Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 230: Chương 230: Ai mới là Boss cuối cùng




Anh, anh đã thắng... Đừng có thắng triệt để như vậy chứ...

Một đám người run rẩy nhìn Hách Liên Dạ.

Hách Liên Dạ cũng ngẩn người hồi lâu mới hồi thần lại, năng lực tiếp nhận của y nhanh, cộng thêm thói quen xuyên không cùng đủ loại thuật ngữ hiện đại mới cũng không nghĩ tới muội muội “mất tích” hai mươi năm của mình lại xuất hiện trước mặt mình lần nữa.

Năm đó muội muội bị người bịt mặt bắt đi, trong quá trình trốn chạy truy đuổi, người bịt mặt trượt chân ngã xuống vách núi, y từng đi theo cấm vệ quân xuống dưới điều tra, tìm được thi thể của người bịt mặt nhưng lại không thấy bóng dáng của muội muội.

Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu, vách núi cao như vậy, mà bé gái lại nhỏ như thế... không có chút khả năng sống sót nào, mấy năm nay đều nói là “mất tích” cũng chỉ muốn để bản thân bớt đau buồn hơn một chút.

Nhưng... “Ngôn Ngôn?” Giọng Hách Liên Dạ có chút bất ổn.

Mỹ nữ lại khóc không thành tiếng, nhào đầu vào trong ngực y, “Em cho rằng sẽ không còn gặp được mọi người...” (nhọc nhằn về xưng hô, cách nói hồi lâu, quyết định để Ngôn Ngôn nói chuyện theo kiểu hiện đại, dù sao khi phản xuyên cô bé chỉ mới 3 4 tuổi)

Anh em nhà này này... thất lạc bao nhiêu năm gặp lại nhau, hình ảnh này quả thật rất khiến người ta xúc động, nhưng...

Một đám người cứng ngắc cái cổ, thật ra lòng hiếu kỳ sắp tràn đầy rồi, nhưng không ai dám nhìn sắc mặt bây giờ của Nghiêm đại thiếu.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là Nghiêm Thiếu Hoành đi ra khống chế cục diện này.

Ho nhẹ một tiếng, anh ta không hỏi mà là trực tiếp đổi xưng hô luôn, “Chị dâu cả, hôm nay Hách Liên đã mệt một ngày rồi, buổi tối ở lại đây, chị đừng vội đi.”

Vị mỹ nữ nào đó không mấy lưu tâm đến xưng hô “chị dâu” kia, ngược lại Hách Liên Dạ hoàn hồn từ trong kinh ngạc, liếc nhìn sắc mặt cổ quái của Nghiêm đại thiếu, lại liếc nhìn Nghiêm Thiếu Hoành cũng là phúc hắc, ánh mắt lóe lên, “Nhà họ Giang đang sửa, ta và Ngư Ngư không có chỗ ở, có thể sẽ quấy rầy một chút rồi.”

Hôm nay vốn là Hách Liên Dạ đi theo Giang Ngư Ngư đến chơi, đợi Nghiêm đại thiếu cho phép...

Hiện tại thân phận của hai người đã hoàn toàn đảo ngược, Nghiêm đại thiếu muốn làm em rể người ta, chẳng những cần phải có sự đồng ý của Hách Liên Dạ... còn phải được y giúp đỡ.

Bởi vì vị mỹ nữ nào đó vẫn ngây thơ hồn nhiên không ý thức được có người muốn kết hôn với cô hoặc đang theo đuổi cô.

Mặc dù Hách Liên Dạ vô lương, nhưng dù sao cũng đau khổ theo đuổi Ngư Ngư, cho nên vẫn hết sức đồng tình với Nghiêm đại thiếu cùng cảnh ngộ...

Nói cho cùng, giữ người lại trước rồi nói sau.

Cảm xúc của mỹ nữ có chút kích động, ngồi xuống tán gẫu một hồi lâu mới hơi bình phục lại.

