Trên tờ bố cáo có rất nhiều chữ, Ngư Ngư quét mắt nhìn cũng không nhìn thấy trọng điểm nằm ở đâu, cho nên mới cẩn thận hỏi Hách Liên Dạ, “Bữa sáng hôm nay có hơi lạnh thì phải?”
Hách Liên Dạ bật cười lắc đầu, “Không có.”
Ngư Ngư yên tâm, dùng tốc độ nhanh nhất quay về rửa mặt, sau đó vừa ăn vừa nhìn tờ bố cáo.
Chi bằng nàng nên ăn sáng xong trước rồi hẵng nói, ừ.
Cách dùng từ trên tờ bố cáo này nho nhã, nhưng nội dung lại không hề câu nệ, Ngư Ngư càng nhìn càng thấy kinh ngạc, người viết tờ bố cáo này hóa ra muốn vạch trần nàng không phải là Trình Ti Nghiên thật sự!
Càng khiến nàng kinh ngạc hơn nữa là không những vạch trần nàng, mà trên đây còn nói nàng kém xa Cửu tiểu thư Trình gia Trình Ti Nghiên tinh thông cầm kỳ thư họa, ôn nhu nhã nhặn trong lời đồn kia, với trí thông minh của Tĩnh Vương Hách Liên Dạ, không thể không nhận ra được.
Vậy tại sao y lại không nói ra? Bởi vì tất cả những điều này chính là âm mưu của Tĩnh Vương.
Hách Liên Dạ âm mưu hãm hại thiên kim Trình gia đích thực, đưa kẻ giả mạo là nàng nhét vào trong phủ Thượng Thư, mọi người đều biết Trình đại nhân công chính liêm minh, là nhân vật cốt lõi trong thế lực của Thái tử, hành động lần này của Hách Liên Dạ chính là muốn ly gián quan hệ giữa Thái tử và Trình đại nhân, làm tan rã thế lực phe Thái tử.
Nhớ lại năm đó Hách Liên Dạ không chút lưu tình giải trừ hôn ước với Cửu tiểu thư Trình gia, hiện tại lại say mê một lòng với Trình Ti Nghiên, chính là vì nguyên nhân này.
Tờ bố cáo này từng câu từng chữ đều rất mạch lạc, trôi chảy, cảm xúc kích động rõ ràng, cộng thêm tình thế hiện nay càng khiến nội dung có thêm căn cứ chắc chắn, quả thực khiến người khác phải tâm phục khẩu phục.
Chỉ là... Dựa theo mức độ biến thái và danh tiếng lẫy lừng của Hách Liên Dạ, vậy mà có người cả gan dám chọc vào y cơ đấy!
Không đơn giản, không đơn giản!
Ngư Ngư vừa ăn vừa lắc đầu cảm khái, trình độ dại dột của người này nhất định không đơn giản!
Nói cách khác, không phải ngu bình thường!
Bộ dáng rung đùi đắc ý của nàng khiến Hách Liên Dạ không nhịn được khẽ véo khuôn mặt nhỏ của nàng, “Tiểu nha đầu, nàng thấy thế nào?”
Ngư Ngư liếc nhìn cái bàn, vô cùng cẩn thận cân nhắc trong lòng một hồi, cái nhìn của nàng chính là: “Thêm ba phút nữa... Ừ, chưa tới thời gian một nén nhang là tôi ăn xong rồi, đến lúc đó có thể đi.”
Cung Trường Ninh của Hoàng hậu cách Tĩnh Vương phủ không xa, để không chậm trễ thời gian bữa sáng, nàng liền trực tiếp trở về Tĩnh Vương phủ.
Hách Liên Dạ bật cười, “Tiểu nha đầu, trong mắt nàng chẳng lẽ chỉ có như vậy thôi sao?”
Ngư Ngư bất mãn, “Vương gia, sao ngài có thể hiểu lầm lớn đến vậy? Trong mắt tôi trừ ăn ra, rõ ràng còn có đôi đũa mà!”
Dù sao phần lớn đồ ăn cũng không thể dùng tay cầm lên được, quên đôi đũa sao được!
“Dường như trong mắt ta trừ nàng ra, còn có nửa đời sau của đôi ta nữa, có giống nhau không?” Yêu nghiệt nào đó cười rất thâm tình, rất chân thành.
“Điều đó đương nhiên là không giống nhau rồi, mắt tôi sinh ra là của người bình thường, nhưng Vương gia thì là của biến thái đấy!”
