Bây giờ nàng đã hiểu rõ, lúc trước nàng hoài nghi Trình Ti Nghiên có thân phận bí mật gì, nhất định chính là "Tiểu tiểu thư" này rồi.
Nhưng "Chủ nhân"? Đây là nói ai?
Bạn trai Trình Ti Nghiên? Nhưng nghe lại không giống, nàng đến cổ đại cũng được một thời gian rồi, nếu "chủ nhân" kia thật sự có quan hệ tình nhân với Trình Ti Nghiên, không có khả năng lâu như vậy cũng không tới gặp nàng một lần.
Nhưng nghe nói, "chủ nhân" này rõ ràng đối xử với Trình Ti Nghiên rất tốt, âm thầm sắp xếp thủ hạ ở Trình gia chính là vì bảo vệ an toàn của nàng.
Trước kia Tần Phấn cũng chỉ ở xa ra mắt Trình Ti Nghiên, nghe những người khác nói, tính tình Cửu tiểu thư Trình phủ cổ quái, buồn vui thất thường, cho nên hắn cũng không cảm thấy thái độ hiện tại của Giang Ngư Ngư có cái gì không đúng.
Bởi vì thời gian cấp bách, Tần Phấn cũng không nói lời thừa, trực tiếp hỏi nàng, "Tiểu tiểu thư, vừa rồi tiểu nhân nhìn thấy tín hiệu của các huynh đệ khác, bên ngoài quán trà đã bố trí thuốc nổ xong rồi, các huynh đệ muốn xin chỉ thị của tiểu tiểu thư, hiện tại có muốn ra tay không?"
Quán trà?
Giang Ngư Ngư cả kinh trong lòng, đây rõ ràng là nói Hách Liên Dạ đang đợi nàng ở trong quán trà, thuốc nổ được châm mà thần không biết quỷ không hay, cho dù Hách Liên Dạ có bản lãnh thông thiên, cũng không kịp chạy ra.
Nàng vốn cho rằng Trình Ti Nghiên chỉ là trùng hợp kết giao bằng hữu trên giang hồ gì đó, mà bây giờ nhìn lại, chuyện vốn dĩ không đơn giản như vậy!
Ở trong lòng người bình thường, thân phận Vương gia vốn là trên cao vời vợi, hơn nữa tiếng tăm của Hách Liên Dạ cũng không hề lương thiện, cho dù y đã chết, thủ hạ của y cũng sẽ không bỏ qua cho người dám mưu hại chủ tử bọn họ, trên đời này, có mấy người dám giữ thần sắc bình thường muốn lập kế hoạch nổ chết Hách Liên Dạ?
Rốt cuộc Trần Ti Nghiên quen với người nào?
Giang Ngư Ngư đột nhiên cảm thấy vui mừng vì mình bất ngờ xuyên tới đây, hơn nữa còn xuyên đến thân thể của Trình Ti Nghiên có chút phiền toái này, bằng không nếu như hôm nay là Trình Ti Nghiên chân chính đứng ở chỗ này, Hách Liên Dạ nhất định phải chết là điều không thể nghi ngờ.
Kiềm chế siết chặc quả đấm, Giang Ngư Ngư cố gắng để giọng của mình ổn định hơn,"Gọi bọn họ thu thuốc nổ lại."
"Vì sao?" Tần Phấn cả kinh, buột miệng hỏi.
Đây chính là cơ hội tốt ngàn năm khó gặp, Hách Liên Dạ không mang theo bất kỳ thủ hạ nào, cũng không có phòng bị, hơn nữa huyện Đào này cũng là một địa điểm tốt, bằng không nếu như động thủ ở kinh thành, sau khi cho nổ xong, bọn họ có thể chạy ra khỏi thành đô hay không là một vấn đề.
Ánh mắt Giang Ngư Ngư lạnh lẽo, hừ một tiếng, nhưng không trả lời.
Tần Phấn kinh hãi một phen, vội vàng cung kính cúi đầu, "Thỉnh tiểu tiểu thư thứ tội, là tiểu nhân quá phận, tiểu nhân sẽ đi truyền lời ngay, để bọn họ thu thuốc nổ lại."
