng phấn lạ thường.
Cũng vì đã đợi lâu như vậy rồi, rốt cuộc sư đệ cũng có thể bổ nhào bánh màn thầu rồi.
Nam tử áo trắng hoàn toàn không biết thành thân nên có phép tắc gì, sư đệ thì ngại rắc rối, cho nên cũng không ham thích gì với mấy thứ này.
Cho nên toàn bộ quá trình hôn lễ của hai người bọn họ đều do người phủ Tĩnh Vương giúp đỡ thu xếp.
Đừng tưởng rằng đây là chuyện nhỏ.
Gặp phải cặp sư huynh đệ hiếm có này, trong những sự kiện bình thường cũng có thể xuất hiện những chi tiết khảo nghiệm tâm thần khiến người khác phải đắn đo suy nghĩ rất nhiều.
Ví dụ như... nam tử áo trắng không chịu mặc đồ đỏ.
Thật ra cũng không phải không chịu mặc đồ đỏ, mà là hắn không chịu mặc đồ không phải do sư đệ làm cho hắn.
Điều này cũng đành thôi vậy, dù sao cũng còn có rất nhiều thời gian, sư đệ vẫn có thể làm cho hắn một bộ.
Hơn nữa, thật ra với khí chất của hắn thì vẫn thích hợp mặc đồ trắng hơn, nữ nhân giang hồ cũng không câu nệ tiểu tiết, hiện đại còn mặc áo cưới trắng thì việc hắn mặc đồ trắng để kết hôn cũng không thành vấn đề.
Mấu chốt là... vì có thể che giấu cho cái bản mặt bao la rộng lớn kia của sư đệ, Hà thúc đã tìm người để làm một cái khăn cưới đặc biệt cho nàng...
Cầm mảnh khăn này ở trong tay có cảm giác chính là một cái chăn của trẻ con mà.
Hà thúc lệ rơi đầy mặt.
Khi hôn lễ của hai người bước vào giai đoạn đếm ngược, tất cả mọi người lại vướng vào một vòng rối rắm mới.
Vấn đề trang điểm.
Vấn đề này mỗi khi có một cô gái xuất giá ở bất kì thời đại nào cũng đều là chuyện lớn, trang điểm cho tân nương cổ đại cũng rất được chú trọng, nhưng mà...
Mặc dù là nam tử áo trắng lấy sư đệ gả, nhưng khi nhìn cách sống của hai người này với nhau, nam tử áo trắng mới là người ở dưới nha!
Bọn họ không phải nên coi trọng cách ăn mặc của nam tử áo trắng một chút hay sao?
Nhưng lại không thể bôi son trát phấn cho một người đàn ông được...
Hơn nữa, nam tử áo trắng này vốn có vẻ mặt xuất trần như trích tiên, dường như đã đủ hoàn mỹ rồi, tìm không ra bất cứ điểm nào cần phải tân trang lại, vả lại trang phục bình thường ở trước mặt hắn giống như có vẻ quá tục khí rồi.
Nhưng đây là thành thân nha....
Cả đời chỉ có một lần thành thân thôi.
Hai sư huynh đệ này là thanh mai trúc mã lớn lên với nhau, không mặc trang phục đặc biệt thì giống như nói trước bước không qua vậy.
Đến cuối cùng vẫn là Ngư Ngư đề nghị một ý kiến hiền lành mang tính xây dựng sâu sắc.
“Thật ra ở một số tỉnh thành ở hiện đại, vào ngày lễ tết hoặc những dịp mừng đều điểm một chấm đỏ trên mặt bánh bao.”
An Tiểu Đường cũng nhớ ra điều này nói, “Là gọi Hỉ Mô Mô đi.”
Mọi người: “...” Ý kiến hay!
Dù sao người luôn bị xem là bánh màn thầu cũng không phải bọn họ...
Tất cả mọi người cảm thấy cách “trang điểm” sáng tạo như vậy hẳn nên thí nghiệm sớm, miễn cho đến ngày tổ chức hôn lễ mới điểm chấm đỏ lên rồi thì phát hiện không thích hợp với nam tử áo trắng.
Vì vậy mọi người không đếm xỉa đến sự phản kháng của một cái bánh bao, cưỡng chế điểm một cái chấm đỏ lên mi tâm của hắn.
Tất cả mọi người đều cho rằng bộ dạng của hắn nhìn sẽ càng giống cái túi trút giận, nhưng tình hình thực tế lại không phải.
Khuôn mặt của nam tử áo trắng vốn đã tuấn tú dễ nhìn, chẳng qua ánh mắt vẫn luôn hờ hững, luôn khiến người ta cảm thấy một trích tiên cao vời vợi, không dễ tiếp cận.
Nhưng sau khi mi tâm có thêm một chấm đỏ... chẳng những không phá hư khí chất trích tiên của hắn, ngược lại còn có chút... khiến người khác cảm thấy kinh diễm.
Nhìn có vẻ như là một cái bành màn thầu ăn rất ngon...
Đương nhiên đây là mọi người dùng góc độ của sư đệ để phán xét.
