Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 252: Chương 252: Chủ nhân trước của heo nhỏ




“Thì ra vóc người của Môn chủ tốt như vậy!”

“Đúng vậy đó, khó trách Môn chủ không chịu nhận đệ tử nữ... Nhất định là sợ rước lấy nợ đào hoa rồi.”

“... Nhưng rốt cuộc sư phụ bao nhiêu tuổi rồi vậy? Nhìn thế nào cũng giống như chừng hai mươi thôi hà?” Chẳng lẽ sư phụ thật sự giống như lời đồn, có thể trẻ mãi không già.

“Đúng vậy, bóng loáng trơn mịn có tính đàn hồi, đây là làn da của người trẻ tuổi...”

Cuộc sống thích thú trên núi không nhiều, mọi người hiếm khi có chuyện để buôn, nói qua nói lại càng lúc càng không kiêng kỵ gì.

Lãnh Thành Nhiên: “...”

Cảm giác lạnh lẽo bay vèo vèo trên người nói cho hắn biết, hắn bị lột sạch rồi.

Mặc dù trên núi đều là nam nhân, chỉ có một đứa khác giới duy nhất là bé gái mới sáu tuổi, nhưng cũng không có nghĩa là hắn rất nguyện ý không mặc quần áo nằm thẳng ở đây để mọi người vây xem.

“Ninh Nhất.”

“... Có thưa sư phụ.” Đại đệ tử bị điểm danh cuối cùng cũng nhớ tới mình nên làm gì, lập tức cởi áo khoác đưa cho sư phụ.

Không hổ là người đứng đầu một môn phái, cả người chỉ còn thừa lại một tấm vải, Lãnh Thành Nhiên vẫn có thể duy trì nụ cười thanh nhã ôn hòa, nhấc nhẹ cổ tay, dùng áo khoác bọc người lại.

Sau đó, giơ tay lên, để đám người vây xem ở cổng giải tán hết đi.

Bởi vậy, trong phòng bếp chỉ còn lại hắn và tiểu nha đầu nào đó.

Hách Liên Nhị cũng không nhìn hắn, chỉ nghiêng cái đầu nhỏ, ngồi bên một chậu gỗ rất lớn, còn hắn đành phải ngâm mình trong chậu gỗ vì không thể lấy lại quần áo được.

Tiểu nha đầu cực kì lúng túng nhìn chằm chằm vào nước ở trong chậu, lại nhìn bàn tay nhỏ nhỏ của mình, dường như không biết nên rửa thế nào.

Lãnh Thành Nhiên bật cười nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của bé, vỗ vỗ đầu bé, “Được rồi, đừng giả vờ nữa.”

Nói xong thì ôm bé lên, “Có ăn no không? Còn muốn ăn gì nữa?”

Mặc dù hắn dịch dung thành bộ dạng người bình thường, nhưng khi cười lên mặt mày hết sức dịu dàng, cộng thêm giọng nói cưng chiều ấm áp, quả thật có thể làm bản mẫu dụ dỗ trẻ nhỏ.

Bạn nhỏ Hách Liên Nhị giương mắt nhìn hắn, cảm thấy dáng vẻ này đẹp ngang với phụ thân bé khi người kể chuyện cổ tích cho bé nghe trước khi đi ngủ.

Hơn nữa hắn nấu ăn rất là ngon.

Đáng tiếc lại lớn hơn bé rất nhiều.

Trong lòng bạn nhỏ nào đó đang xiên một cái xiên thật lớn cho hắn, cực kì mong đợi hỏi, “Thúc thúc, người có con trai không?”

“Không có,“ Lãnh Thành Nhiên vẫn luôn độc thân cười hỏi bé, “Sao lại hỏi chuyện này?”

Tiểu nha đầu có hơi thất vọng, nhưng vẫn thành thật trả lời,“Bởi vì cháu muốn tìm một tướng công ạ.”

“Cháu mới có mấy tuổi chứ.” Lãnh Thành Nhiên bị chọc cho bật cười, xoa xoa khuôn mặt nhỏ đáng yêu mềm mại, cố ý đùa bé, “Chờ cháu lớn rồi, ta sẽ làm tướng công của cháu được không?”

Tiểu nha đầu nhăn mặt lại, “Nhưng đợi cháu lớn lên thì chú đã rất già rồi...”