Cho nên sau này mọi người nên gọi cô là Hách Liên Ngôn sao? Không phải là...

“Tên hiện tại của em là Nghiêm Ngôn.”

Bọn tiểu Bát không có phản ứng gì, hai đại phúc hắc Hách Liên Dạ và Nghiêm Thiếu Hoành lại cười đến ý vị thâm trường... Nghiêm Ngôn?

“Tại sao?” Hách Liên Dạ dường như thờ ơ hỏi?

“Tiểu Thược nói ở hiện đại người có họ Hách Liên rất ít, em dùng tên trước sẽ không thuận tiện.”

Lý do này... mới nghe thì dường như có lý.

Nhưng hiếm thấy chứ không phải là không có, hơn nữa đừng nói đến truyền thống có họ kép rồi, còn có người gộp cả họ cha và mẹ vào tên mình, thành cái tên bốn chữ đấy, cũng không bị người ta dòm ngó.

Hơn nữa... Cho dù muốn đổi họ, tại sao phải họ Nghiêm?

Là trực tiếp giống họ của Nghiêm đại thiếu, làm “người nhà” danh xứng với thực, hay là cái họ này phối với tên của mỹ nữ, “Nghiêm Ngôn” và “Ngôn Ngôn” không phân ra được là đang gọi tên nào, để thuận tiện cho Nghiêm đại thiếu gọi thân mật chút?

(Nghiêm Ngôn là 严言 [yányán] – Ngôn Ngôn言言 cũng là [yányán] - phiên âm của 2 chữ này giống như, nhưng nghĩa thì khác nhau)

Hành động này, thật… xấu xa mà!

Tiểu Bát không đủ phúc hắc, đầu không thể xoay chuyển nhanh như vậy, thế nhưng cũng bắt kịp mọi người.

Đương nhiên, mặc kệ bọn họ nghĩ gì, đều tuyệt đối không dám dùng ánh mắt “chất vấn” rõ rành rành với anh cả của bọn họ...

Còn Nghiêm đại thiếu vác bộ mặt không cảm xúc, thoạt nhìn hết sức bình tĩnh ngồi bên bàn ăn, “ăn cơm“.

Soạt một tiếng, giống như binh sĩ, bọn tiểu Bát đồng loạt cầm đũa lên, vùi đầu ăn cơm.

Anh cả nói ăn cơm, ai dám không ăn?

Đương nhiên là có, đại mỹ nữ Nghiêm Ngôn dám không ăn...

Nhưng hiển nhiên Nghiêm đại thiếu đã sớm có sự chuẩn bị, nói “ăn cơm” xong liền trực tiếp đứng dứng, kéo Nghiêm Ngôn chạy ra ngoài.

Nghiêm Ngôn lập tức kháng nghị, “Hiện tại tôi không có ngã, anh không cần dắt tôi đi!”

Nói xong thì quay sang giải thích với Hách Liên Dạ ở bên cạnh, “Lúc em mới đến không quen mặc quần áo đi giày dép bên này, đi một bước là ngã một cái, lúc nào anh ấy cũng dắt em đi, nhưng lớn lên thì không còn té nữa, anh ấy vẫn xem em như một đứa bé!”

“...” Một đám người im lặng mãnh liệt và cơm vào miệng.

Chẳng lẽ anh cả bọn họ vẫn luôn làm con người kiên cường... là sai!

Mấy năm nay rốt cuộc bọn họ đã bỏ lỡ bao nhiêu tuồng vui rồi hả hả hả!

Nhưng bây giờ bọn họ vẫn muốn tiếp tục bỏ lỡ, bởi không ai dám vây xem nét mặt bây giờ của Nghiêm đại thiếu...

Hách Liên Dạ ho nhẹ một tiếng, nể mặt Ngư Ngư, quyết định không nên vô lương mà bật cười.