Người nào đó vẫn bình tĩnh tiếp chiêu, yên lặng nhìn nàng, cười thầm một tiếng, “Độ biến thái của bổn vương có lớn tới đâu, khi ở trước mặt người mình yêu mến, cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi.”
“...” Ngư Ngư nghiến răng, kiên quyết không bị y đánh gục ngã, “Vương gia ngài lại khiêm tốn rồi, bất kểthời gian nào thì ngài cũng không phải là người đàn ông bình thường được”, ánh mắt của nàng rất chân thành, “Ngài nhiều nhất chỉ có thể là Tiểu Dạ tỷ tỷ.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy!”
Hách Liên Dạ không hề tức giận, ngược lại dường như tâm trạng rất tốt.
Khóe môi hơi cong lên, đôi mắt liễu khẽ cười tỏa sáng lòng người, y cực kỳ dịu dàng vỗ vỗ đầu Ngư Ngư, “Tối hôm qua chắc ngủ không ngon nhỉ? Tiểu Dạ tỷ tỷ ngủ cùng nàng nhé.”
Ngư Ngư: “...”
Đương nhiên Ngư Ngư biết có nói thế nào thì yêu nghiệt không có tiết tháo này cũng không đơn giản chỉ ngủ “cùng” nàng một lát thôi đâu...
Thế nhưng sau khi ăn xong bữa sáng, nàng vẫn quay về phủ Tĩnh Vương cùng với Hách Liên Dạ.
Trên đường về, hai người cùng nói chuyện về tờ bố cáo kia.
“Thời gian thật trùng hợp, tối qua Hoàng hậu trúng độc, nàng chạy đến hoàng cung để chữa trị, toàn bộ Thái y có mặt ở trong tẩm cung đều được tận mắt chứng kiến y thuật của nàng, còn tờ bố cáo này lại được dán vào đêm hôm qua.”
Ngư Ngư sửng sốt, “Hoàng hậu rất rõ thủ đoạn của anh, cho nên sẽ không thể ngu xuẩn đến mức chọc vào anh. Vậy thì... đây rõ ràng không phải khổ nhục kế, xác thực đã có kẻ hạ độc bà ta, hơn nữa còn có khả năng cùng với người dán bố cáo là một?”
Thật ra Ngư Ngư cũng không mấy quan tâm đến chuyện của Hoàng hậu, cứu bà ta cũng chỉ vì bà ta là mẫu thân của Tiểu Trần Tử mà thôi.
Cho nên nàng không muốn tìm hiểu nguyên nhân vì sao Hoàng hậu uống giải dược lại thành độc dược, tuy nhiên tình hình bây giờ lại không giống như trước nữa.
“Tôi đi xem lại bã thuốc còn dư lại của ngày hôm qua.”
Ngư Ngư dụi mắt, nói xong muốn xoay người trở lại cung Trường Ninh.
Hách Liên Dạ nhanh chóng kéo tay nàng lại, “Về ngủ đi, không cần phải kiểm tra đống bã thuốc đấy.”
“Tại sao? Chẳng lẽ đã có người động tay động chân rồi?”
Yêu nghiệt nào đó bình thản cười, “Hoàn toàn không cần phải điều tra gì cả, chỉ cần chờ hắn tự chui đầu vào rọ, tức khắc sẽ có kẻ trị hắn thay chúng ta.”
Loại việc âm thầm đấu trí đấu dũng với kẻ địch này Hách Liên Dạ hoàn toàn không có hứng thú làms, bởi vì Vương gia y đây quá mạnh...
Dường như tất cả kẻ địch trong mắt yđều chỉ như con kiến con gián, không đáng để y phải động não ra tay giải quyết. Cái gì mà minh thương dễ tránh ám tiễn khó phòng, điều này chỉ đối với người bình thường mà thôi. Cho dù ám tiễn có nhiều hơn nữa, ở trước mặt y cũng không đả thương được dù chỉ là một sợi tóc.
Cuộc sống biến thái chính là không cần giải thích nhiều, ừ.
Đang nói, bỗng Hà Nghiêm vội vã chạy tới, vẻ mặt kích động.
“... Chủ tử, trong Kinh thành có tổng cộng sáu trăm hai mươi bảy tờ bố cáo, hiện giờ đã thu lại toàn bộ, Hà Túc và Lãnh Mộc đã thẩm tra đối chiếu qua, căn cứ từ loại hồ dán và thủ pháp ra tay, có tổng cộng mười hai người dán bố cáo.”
