Editor: Thiên Yết
Beta: Trang
Vừa nói vừa cầm lấy ấm trà bên cạnh, tiếp tục rót một chút nước sạch ra ngoài, làm một lần cọ rửa cuối cùng.
Rửa tay cần phải chăm chỉ, ừm, đúng vậy.
Tiểu nha đầu này, không phải là y viết một khế ước bán thân bất lương thôi sao, nàng vùng lên trả thù, cũng thực sự không nương tay chút nào.
Y càng nhìn Giang Ngư Ngư càng cảm thấy thú vị, nhưng Hà Nghiêm lại hoàn toàn không thể hiểu được phẩm chất quỷ quyệt của chủ tử.
Nhìn biểu hiện vừa rồi của Giang Ngư Ngư cũng biết, nói với nàng cái cấp bậc địa vị gì đó, nàng nhất định nghe không hiểu.
Cho nên hắn quyết định đổi một góc độ dễ dàng lý giải, "Đó là trà Vân Phỉ thượng hạn, cứ như vậy mà bị cô giẫm đạp tan nát đấy."
"A..." Giang Ngư Ngư khiếp sợ khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, vẻ mặt hối hận mà nói, "Mẹ tôi nói, lãng phí rất đáng hổ thẹn."
Cái này vẫn không sai biệt lắm! Cuối cùng Hà Nghiêm cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu chút ít, chậm rãi thở ra, chuẩn bị nghe Giang Ngư Ngư sám hối.
Mà Giang Ngư Ngư cắn môi, cực kỳ 'tự trách' mà tiếp tục 'nhớ lại' 'mẹ tôi nói', "Cho nên thà rằng chà đạp người, cũng không thể chà đạp đồ vật!"
"..." Hà Nghiêm giật mình một cái, từ từ lẻn đến trước người Hách Liên Dạ, "Cô, cô muốn làm gì!"
Lẽ nào nàng còn muốn "chà đạp" Vương gia hay sao?
Hách Liên Dạ ho nhẹ một tiếng, che giấu tiếng cười sắp nhịn không được mà phun ra, làm sao nàng lại nghĩ tới những lời giải thích quái đản này?
Giữ Giang Ngư Ngư lại, một nửa là muốn bắt được chủ tử ở phía sau nàng là ai, một nửa là muốn tìm một món đồ chơi thú vị cho mình.
Nhưng bây giờ, mức độ thú vị của 'món đồ chơi' này vượt quá sức dự liệu của y, quả thực là khiến y kinh hỉ.
Vốn chỉ muốn gọi nàng đến tùy tiện hỏi mấy câu, mà bây giờ, y lại không muốn thả người đi.
Nhưng Giang Ngư Ngư lại không cảm thấy luyến tiếc, rửa tay xong, đoán chừng y không còn gì để hỏi liền thống khoái vẫy vẫy tay, "Vương gia tạm biệt." Nói xong, cũng mặc kệ y có đáp ứng hay không, liền tự ý rời đi.
Mấy ngày này chẳng có ngày nào nàng được ngủ ngon giấc, hiện tại ăn no uống đủ, vừa vặn có thể trở về phòng để ngủ bù.
So với một đống lời nói và việc làm kỳ lạ của nàng, cách tạm biệt cổ quái này cũng không tính là khiến người ta kinh ngạc.
Lại nói Hà Nghiêm hận không thể khiến nàng biến mất ngay lập tức, không cần dằn vặt trái tim nhỏ bé của hắn, hiện tại cũng không để ý đến nàng tự chủ trương rời đi, cho dù có không hợp quy củ thế nào đi nữa.
Chờ cho bóng dáng của nàng vừa biến mất, Hà Nghiêm ngay tức khắc rất không bình tĩnh theo sát chủ tử của mình, "Vương —— Vương gia?"
Vốn là cung kính xin chỉ thị, mới mở ra câu đầu, lại biến thành tiếng thét chói tai của gà mẹ khi bị nhổ lông.
Tại sao hôm nay lúc nào cũng phát ra âm thanh này?
Hà Nghiêm sờ sờ cổ họng, bi ai phát hiện khí chất của hắn đang lao nhanh cách xa hắn ngàn trượng.
Nhưng thật sự không thể trách hắn nha! Hiện tại Vương gia đang nhìn phương hướng rời đi của Cửu cô nương, mà ánh mắt kia... nhìn thế nào cũng giống như có chút tiếc nuối!
Lẽ nào Vương gia không muốn nàng rời đi?
Ổn định tinh thần, Hà Nghiêm cố gắng an ủi mình, cái này nhất định là hắn hoa mắt rồi, Vương gia sao có thể luyến tiếc Cửu cô nương quái lạ đó rời đi!
Đem mọi việc trước mắt làm thành ảo giác, hắn tiếp tục xin chỉ thị lúc trước, "Vương gia, Cửu cô nương nàng... nàng thực sự rất kỳ quái ! Không bằng tối nay..."
Hắn nhỏ giọng, đưa ra một phương pháp muốn thử dò xét Giang Ngư Ngư.
Biện pháp đơn giản như vậy, làm sao có thể lừa gạt nha đầu tinh quái đó.
Hách Liên Dạ vừa định gạt bỏ, đột nhiên lại đổi chủ ý, cười gật đầu, "Cũng được."
Hắn rất muốn nhìn xem, ở dưới tình huống đó, tiểu nha đầu này sẽ có phản ứng gì.
"..." Hà Nghiêm run cầm cập một hồi, lúc này tâm tình của Vương gia rất tốt, giọng điệu giống như là lượm được bảo bối vậy, cuối cùng là chuyện gì đang xảy ra?