Nghiêm Thiếu Hoành cũng không bình tĩnh nổi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ta cho rằng kinh nghiệm tình cảm yêu đơn phương bảy năm của mình đã đủ bi thảm rồi, thế mà trong nhà còn có vị anh cả có số khổ hơn...

Ở trước mặt một đám em họ, đương nhiên Nghiêm đại thiếu sẽ không nói gì...

Nghiêm Ngôn nói không cần anh dắt, nhưng mấy năm nay đã thành thói quen, cho nên vẫn để anh dắt đi, còn liên tục vẫy tay với anh trai vừa mới trùng phùng, nói “Tiểu Thược có chuyện muốn nói, anh đợi em một lát nhé“.

Chắc hẳn tạm thời không về được!

Nghiêm đại thiếu vừa rời đi, cuối cùng mọi người cũng thở phào một hơi, hai mắt từ từ sáng lên.

Giờ tám bắt đầu!

Mặc dù với hình tượng như một vị thần của Nghiêm đại thiếu, cho dù anh không có ở đây, bọn họ cũng không dám thảo luận vấn đề tình cảm của lão ta, nhưng hôm nay vừa mới phát hiện vấn đề tám quá mức chấn động, cho dù tám xong sẽ từ biệt Địa Cầu, cũng không ngăn cản bọn họ nhiệt tình tám!

Hơn nữa hiện tại anh cả hẳn đang bận “lừa gạt” chị dâu cả tương lai của bọn họ, hoàn toàn không rảnh quan tâm đến bọn họ... nhỉ?

Một đám người kích động đến mức xoắn tay áo lên, bầu không khí sục sôi ngất trời như đang muốn lao ra kéo bè kéo lũ đánh nhau...

Thế nhưng là “ăn cơm“.

Giọng nói không có cảm xúc phập phồng đột nhiên vang lên lần nữa, giống như cả nhà họ Nghiêm đột nhiên bị mang đến Nam Cực, mọi người lạnh đến da đầu tê dại, trong nháy mắt hiểu cái gì là trời giá lạnh đất đống băng...

Hu, bọn họ không nói nữa là được rồi mà!

Không dám nhìn loạn xung quanh để xác nhận xem là Nghiêm đại thiếu đã quay trở lại hay là giọng nói này xuyên qua một thiết bị điện tử nào đó phát ra, một đám người cầm đũa lên, tiếp tục vùi đầu khổ ăn.

Giang Ngư Ngư xưa nay thờ phụng ăn không nói ngủ không nói, nàng cũng luôn lấy lời của anh họ đại nhân làm thánh chỉ, nhưng bây giờ nàng thật sự không nhịn được...

“Hiện tại trong nhà...” Rốt cuộc ai mới là đại boss hả?

Có phải nàng rời đi quá lâu, tin tức đã đổi mới rồi không?

Nếu là lúc trước, vấn đề này nhất định là không cần hỏi, đại boss sau cùng nhất định là anh họ đại nhân!

Nhưng bây giờ nhìn lại, tại sao dường như Nghiêm Ngôn lại ăn anh họ đại nhân đến sít sao thế...

Mà Nghiêm Ngôn là em gái thất lạc nhiều năm của Hách Liên Dạ, xem ra dường như rất sùng bái anh trai cùng cha cùng mẹ này của mình, nhưng Hách Liên Dạ lại khá nghe lời nàng...

Cho nên dạo quanh một vòng, đại boss cuối cùng của nhà họ Nghiêm đổi thành là nàng sao?

Ngư Ngư kinh hãi...

Cứu mạng với! Nàng không muốn cướp đi danh hiệu của anh họ đại nhân đâu!

Ngồi ở bên cạnh nàng vừa vặn chính là tiểu Bát.

Hôm nay tiểu Bát hết sức thê thảm xoay khuôn mặt rối rắm qua, phát hiện vấn đề này thật sự quá phức tạp.

Suy nghĩ cả buổi, cậu khiếp sợ phát hiện... “Hình như là hai bảo bối nhỏ của nhà anh Hai!”