Bọn họ cũng không dám cướp người với sư đệ.
Trải qua cuộc sống chung mấy năm nay, địa vị của sư đệ trong lòng bọn họ ngày càng cao, hoàn toàn chính là “Mặt ta ra tay, thiên hạ tất có phần”, trở thành bá chủ một phương giang hồ....
Mỗi ngày sư đệ đều luyện võ vào thời gian cố định, khi trở về đúng lúc kịp nhìn bánh màn thầu vừa biến thành vô cùng hấp dẫn hơn đang bị mọi người vây quanh.
Nàng liếc nhìn nam tử áo trắng, sau đó bình tĩnh đi tới, không nói không rằng duỗi cánh tay phải kéo quần áo của sư huynh nhà mình.
.... Ừ.
Chẳng lẽ sư đệ đặc biệt thỏa mãn với hình tượng mới này của Mô Mô, hiện giờ đã muốn thượng hắn rồi.
Sư đệ, cô phải bình tĩnh nha.
Động tác phải từ từ thôi, để chúng ta giả bộ trốn đi thật xa nhưng thật ra là tiếp tục vụng trộm vây nhìn nha!
Nhưng chân tướng lại khác xa so với suy nghĩ của bọn họ...
Ừ, rất xa, vô cùng xa...
Quần áo của nam tử áo trắng đều do sư đệ đích thân làm, hình thức rất đặc biệt, những chi tiết rất nghệ thuật.
Chờ đến khi kéo được vạt áo ra rồi, mọi người mới nhìn thấy bên trong ngoại bào của hắn có một cái túi ngầm, được sử dụng để đựng đồ ăn...
Đúng vậy, trải qua mấy trăm năm cố gắng phản kháng, nam tử áo trắng đã có thể được ăn thịt... Đến ngay cả đồ ăn vặt hắn cũng đã có rồi.
Mà hiện giờ sắc mặt của sư đệ không thay đổi lật túi của hắn, lấy túi thịt bò khô duy nhất kia đi, lại vung tay lên chộp mấy mảnh lá cây nhét vào trong túi áo của hắn.
“...” Nam tử áo trắng lặng lẽ bắt lấy túi bò khô sắp cách xa mình kia.
Sư đệ vô cùng bình tĩnh chỉ vào chấm đỏ rực trên mi tâm của hắn kia, “Môn phái của chúng ta chỉ có bánh bao đậu mới có chấm đỏ, bánh bao đậu không có thịt.”
“...” Nam tử áo trắng liếc nhìn nàng một cái, giơ tay lên muốn xóa cái chấm đỏ ở giữa mi tâm kia đi.
“Nhưng chấm đỏ quả thật mới giống bánh bao thành thân.”
“...” Nam tử áo trắng lại yên lặng bỏ tay xuống.
Thịt và sư đệ, không thể có được cả hai mà!
Không cần phải đoán cũng biết được nam tử áo trắng chắc chắn sẽ chọn sư đệ.
Xem ra hắn lại phải có mấy ngày không thể ăn thịt rồi...
Mọi người đang vô hạn đồng tình ở trong đáy lòng với hắn, chỉ thấy nam tử áo trắng không bắt lấy túi bò khô nữa, đổi thành bắt lấy tay sư đệ, “Ta không phải bánh màn thầu.”
“Ta là sư huynh của nàng.”
Chỉ một câu nói đơn giản vô cùng bình thường, nhưng bởi giọng điệu hết sức nghiêm túc của hắn mà hiệu quả lại không giống như bình thường.
Đối với hai người bọn họ mà nói, cách xưng hô sư huynh và sư đệ cólex còn quan trọng hơn so với cách xưng hô tướng công và nương tử, bởi vì đây không chỉ là hứa hẹn với nhau cả cuộc đời, còn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên từ khi còn nhỏ, không ai có thể hiểu được, cũng không ai có thể chen chân vào giữa tình cảm của hai người họ được.
Nam tử áo trắng không cần túi bò khô này nữa rồi, hắn cũng chưa từng liếc nhìn mà lập tức ném cho Ngư Ngư đứng bên cạnh, lôi kéo sư đệ chạy ra ngoài, “Hơn nữa ta không điểm chấm đỏ cũng vẫn sẽ thành thân với nàng.”
Với tính cách nóng nảy của nam tử áo trắng... Khó khăn lắm hắn mới nói ra được một câu bá đạo như vậy.
Quả nhiên mặc dù hắn không biểu đạt được cách nói như người bình thường, nhưng trong lòng lại vô cùng quan tâm đến sư đệ, chỉ cần một khi sự việc có dính tới sư đệ là hắn liền quật khởi.
Kết quả... bọn họ đã suy nghĩ quá nhân loại hóa rồi.
Nam tử áo trắng vốn không quản cách nghĩ của quần chúng vây xem như thế nào... Đương nhiên với sự ngốc nghếch của hắn, hắn hoàn toàn không cảm thấy lời nói mình có cái gì là “Chúng ta cũng đã cùng ngủ rồi.”