Giang Ngư Ngư thầm thở nhẹ trong lòng, may mắn mình đã thành công rồi.
Đối với Tần Phấn mà nói, lời của Trình Ti Nghiên tựa như thánh chỉ, hắn chỉ có bổn phận tuân mệnh, hoàn toàn không có tư cách nghi ngờ, không có tư cách hỏi "Vì sao" .
Nhìn thấy Tần Phấn vội vàng rời đi, Giang Ngư Ngư trộm lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay, nâng tay gõ cửa.
Hiện tại nàng phải cẩn thận khắp nơi, không để cho mình lộ ra sơ hở.
Lúc đầu cảm thấy hạ nhân trong ngôi nhà này nhất định đều là tâm phúc của Trình đại nhân, nhưng nhìn Tần Phấn là biết, người bên cạnh nàng, không có ai là có thể tín nhiệm hoàn toàn.
Ngoại trừ Hách Liên Dạ.
Tên yêu nghiệt kia rõ ràng đã phúc hắc khôn khéo đến mức khiến người ta không nói được lời nào, dùng "giảo hoạt" để hình dung cũng đã coi như là hạ thấp y. Nhưng có đôi khi, y lại tựa như một đứa bé nhiệt huyết đơn thuần, nói tin nàng là thật sự tin, cho dù nàng có lai lịch đáng nghi thân phận trở thành một câu đốó, y cũng không hề nghi ngờ chất vấn nàng, ngoan cố đắm chìm hoàn toàn tin tưởng nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, Giang Ngư Ngư liếc nhìn quán trà ở nơi xa, đột nhiên phát hiện, chính mình có chút nhớ y.
Bên trong cánh cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng, có hạ nhân trong nhà đi tới mở cửa, Giang Ngư Ngư đột nhiên có chút xúc động muốn ném Trình Ti Vũ ở nơi này, còn mình trực tiếp đi tìm Hách Liên Dạ.
"Kẽo kẹt" một tiếng, sau khi cánh cửa gỗ mở ra, Giang Ngư Ngư thu hồi tầm mắt, đang muốn nói chuyện với người đàn ông trung niên vừa mới ra khỏi cửa, lại đột nhiên sửng sốt một lát, cảm giác khóe mắt của mình dường như mới quét qua cái gì đó.
Mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn về phía quán trà, lần này nàng không cần tiếp tục nhìn về nơi xa, bởi vì bóng dáng nàng vừa quét qua bây giờ đã đứng trước mặt nàng.
Dùng sức chớp chớp mắt, Giang Ngư Ngư hoài nghi là mình hoa mắt.
Nàng đang nghĩ đến y, y lại bất ngờ xuất hiện...
Bộ dáng trong lúc kinh ngạc mang theo vui vẻ, lại không thể dẫn tới sự trêu chọc hay thấy trong thường ngày.
Trên mặt Hách Liên Dạ vẫn là thần sắc bình thường, nhưng bước chân lại rõ ràng nhanh hơn bình thường rất nhiều, bay vút tới bên người nàng, không nói một lời kéo lấy tay nàng.
Lạnh.
Trong ấn tượng của nàng, lòng bàn tay của Hách Liên Dạ luôn luôn tản ra nhiệt độ ấm áp, nhưng bây giờ, người đàn ông mới tách ra khỏi nàng chưa tới nửa canh giờ, lòng bàn tay lại lạnh buốt, đột ngột nắm lấy tay nàng thế này, nó lạnh đến mức khiến nàng rùng mình một cái.
Hách Liên Dạ vẫn luôn cẩn thận, nhưng hôm nay lại giống như không chú ý tới những việc này, nắm lấy tay nàng như cũ.
Không, đây không phải nắm tay, mặc dù thoạt nhìn đúng là nắm tay, nhưng hai ngón tay của y rõ ràng đặt lên động mạch của nàng.
Hơn nữa trong lòng bàn tay y còn giấu cái gì đó, tròn vo, chạm vào lòng bàn tay mơ hồ thấy trơn mịn, Giang Ngư Ngư không có xa lạ gì với loại thuốc viên này, hơn nữa còn hai viên một lớn một nhỏ.