Lãnh Thành Nhiên: “...”

Đã bao lâu rồi hắn không suy nghĩ đến vấn đề tuổi tác nhỉ? Ngay cả chính hắn cũng không đếm được, hơn nữa vấn đề này nếu đi soi gương thì tuyệt đối rất khó giải.

Tuổi của hắn vẫn là một bí mật, truyền thuyết bên ngoài đều nói hắn là thần tiên trên trời hạ phàm, có thể trường sinh bất lão.

Nhưng cho dù thật sự trường sinh bất lão, cũng sẽ để ý đến chuyện bị người ta nói già, nhất là... quả thật hắn lớn hơn tiểu nha đầu này một chút.

Được rồi, là lớn hơn rất nhiều.

Liếc nhìn heo nhỏ trên vai tiểu nha đầu, Lãnh Thành Nhiên nhoẻn miệng cười, “Tiểu nha đầu, ta nhận cháu làm đồ đệ được không?”

Nếu có người ngoài ở đây, nhất định sẽ chấn kinh đến rớt cằm.

Đây chính là Thiên Ly Môn mỗi thế hệ chỉ nhận mười đồ đệ, hơn nữa tuyệt đối không nhận đồ đệ nữa.

Đừng nói là người bình thường, ba năm trước, muội muội ruột dòng chính của đương kim thánh thượng, Sính Nhiên công chúa đương triều muốn đến Thiên Ly Môn bái sư, đợi ở dưới chân núi chừng ba ngày ba đêm, Môn chủ đại nhân lại không hề chịu gặp nàng ta.

Cuối cùng kinh động đến đương kim thánh thượng, tự mình đến xin giúp muội muội, Môn chủ đại nhân vẫn hoàn toàn không nể mặt.

Khiến người ta ngưỡng mộ chính là, Môn chủ đại nhân có thể không nể mặt Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng lại không thể không nể mặt Môn chủ đại nhân...

Đến cuối cùng, đừng nói là phái binh lên núi, ngay cả một câu nói ác độc Hoàng thượng cũng không nói được, chỉ có thể cứng rắn mang muội muội trở lại kinh thành, còn tự mình viết một phong thư xin lỗi gởi cho vị Môn chủ đại nhân ở trên núi kia, nói không nên quấy rầy hắn thanh tu.

Cho nên nói, một câu dò hỏi hời hợt này, vinh hạnh đặc biệt cỡ nào nha...

Nhưng nghe xong những lời này, phản ứng của bạn nhỏ Hách Liên Nhị là

Vành mắt đỏ lên, nước mắt lại sắp rơi xuống.

Thật ra Lãnh Thành Nhiên cũng coi như là một phúc hắc.

Nhưng lúc nào hắn cũng gây khó khăn với đứa bé trong lòng, gọi hai tiếng Tiểu Đông Qua, chọc tới chọc lui thì đã dành, hắn không muốn bắt nạt một bé gái nhỏ như vậy.

Hơn nữa, tiểu nha đầu này mím cái miệng nhỏ lại, dáng vẻ ủy ủy khuất khuất, cho dù là giả nhưng cũng càng nhìn càng khiến người ra muốn dỗ dàng bé, cho dù hắn thật sự muốn bắt nạt, cũng không đành lòng ra tay.

Lãnh Thành Nhiên hết cách với dáng vẻ đáng thương của bé, đành phải dịu giọng dỗ dành bé, “Sao vậy, Tiểu Đông Qua?”

Bàn tay nhỏ bé lau nước mắt, “Cháu rất muốn làm đồ đệ của thúc, nhưng nhất định là thúc thúc rất không thích cháu...”

Lãnh Thành Nhiên nghe thấy hai chữ “thúc thúc” thật sự không sao thích ứng được...

Cho nên mới rất muốn nhận bé gái này làm đồ đệ, nghe bé gọi một tiếng sư phụ, như vậy hắn mới tương đối có thể tiếp nhận.

Cho nên hắn trịnh trọng cam đoan với tiểu nha đầu, “Ai nói? Tiểu Đông Qua đáng yêu như thế, sao lại có người không thích chứ?”

“Nhưng thúc thúc không thích bí đao, lại đặt tên cho cháu là Tiểu Đông Qua.”