Tâm phúc do chính Hách Liên Dạ đào tạo, bất kể bình thường có động kinh điên điên khùng khùng dở hơi đến mức nào, thực tế chính là những người vô cùng cẩn thận, kín đáo, có nhiều việc không cần chờ Hách Liên Dạ phân phó đã có thể suy nghĩ thấu đáo hơn người bình thường rất nhiều lần.
Nhưng Hà Nghiêm càng nói càng như muốn khóc đến nơi, “Căn cứ theo báo cáo của các huyện lân cận, đêm qua còn có mấy cửa chợ huyện cũng bị dán tờ bố cáo này, xem ra thế lực của người âm thầm làm việc này, chỉ riêng tử sĩ mà đã có được nhiều đến vậy rồi.”
Hà Nghiêm nói nửa ngày, cuối cùng cũng nói đến trọng điểm rồi, ừ... “trọng điểm” ở trong mắt của người trong Tĩnh vương phủ.
“...Chủ tử, sau khi được nghe hồi báo, Tiền Khiêm Khoái kích động đến chết đi được, nhất định sẽ đội mồ sống dậy nói chắc chắn phải kiếm được một món hời lớn, bọn thuộc hạ không thể ngăn cản hắn nổi.”
Mấy người bọn họ đều hiểu, chiếu theo tính tình của chủ tử chắc chắn sẽ không động thủ giết người, chủ tử hắn ngay cả động ngón tay còn lười nữa là.
Chỉ khi sự việc bại lộ, những người kia nhất định sẽ tự sát, tránh phải rơi vào trong tay chủ tử...
Tiệm quan tài, xác thực là sản nghiệp khổng lồ trong tương lai không xa đây...
Thật ra võ công của mấy người bọn họ cũng không đến nỗi nào, chỉ là một khi nhắc tới việc kiếm được tiền, dường như Tiền Khiêm Khoái còn nhanh hơn cả cắt tiết gà, dũng mãnh phi thường gấp mấy lần bình thường.
Hà Nghiêm day trán, tâm trạng vô cùng bi phẫn.
Ngư Ngư cũng lặng lẽ không nói gì nhìn trời, quả nhiên, người bình thường sao có thể làm thủ hạ của Hách Liên Dạ được... sớm đã bị y hù chết rồi thì đúng hơn.
Thật ra nàng chưa từng thấy Tiền Khiêm Khoái, chỉ biết hắn là một trong những tâm phúc của Hách Liên Dạ, phụ trách quản lý tất cả sổ sách chi tiêu trong Tĩnh Vương phủ cũng như Phong Minh, việc buôn bán của Phong Minh trải rộng khắp tứ quốc cũng có công lao của hắn.
Nhưng cho dù mỗi ngày kiếm được rất nhiều bạc của người khác, thì Tiền Khiêm Khoái vẫn không từ bỏ bất cứ cơ hội có thể kiếm ra tiền, như thể trong túi áo đã có rất nhiều đồ ăn vặt rồi nhưng nhìn thấy cái gì ngon thì vẫn muốn mua vậy...
Ừ, là một người có truy cầu.
Sau một tràng lập luận logic thầm ở trong lòng thì Ngư Ngư đã rút ra được kết luận, sau đó rất cầu toàn nói với Hách Liên Dạ, “Anh xem, cửa hàng bán dưa kia có rất nhiều người xếp hàng.”
Hà Nghiêm coi như may mắn, trước đó hắn đã được Hách Liên Dạ ra lệnh, vẻ mặt như được giải thoát quay về vương phủ, ngăn cản Tiền Khiêm Khoái mở tiệm quan tài giết người kia ra.
Nếu không hắn chỉ có thể khóc ròng...
Hách Liên Dạ luôn luôn cưng chiều Ngư Ngư, nàng muốn ăn cái gì, đương nhiên y sẽ tự mình nghiên cứu xem nên làm như thế nào, hoặc là mua cho nàng, nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
“Về ngủ trước đi, thức dậy ta mua cho nàng ăn.”
Ngư Ngư đấu tranh, “Mua trước rồi về, tôi dậy là ăn được luôn.”
Hách Liên Dạ không tranh cãi với nàng, chỉ vừa mỉm cười vừa nhìn nàng.
Ngư Ngư bại trận tại đây, được rồi, ở trong mắt người sành ăn, không có thể làm cái gì trước rồi mới ăn... đồ ăn ngon vừa mua tới tay, sao có thể không nếm thử cơ chứ?
Ngư Ngư lưu luyến không rời nhìn những quả dưa ngon lành cách tầm mắt nàng không xa, tự an ủi mình đến chiều sẽ được gặp lại các em sau.
Ừ, trở về Tĩnh vương phủ, đi ngủ thôi!