Về y thuật, Hách Liên Dạ chỉ hiểu sơ sơ, nhưng mạch tượng bình thường hay không, y vẫn nhìn ra được.
Xác định thân thể của Giang Ngư Ngư không có gì trở ngại, trái tim đang treo ở trên cổ họng lúc này mới được buông xuống, cơ thể vì lo lắng mà lạnh buốt cũng chậm rãi khôi phục lại nhiệt độ bình thường, nhếch môi nhìn nàng cười một tiếng.
Không sao là tốt rồi.
Lão gia bộc đi ra mở cửa sững sờ đứng ở cửa, bộ dáng của Cửu tiểu thư ông biết, nhưng vị công tử áo trắng mới xuất hiện...
Giang Ngư Ngư coi như mình không thấy nghi vấn trong mắt người này, cũng không giải thích, chỉ dặn ông ta tìm người đến giúp đỡ, chuyển xe nhỏ trên xe ngựa xuống.
Tần Phấn vừa mới báo tin cho những người khác xong trở về, nhìn thấy Hách Liên Dạ dịch dung xuất hiện thì hắn sửng sốt, nhưng ngay sau đó bày ra vẻ mặt thẫn thờ cúi đầu tiếp tục giả vờ làm người đánh xe vừa cầm vừa điếc.
Công việc sắp xếp cho Trình Ti Vũ coi như thoải mái, hạ nhân trong ngôi nhà này không ít, bàn giao mọi việc lại cho bọn họ là được rồi, bởi vì vội vã đi theo nói chuyện với Hách Liên Dạ, cho nên Giang Ngư Ngư cũng không cho Trình Ti Vũ ăn giải dược, giả vờ mình đường xá mệt nhọc cần nghỉ ngơi, dặn dò mấy câu rồi trở về căn phòng hạ nhân đã chuẩn bị cho nàng.
Bị Hách Liên Dạ kéo vào trong phòng, nàng lập tức trở tay đóng cửa lại, còn chưa mở miệng, chợt nghe thấy Hách Liên Dạ cười nói, "Ngư Ngư, từ lúc nào nàng trở nên nóng lòng như vậy?"
Xác định Giang Ngư Ngư không sao, y lại có tâm tư vui đùa.
Giang Ngư Ngư không khách khí giơ nắm đấm về phía y, ngẫm lại, dứt khoát trực tiếp đánh y một quyền, "Sao anh lại đột nhiên tới đây?"
"Lúc ta mới xuất hiện, nàng tưởng mình hoa mắt sao?" Hách Liên Dạ hết sức "thành thật" mặc cho nàng đánh, thậm chí còn phối hợp nhúc nhích thân thể, tránh cho nàng đánh vào nơi rắn chắc của cơ thể, sẽ đau tay.
Bộ dạng "mặc cho đánh mặc cho mắng" này, ngược lại làm cho Giang Ngư Ngư không nỡ xuống tay, tay cũng chỉ nhẹ nhàng đánh ở trên người y một cái, "Uh." Nàng không nghĩ nhiều mà gật đầu thừa nhận.
"Tại sao lại cho rằng mình hoa mắt ? Là vì... lúc đó nàng đang nghĩ đến ta?"
"..." Siêu cấp phúc hắc này biết quá nhiều rồi! Cũng chỉ là hai cái vấn đề đơn giản, tại sao cái gì y cũng đều biết?
Sinh ra thông minh như vậy để làm chi chứ!
Giang Ngư Ngư tức giận thu cái tay muốn đánh y về, "Sao anh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?" Thành thật trả lời vấn đề, không nên nhiều lời như vậy!
Lần này Hách Liên Dạ không làm khó nàng, cười cười kéo nàng ngồi xuống cái ghế bên cạnh, cầm bình trà trên bàn lên, nhìn thoáng qua Giang Ngư Ngư dò hỏi, thấy nàng gật đầu, mới bắt đầu châm trà.
Giang Ngư Ngư không khỏi cảm thán anh quá thông minh, xem ra nàng không đoán sai, y thật sự cái gì cũng biết, cho nên mới có tâm phòng bị nặng như vậy, ngay cả uống trà cũng phải xác nhận với nàng trước trong trà có độc hay không.