(* Đông Qua = bí đao)

“Ai nói ta không thích bí đao?”

Tiểu nha đầu ngước đôi mắt ngấn lệ lên, “Vậy tại sao thúc không làm canh bí đao sườn chứ?”

“...”

Hết cách, Lãnh Thành Nhiên chỉ có thể trở về phòng thay quần áo, xoắn tay áo lên nấu canh bí đao sườn cho tiểu nha đầu.

Nấu canh xong, tiểu nha đầu kia lại ra vẻ đáng thương nói, nhìn bí đao còn thừa lại rất đáng thương, hắn đành phải lại dựa theo phương pháp bé nói, biến bí đao còn thừa lại thành bánh bí đao, làm đủ loại nhân trộn lại nướng lên cho tiểu nha đầu tham ăn kia.

Vừa nếm, ôi chao ơi, ngon hết sẩy luôn.

Đến buổi tối, Lãnh Thành Nhiên mang tiểu nha đầu ăn đến cái bụng tròn xoe vào phòng khách, đợi tiểu nha đầu tắm rửa xong, lại kể chuyện cổ tích cho bé nghe trước khi đi ngủ…

Chờ đến lúc đi ra khỏi phòng khách, tiếp tục nhớ lại suốt buổi chiều mình đã làm những gì...

Hắn là Môn chủ Thiên Ly Môn được vạn người kính ngưỡng... Sao lại dường như trở thành vú em rồi?

Bởi vì được ăn uống thỏa thích, lại có âm thanh cực kỳ hoà nhã cực kỳ dịu dàng kể chuyện cổ tích trước khi ngủ, bạn nhỏ Hách Liên Nhị ngủ rất ngon giấc.

Heo nhỏ ở bên trái gối của bé từ từ lết qua bên phải, xác định bé không tỉnh lại, lúc này mới nhảy xuống giường, lặng yên không một tiếng động chạy ra ngoài.

Chạy ra khỏi phòng khách, cái mũi nhỏ hít hít hai cái, dường như đang phân biệt hương vị, sau đó giơ móng heo lên, chạy thật nhanh về hướng Đông.

Thiên Ly Môn chiếm diện tích tương đối rộng, nhưng người thì không tính là nhiều, heo nhỏ lựa chọn phương hướng, càng chạy càng hoang vắng, sau cùng, dừng ở trước một tòa cung điện xưa cũ nguy nga.

“Đến rồi?” Trong cung điện, truyền ra giọng cười mềm mại của nam nhân.

Heo nhỏ mơ hồ hừ một tiếng, dường như có chút tức giận, những vẫn hất áo choàng nhỏ lên, nhanh chóng chạy vào trong.

Trong điện, chính là Lãnh Thành Nhiên đã tháo mặt nạ dịch dung ra, khôi phục lại dung mạo vốn có.

Nếu bọn Ngư Ngư có ở đây, hiện tại có thể yên tâm rồi.

Trên đời này vẫn còn có người có dáng dấp đẹp mắt giống Hách Liên Dạ... Cho nên bạn nhỏ Hách Liên Nhị mới có hi vọng tìm được một tướng công không thể kém hơn phụ thân của bé.

Nhưng không giống với kiểu dung mạo yêu nghiệt đẹp đến mức hút lấy tâm hồn của người khác, tùy ý ngước mắt cũng có thể mang theo phong tình khuynh thành của Hách Liên Dạ, cái đẹp của Lãnh Thành Nhiên, rất... quang minh chính đại.

Ngũ quan như vậy, hiển nhiên nên dùng cái từ để giải thích tốt nhất chính là “dịu dàng như ngọc”, mỗi một đường cong trên mặt đều thanh nhã thu hòa đến cực hạn, giống như ánh trăng sáng chíu xuống xuân thủy róc rách, đẹp đến mức không mang theo chút tính công kích nào, nhưng lại có ánh sáng rực rỡ gần như thánh khiết, khiến người ta không nỡ dời mắt.

Heo nhỏ không nhớ rõ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa gặp hắn, nhưng gương mặt này lại hoàn toàn giống như trong ấn tượng, không có chút biến hóa nào.

Đương nhiên, bản thân heo nhỏ cũng không “già” đi...