Ngư Ngư không hề ý thức được, đây là lần đầu tiên nàng nghe lời người khác khuyên bảo, chịu tạm thời bỏ ý nghĩ ăn cái gì, đi làm chuyện khác.
Trong lòng nàng, thật ra địa vị của Hách Liên Dạ càng ngày càng quan trọng hơn rồi.
Chuyện Hách Liên Dạ là Minh chủ Phong Minh, chỉ có những người thân cận y nhất mới được biết.
Người ngoài đều cho rằng, bản thân y là người quá mạnh mẽ đến mức không chân thật, còn về Tĩnh Vương phủ... Nhìn qua thì có vẻ thực lực cũng không quá kém so với những vương phủ bình thường, không có gì đáng sợ cả.
Thế nhưng lần này, tờ bố cáo dán trên các bảng truy nã của cả Kinh thành chỉ chưa tới một phút đã bị xé bỏ toàn bộ, hơn nữa còn làm trong im lặng, không một ai biết là do người nào làm, rốt cuộc thế lực phải như thế nào mới có thể huy động ngần ấy thủ hạ kia chứ?
Người âm thầm giở trò, hiển nhiên cũng khiếp sợ trước thế lực như vầy, mấy ngày tiếp theo cũng không có thêm động tĩnh nào, không biết có phải đang ẩn giấu một kế hoạch ngấm ngầm nào đó không.
Cho nên cuộc sống tạm thời yên bề trở lại rồi sao? Đương nhiên không phải vậy!
Đám người Hà Nghiêm nước mắt lưng tròng nói cho bạn biết, cái ý nghĩ này
quả thực quá ngây thơ...
Thật ra suốt hai ngày này, Tĩnh Vương phủ xảy ra chuyện lớn.
Hơn nữa chuyện lớn này vẫn liên quan đến chủ tử nhà họ...
Bởi vì Ngư Ngư và Hách Liên Dạ vẫn luôn cẩn thận đều quên một chuyện rất quan trọng là bọn họ đã “dẫn” về một con heo nhỏ rất hiểu tính người.
Khi ở huyện Đào, để thăm dò Ôn Ngôn, Hách Liên Dạ từng để heo nhỏ diễn xuất chút, thành ra heo nhỏ thường luôn xoi mói, cực kỳ chán ghét mùi đồ ăn bình thường, bị một cọng rau xanh “tấn công”, một đường đẹp mắt đụng trúng đầu.
Hừ, ta biết nhà ngươi là một tên bại hoại mà.
Không thể không nói, nhóc con này ăn rất nhiều thảo dược quý hiếm, thông minh đến sắp thành tinh rồi, khi bọn họ từ huyện Đào trở về, nó cũng biết bọn họ lo lắng, nên lúc đó cũng không quấy nhiễu gì.
Đợi đến khi độc của Hoàng hậu được giải, bọn họ không bận rộn gì nữa, nó mới bắt đầu báo thù...
Phương pháp “báo thù” của nó hết sức đơn giản mà hữu hiệu.
Mỗi ngày canh giữ ở bên người Ngư Ngư, chỉ cần Hách Liên Dạ muốn tiếp cận Ngư Ngư thì nó liền... quay cái mông nhỏ về phía Hách Liên Dạ.
Hách Liên Dạ cường đại lại biến thái cũng vô dụng, heo nhỏ đoán chắc Hách Liên Dạ sẽ không thật sự làm gì sủng vật của Ngư Ngư, bất kể y có làm gì, nó đều... vẫy vẫy cái mông nhỏ trước mặt y.
Ừ, đây chính là bằng chứng cho sự khinh bỉ của heo nhỏ đây mà.
Hiện tại cho dù Hách Liên Dạ muốn dắt tay Ngư Ngư một chút cũng không được, bởi vì giữa hai người luôn luôn có một vật cản là cái mông của heo nhỏ...
Cho nên Hách Liên Dạ hết cách rồi sao?
Đương nhiên là không! Đừng nói heo nhỏ sắp thành tinh, cho dù nó thật sự đã thành tinh thì cũng không thể làm khó Hách Liên Dạ được.
Nếu không sao có thể xưng là biến thái được...
Một ngày nọ, Hách Liên Dạ híp mắt nhìn cái mông tròn tròn của heo nhỏ, đột nhiên cười nói, “Lấy dao đến đây, bắt nó cạo lông.”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Cạo, cạo sao?
Chẳng phải như vậy sẽ từ tròn xoe trở thành trần truồng rồi sao?