Mặc dù nhà họ Nghiêm liên tục xuất hiện người mạnh, nhưng hiện tại hai đứa bé này chả nói được mấy chữ, có thể nhẹ nhàng “báo thù” giúp mình, diễn xuất còn có thể còn chưa tính, còn có thể thay đổi kịch bản ngay tại chổ!

Quan trọng nhất là, hai đứa bé này vừa phúc hắc lại vô lương, thế mà trong nhà lại không ai phát hiện!

Ngay cả anh Hai là đại phúc hắc thâm niên cũng từng bị bảo bối nhà anh ấy âm thầm “bắt nạt”, nhưng lại không hề phát hiện ra!

Anh Năm nói rất có lý, bạn nhỏ bạo gan cái gì cũng không sợ! Bạn nhỏ mới là người mạnh nhất trên thế giới này...

Giang Ngư Ngư lại hoàn toàn không tin, hai đứa bé bột nhão này vừa ngoan vừa moe, “khuyết điểm” duy nhất chính là nhìn quá hiền lành, may mà sinh ra ở nhà họ Nghiêm, có nhà họ Nghiêm hùng mạnh làm hậu thuẫn, không ai dám trêu chọc hai đứa nó, nếu không sau này lớn lên chịu không ít thiệt thòi đấy.

Nhưng tiểu Bát đã nói như vậy, nàng liền chạy đến bên cạnh Hứa Y Nhiên, “cáo trạng” với hai bảo bối nhỏ, “Hai con nhìn đi, người ngồi bên kia chính là đại phúc hắc tên Hách Liên Dạ, người đó vẫn luôn bắt nạt cô! Đợi hai con lớn lên, phải trả thù giúp cô đấy!”

Hai đứa bé ngồi trong xe em bé ngẩng hai khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, hai mắt chớp chớp, hết sức vô tội nhìn nàng.

Cô họ đang nói gì thế? Cái gì là báo thù? Chúng con nghe không hiểu, hai chúng con chưa bao giờ bắt nạt ai cả, chúng con ngoan lắm~~~

Lại nữa lại nữa rồi! Tiểu Bát và tiểu Cửu ở đối diện thống khổ che mặt, trước đây bọn họ đều bị dáng vẻ trong sáng như thiên sứ nhỏ này của hai đứa nó lừa!

Bản thân Giang Ngư Ngư đã có khuôn mặt thuần lương hết sức gạt người, nhưng so với hai đứa bé này vẫn cách một đoạn rất xa...

Cho nên nàng hoàn toàn không phát hiện điểm không đúng, chỉ cảm thấy hai cục bột nhão này thật sự rất đáng yêu, ôm từng đứa một lên hôn cái chụt.

Chuyện này dường như chỉ là một khúc đệm không quan trọng trong cái ngày không ngừng kinh hãi như hôm nay.

Thật sự chỉ là dường như...

Ăn cơm xong, như bọn họ dự đoán, Nghiêm Ngôn vẫn không trở lại, cũng không thấy bóng dáng của Nghiêm đại thiếu.

Trong khoảng thời gian Ngư Ngư rời đi, nhà họ Nghiêm đã xảy ra không ít chuyện, còn những gì từng trải ở cổ đại cùng quá trình quen biết Hách Liên Dạ mọi người cũng hết sức quan tâm.

Cho nên hiện tại chính là thời gian tán gẫu!

Một đám người ngồi vây quanh cái ghế sofa ở trong phòng khách, hai bảo bối nhỏ thì giống như thường ngày, làm ổ ở trong đệm lông dày dành riêng cho hai đứa nó, giống như hai cục bột nhão nhỏ tròn vo vậy.

Mắt to xoay tròn một vòng, tầm mắt của hai đứa nhỏ bỗng đều tập trung ở trên người Hách Liên Dạ.