Heo nhỏ bước cái chân ngắn ngủn lên, chạy đến trước mặt hắn, nhảy lên trên bàn, nghiêm túc dò xét hắn một hồi, liền hầm hừ xoay đầu đi, không chịu nhìn hắn thêm nữa.

Nhìn thấy người quen...ừ, con heo quen... Lãnh Thành Nhiên cũng rất là nhiệt tình, xoa bóp móng heo của heo nhỏ, lại cẩn thận sờ sờ áo choàng nhỏ trên người nó, cười lên kéo nó lên lòng bàn tay, “Xem ra chủ nhân mới của mày đối xử với mày rất tốt đấy.”

Heo nhỏ mất hứng, ngươi cũng biết là tân chủ nhân! Vậy cựu chủ nhân ngươi tại sao không đối tốt với ta!

Nâng móng heo núc ních thịt lên, heo nhỏ dùng sức đạp hắn một cái.

Không sai, Lãnh Thành Nhiên chính là chủ nhân trước kia của heo nhỏ.

Thì ra trong thạch thất ở Tề Hưng quốc, lần đầu tiên bọn Ngư Ngư nhìn thấy trái cây màu đỏ trong thân cây dài, nhìn thấy “phòng ngủ” được xây riêng cho heo nhỏ thì đã từng tò mò vị chủ nhân thần bí trong thạch thất kia.

“Vẫn còn tức giận à?” Lãnh Thành Nhiên cười xoa bóp móng heo của nó, “Không phải lúc trước đã nói rồi sao, mày cũng có sứ mạng của mày, cho dù ta có tính toán như thần, cũng không thể tự ý sửa đổi thiên mệnh, lúc đó ta cũng có nói, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau.”

Chỉ là không ngờ tới, heo nhỏ bị một bé gái tham ăn mang tới trước mặt hắn.

Heo nhỏ hừ một tiếng, dứt khoát mang mũ áo choàng vào, xoay người, để lại cho hắn một bóng lưng khinh bỉ.

Hừ, thần cũng là chuyện trước kia! Hôm nay không phải bị tiểu chủ nhân chỉ có sáu tuổi của nó lột sạch à!

Giờ khắc này, heo nhỏ cảm thấy bạn nhỏ Hách Liên Nhị uy vũ không gì sánh bằng...

Lãnh Thành Nhiên chọc chọc cái mông nhỏ tròn xoe của heo nhỏ, “Được rồi, đừng giận nữa, mấy năm nay ta tích trữ cho mày không ít thảo dược trân quý, tới xem xem có thích ăn không này.”

Hắn trưng khuôn mặt nam tử trẻ tuổi chừng hai mươi tuổi, nói đến mấy chữ này “mấy năm nay”, giọng điệu lại như đang nói mấy phút trước...

Hết cách rồi, đối với người trường sinh bất lão mà nói, mấy chục năm, thật sự có thể tính là một “khoản” thời gian đó...

Lấy kiến thức và lịch duyệt* của Lãnh Thành Nhiên, thảo được có thể được hắn gọi là “quý hiếm”, vậy chính là thần vật hiếm có trên thế gian này.

(* tri thức thu được qua sự từng trải)

Cho nên trong nháy mắt hai mắt heo nhỏ sáng lên, cũng không hờn dỗi nữa, cực kỳ hứng thú nhảy lên trên vai Lãnh Thành Nhiên, sau đó...

Bốp bốp bốp, hai móng heo nhỏ vung cùng một lúc, đánh hắn liền hơn mười cái.

Hừ! Ai bảo lúc trước ngươi không dẫn ta đi! Đồ chủ nhân xấu xa không có lương tâm, đồ trứng thối!

Heo nhỏ đánh đã ghiền, phách lối cướp đi hộp đựng thảo dược trân quý, nhanh chóng chạy đi.

Quen biết Hách Liên Dạ và Ngư Ngư lâu, heo nhỏ cũng trở nên phúc hắc rồi...

Cũng biết giả bộ hứng thú với thảo dược, đợi Lãnh Thành Nhiên buông lỏng cảnh giác sẽ động thủ lần nữa.

Nhưng có một việc, heo nhỏ đã quên

Chủ nhân đời trước của nó, cũng là phúc hắc đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.