Ngươi biến nó thàng như vậy thì sau này làm sao nó ngẩng cao đầu trước mặt những con heo khác được! Sao... sao có thể khoe mông nhỏ được!
Không thể chỉ vì cơ thể người ta nhỏ bé mà bắt nạt người ta được!
Heo cũng có quyền của heo mà!
Mọi người đều vô cùng căm phẫn, heo nhỏ cũng phát hỏa. Khốn kiếp!
Cái chân ngắn đạp một cái, nó lại nhảy lên muốn bay qua đạp một cước.
Cũng giống lần trước, thân là một siêu cấp đại phúc hắc, Hách Liên Dạ tuyệt đối sẽ không bị đạp trúng.
Y bình tĩnh nâng tiểu tử kia lên, ném sang một bên
Lúc này Tiểu Trần Tử lại không có ở đây
Cho nên bi kịch đã xảy ra trên người Hà Túc – nghe nói có náo nhiệt để xem nên đặc biệt chạy đến đây.
Heo nhỏ hạ xuống đạp ngay trên mũi hắn, mặc dù chệch mặt một chút, không cảm thấy đau, nhưng mà... nhưng mà cú đạp này khiến hắn đụng trúng mặt của Lãnh Mộc đứng bên cạnh!
Hà Túc hóa đá nửa ngày, bi phẫn gào to, “...Mẹ kiếp! Nụ hôn đầu của ta! Ta giữ lại cho vợ ta mà!”
Hà Túc cảm xúc dâng trào mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài.
Lãnh Mộc khuôn mặt không cảm xúc, hết sức bình tĩnh tháo mặt nạ da người mỏng manh trên mặt xuống.
Dưới lớp mặt nạ đó vẫn chính là khuôn mặt kia của hắn...
Đối với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn dùng giọng nói cứng ngắc lạnh giá trả lời, “Buổi sáng dậy muộn, không có thời gian rửa mặt.”
Cho nên mới tạm thời mang mặt nạ để che đi một chút sao....
Ở trong sấm sét vang dội, Ngư Ngư sâu sắc vỗ trán. Nàng thật sự không trông mong mình có thể nhìn thấy một cao thủ võ công bình thường....
Sự việc của Hà Túc và Lãnh Mộc xen vào khiến tất cả mọi người đều quên đi yêu cầu trước đó của Hách Liên Dạ.
Đợi đến khi mọi người đã hoàn hồn lại thì phát hiện heo nhỏ đã bị Hách Liên Dạ xách đi thu phục, hiện tại đại phúc hắc nào đó đang thẳng tay chém xuống, không hề khách sáo cạo sạch lông của tiểu tử kia.
Có lẽ là vì “tuổi còn nhỏ”, lông trên người heo nhỏ mềm mượt hơn nhiều so với những con heo bình thường, cảm giác khi sờ lên rất mượt, nhưng nếu thật sự cạo thì rất khó, có lẽ cũng chỉ có thân thủ của Hách Liên Dạ mới dám cam đoan làm điều này mà không làm nó bị thương.
Thế nhưng cho dù y đã cẩn thận đến mức nào thì cũng là tên khốn kiếp! Trong lòng tất cả mọi người đều trách móc y thay heo nhỏ.
Chỉ là... Theo một loạt động tác của Hách Liên Dạ, cái mông từ tròn xoe dần dần trở nên trơn bóng, ánh mắt của mọi người cũng chợt căng thẳng hơn.
“Đây... Đây là cái gì?” Cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi ở trước mắt khiến mọi người đều không thể nói lưu loát được.
Hách Liên Dạ nhìn chằm chằm vào cái mông nhỏ đầy “hoa văn” của heo nhỏ hồi lâu, tâm trạng cũng vô cùng tốt, “Địa đồ.”
Quả nhiên trước kia y không nhìn nhầm, trên cái mông tròn tròn của nhóc con này có hình hoa văn gì đó.
Địa đồ....
Heo nhỏ này vốn thông nay đến thành tinh, cộng thêm bản lĩnh thần kỳ có thể nhận biết thảo dược quý hiếm, tuyệt đối không phải là động vật nhỏ bình thường.
Địa đồ trên cái mông của nó nhất định có một ý nghĩ vô cùng phi thường!
Sau khi sửng sốt, tất cả mọi người đều lao tới, muốn nhìn cho thật rõ ràng.
Vì vậy cái mông trần trụi của heo nhỏ bị nhìn thấy hết rồi...
Càng khiến nó bi phẫn hơn chính là móng của nó quá ngắn, không thể che hết cái mông!
... Cũng không đủ che mặt luôn!