Sự ăn ý của song bào thai không phải là điều mà người thường có thể lý giải được, hoàn toàn không cần thương lượng, hai anh em đạp chân ngắn nhỏ mập mạp, hướng thẳng về phía Hách Liên Dạ.

Bọn Nghiêm Yêu Nghiệt không biết sự thật lập tức lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét...

Hai đứa này thích Hách Liên Dạ, mới quen y đã muốn tìm y chơi?

Sao bọn họ lại không có đãi ngộ tốt như vậy...

Chỉ có hai mắt của tiểu Bát và tiểu Cửu từ từ sáng lên, bắt đầu bắt đầu rồi, đến lúc bạn nhỏ ảnh đế và bạn nhỏ ảnh hậu cùng lên sân khấu diễn kịch bão rồi!

Tế bào vận động của hai đứa nhỏ này đều hết sức phát triển, chẳng mấy chốc đã bò đến bên cạnh Hách Liên Dạ.

Hai khuôn mặt này thật sự quá đáng yêu, Hách Liên Dạ cười muốn ôm chúng nó lên, nhưng hai cục cưng lại kiên quyết muốn tự lực cánh sinh, vung tay nhỏ mập mạp lên, trực tiếp bắt lấy vạt áo của y.

Đúng vậy, vạt áo, hôm nay Hách Liên Dạ mặc đồ cổ trang tới đây.

Vốn muốn nhập gia tùy tục, Giang Ngư Ngư muốn y đổi mặc đồ tây trang tới đây, hoặc mặc đồ thoải mái cũng được.

Nhưng sau đó Ngư Ngư phát hiện... quần áo hiện đại hơi sát người, cho dù đồ nam không xuất hiện hiệu quả bó sát người, nhưng lại hiện rõ dáng người hơn so với đồ cổ trang.

Mà thân hình của Hách Liên Dạ rất đẹp... Thật sự rất khảo nghiệm thần kinh người, nhằm để bảo đảm mục đích nào đó, vẫn nên để y mặc đồ cổ trang thôi.

Cho nên hiện tại bạn nhỏ Tiểu Hạch Đào níu chặt vạt áo của y, dùng sức bò lên.

Bạn nhỏ Tiểu Cốt Đầu không có sức lớn như anh trai, chỉ bò đến bên cạnh Hách Liên Dạ, ngã ngồi xuống đất, ngẩng khuôn mặt nhỏ hồng hào lên, nghiêm túc cắn nắm tay mập mạp của mình.

Tiểu Bát tiểu Cửu cười đến mức cực kỳ thần bí, mấy người cho rằng Tiểu Cốt Đầu là đang cắn tay mập của nó sao?

Đường đường là bạn nhỏ ảnh hậu, sao có thể chỉ đi ngang qua?

Tốc độ của Tiểu Hạch Đào rất chậm nhưng lại kiên quyết muốn leo lên, Hách Liên Dạ nhìn bộ dạng như cục bột nhão thật sự rất đáng yêu, bèn nén cười kiên nhẫn chờ nhóc con bò lên.

Nhìn cảnh tượng này, Hứa Y Nhiên đột nhiên phản ứng lại, thấp giọng hỏi chồng, “Trước kia anh cả hỏi quần áo của Hách Liên Dạ mua ở đâu... thì ra là hỏi giúp chị dâu.”

Chị dâu cả là từ cổ đại phản xuyên tới đây, cho dù khi đó còn nhỏ tuổi, chị ấy chẳng khác gì lớn lên ở hiện đại, nhưng người nhà thân nhất của chị ấy đều ở cổ đại, chị ấy nhất định thường xuyên nhớ quê nhà, mấy năm này nhất định anh cả cũng vơ vét không ít đồ cổ trang giúp chị ấy.

Còn câu nói “Cổ đại thú vị không”, đó không phải là do lão ngài trúng độc, mà là muốn mang chị dâu trở về đó chơi?