"Ngồi trong quán trà được một lúc, ta ngửi thấy mùi thuốc nổ."
"... Ngửi thấy?"
"Vì bọn họ muốn chắc chắn, nên đặt nhiều thuốc nổ."
Hách Liên Dạ qua loa nói, nhưng Giang Ngư Ngư biết, điều này y phải cẩn thận cỡ nào mới phát hiện ra điểm bất thường.
Nàng không nghiên cứu về thuốc nổ, lúc đi học có học qua cách phối chế thuốc nổ ở cổ đại là lưu huỳnh, kali và than củi.
Cho dù cách làm ra thuốc nổ không hoàn mỹ như hiện đại, cũng không nổ mạnh, nhất định là mặt ngoài được cái gì đó bao bọc lại, không lộ rõ mùi của nó.
Hơn nữa lúc ấy nơi Hách Liên Dạ đang ngồi là trong quán trà, hương trà hương trái cây hương điểm tâm, đủ loại hương vị đồ ăn lẫn vào nhau, hơn nữa bên cạnh quán trà là quán rượu, gió nhẹ phất qua một cái, hương rượu nồng đậm xông vào mũi, ở trong hoàn cảnh phức tạp như thế, y vẫn có thể ngửi thấy mùi thuốc nổ?
Ngoại trừ mạnh mẽ, Giang Ngư Ngư quả thực không biết nên đánh giá y như thế nào.
Sự lo lắng lúc trước của nàng là dư thừa rồi, y mạnh mẽ đến mức căn bản không thể đánh ngã được, cho dù thực sự ném y vào trong đống thuốc nổ một giây sau sẽ nổ, y...
Có lẽ y có thể gọi phi thuyền ở vụ trụ tới đón y?
Thật sự là tưởng tượng không ra đến lúc đó y sẽ dùng biện pháp gì chạy trốn, nhưng lại cảm thấy nhất định y sẽ có biện pháp, Giang Ngư Ngư đành phải huyễn hoặc đoán như vậy.
Nhưng trước đó, suy đoán đặc sắc dồi dào về ngoài hành tinh như vậy, lúc luôn luôn đối mặt với anh họ đại nhân mới có. Không biết từ lúc nào, trong lòng nàng, Hách Liên Dạ đã mạnh mẽ ngang với anh họ đại nhân rồi…
Thật ra bọn họ đều là người ngoài hành tinh nhỉ? Nhất định là vậy!
Nhận lấy ly trà Hách Liên Dạ đưa trới, yên lặng uống một ngụm, Giang Ngư Ngư hỏi tiếp, "Tiếp đó là anh tới đây hả?"
"Không, nếu ta đột nhiên rời đi, sợ sẽ khiến nàng lâm vào nguy hiểm."
Giang Ngư Ngư lặng đi một chút, không kịp phản ứng.
"Đoạn đường này của chúng ta nhất định không có ai theo dõi, nhưng người ở chỗ tối lại có thể nắm rõ hành tung của chúng ta, khả năng lớn nhất, chính là người đánh xe báo tin tức cho bọn chúng, cho dù không phải hắn ta làm, trong địa phận huyện Đào này, chắc chắn cũng sắp xếp không ít người của bọn chúng, những người này chờ nàng rời khỏi mới xuống tay, chứng minh mục tiêu chỉ có một mình ta, không muốn làm hại đến nàng. Nhưng những người đó cảm thấy kế hoạch của mình an toàn tuyệt đối, nếu đột nhiên ta đào thoát, phản ứng đầu tiên của bọn chúng không phải là ta nhận ra cái gì, mà là sẽ bắt đầu đa nghi, hoài nghi trong bọn chúng có kẻ phản bội, nàng không phải là Trình Ti Nghiên chân chính, thậm chí cũng không thật sự thấy qua nàng ta là hạng người gì, trong lúc hành động khó tránh khỏi lộ ra sơ hở, nếu để bọn chúng nhìn ra nàng bất thường, nàng sẽ nguy hiểm."