Nhà họ Nghiêm quả nhiên đều là đàn ông tốt... Ngay cả Nghiêm đại thiếu có hình tượng không có gì hắc ma vương ở trong lòng mọi người cũng là ông chồng tốt dịu dàng chăm sóc lại tỉ mỉ hàng thật giá thật.

Nhưng... Nghĩ đến hình tượng đại thiếu gia của anh ấy... Hu, lão ngài vẫn nên tiếp tục làm hắc ma vương đi!

Trong lúc Hứa Y Nhiên yên lặng cào đệm, Tiểu Hạch Đào đã thành công bò lên đùi của Hách Liên Dạ, nhưng dường như còn muốn bò lên nữa, bàn tay nhỏ níu lấy miếng vải ở trước ngực y, đạp chân nhỏ một cái.

Ối, không đứng vững!

Cho dù bàn tay nhỏ bé vẫn kiên bắt lấy một góc áo, nhưng cục cưng nhỏ như cục bột nhão lại ngửa ra sau sắp ngã xuống.

Đương nhiên Hách Liên Dạ không thể để cho cậu nhóc cứ thế mà ngã được, vì vậy vội vươn tay tiếp lấy cậu nhóc, nhưng...

“Roẹt” một tiếng, bởi vì sau khi cục cưng “ngã xuống” dùng sức quá mạnh, mảnh vải trước ngực y bị cục cưng kéo xuống...

Trong nháy mắt trước ngực mát lạnh, thật ra cũng không phải là phụ nữ, cho dù lộ ngực cũng không hề gì, nhưng...

“Phụt... Ha ha ha ha...”

Sau khi hóa đá vài giây, mọi người thật sự là không nhịn được, đều bật cười.

Trước ngực Hách Liên Dạ, là hai chữ “Biến thái” to Giang Ngư Ngư từng viết lên.

Vì để không cho hai chữ này quá đơn điệu, còn vẽ thêm một vài bông hoa nhỏ lên, nhìn vào... rất là xinh đẹp.

Thời gian giằng co thán phục “người thắng” rất lâu, hiện tại cuối cùng có thể kết thúc, Hách Liên Dạ vừa mới tạo dựng hình ảnh vô địch, cứ thế mà phá hủy trong giây lát.

“...” Đến mà nhìn xem ánh mắt vô tội của cục cưng nhỏ trong ngực, Hách Liên Dạ đột nhiên phát hiện, đây là khuôn mặt nhỏ gạt người của nương tử bảo bối phiên bản mạnh mẽ phô trương...

Nói một cách khác, đại phúc hắc thâm niên như y bị hai tiểu phúc lắm kết hợp bôi đen.

Làm một đại phúc hắc thâm niên, trong đầu Hách Liên Dạ thoáng hiện lên vô số cách “báo thù“.

Ví dụ làm bộ thân thiết ôm từng đứa một lên, lại dựa vào tốc độ tay nhanh chóng của mình thần không biết quỷ không hay cột một góc quần của hai đứa nó lại với nhau, sau đó đặt hai đứa nó xuống để bò trở về, lúc kéo nhau ra... roẹt! Hai cái mông sẽ ra mắt với mọi người.

Nhưng... dường như không nên bắt nạt bạn nhỏ giống như cục bột nhão này nhỉ?

Nhất là hai nhóc con ngoài trong sáng trong phúc hắc này, thật sự quá giống nương tử bảo bối của y, khiến y càng nhìn càng thấy đáng yêu, cho dù bị hai đứa nó bôi đen đến bi thảm, y cũng không tức giận.

Ngược lại, y nhìn hai đứa bé đáng yêu này, lại muốn là cục cưng của y và Ngư Ngư.

Y và Ngư Ngư đều đi trên con đường vô lương, cục cưng sinh ra nhất định cũng là một tiểu phúc hắc, đến lúc đó bọn họ ra ngoài, một nhà lớn nhỏ đều là phúc hắc... nghe rất có phong cách.

Cách khoảng không bắt lấy áo khoác của Nghiêm Yêu Nghiệt để ở một bên, Hách Liên Dạ bình tĩnh mặc vào, che kín hai chữ “biến thái” kia đi.

Chiêu thức cách không thủ vật* này khiến mọi người lại khiếp sợ.

(* cách khoảng trống nào đó lấy đi một thứ gì đó)

Rất không tầm thường nha! Đổi ngược lại, thân thủ của bọn họ còn kém rất nhiều, hay là... bọn họ cũng nên đi theo Hách Liên Dạ học một chút bí kíp võ công xem sao?

Những người khác đang cúi đầu thương lượng, chỉ có tiểu Bát và tiểu Cửu khiếp sợ ở trên ghế, ánh mắt ngốc nghếch giống như đã nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nào đó.

“Anh tiểu Bát, anh tiểu Cửu, hai anh làm sao vậy?”

Anh em nhà họ Nghiêm ít hơn anh em nhà họ Giang một chút, cho nên vì mún để phân biệt, Ngư Ngư vẫn gọi bọn họ là anh tiểu X.

Tiểu Bát đứng hàng thứ tám đau đớn từ đầu đến cuối, chỉ cần có người gọi cậu ta một tiếng “anh”, nghe như tên con chim...

Chỉ là hôm nay cậu ta lại không kháng nghị cái tên “anh tiểu Bát” này, xoay cái cổ xứng ngắc sang, không nhìn Ngư Ngư, ngược lại nhìn tiểu Cửu bên cạnh.

Tiểu Cửu xưa nay hoạt bát nhanh nhẹn hiện tại cũng đần ra, sức lực trút cạn một hồi lâu mới chuyển tầm mắt qua.

Hai anh em cứ “thâm tình nhìn nhau” như vậy hồi lâu, thời gian dài đến mức bọn Nghiêm Yêu Nghiệt cũng ngưng nói chuyện, không hiểu nhìn về phía bọn họ.

Nhưng hai người lại như không hề phát hiện, tiếp tục hóa đá nhìn đối phương.

Nhìn một hồi, ánh mắt của bọn họ càng lúc càng bi thương, càng lúc càng cô tịch, cuối cùng đột nhiên “Oa” một tiếng, ôm chặt đối phương khóc lớn.

Cái này... Thật ra cũng không khoa trương đến vậy, nhưng dường như hai người bọn họ thật sự ôm đầu khóc rống, chỉ là nước mắt không mấy hợp tác chảy xuống mà thôi.

Bọn họ bi phẫn lắm! Nhất là hiện giờ bi phẫn trong lòng bọn họ không thể nói với người khác!

Vừa rồi Hách Liên Dạ bị chỉnh, chẳng lẽ các người cho rằng đó chỉ là một mánh khóe nhỏ bình thường của tiểu phúc hắc sao? Sai, tuyệt đối không phải!

Kéo một miếng vải trước ngực của một người đàn ông xuống thì có làm sao? Dù sao cũng là ở trong nhà, không bị người đi đường đông đúc bâu lại xem, việc này hoàn toàn không coi là xấu hổ.

Hai bạn nhỏ ảnh đế ảnh hậu đồng thời xuất trận, sao có thể chỉ bị chút như vậy!

Quan trọng nhất, thật ra là hai chữ “biến thái” to và ít hình hoa nhỏ trang trí trước ngực Hách Liên Dạ!

Hai chữ kia viết thẳng, chữ cũng không lớn, hình hoa nhỏ cũng được vẻ đẹp đẽ xinh xắn, cả bức hình thế này cũng chỉ chiếm một ít diện tích trên ngực của Hách Liên Dạ.

Chỉ cần kéo miếng vải này hơi lệch xí, không lộ chữ mà cũng chẳng lộ “quả nhỏ“.

Nhưng sao lại trùng hợp như vậy, Tiểu Hạch Đào kéo một phát, vừa vặn lộ ra tất cả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.