Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 107: Chương 107: Chương 55. “Chủ nhân” thần bí của nàng




Chắc hẳn Trình Ti Nghiên sẽ không tự mình giải độc, bởi vì hai loại hoa nguyệt kiến thảo và man yêu ở trong sân nhỏ có tính thưởng thức rất cao, nhưng trời sinh tương khắc, đặt chung một chỗ sẽ ảnh hưởng đến sinh trưởng, cho dù là người không thích bảo vệ hoa cỏ, chỉ cần tinh thông y thuật quen thuộc đặc tính của thực vật, đều sẽ không chịu được mà để sai lầm cấp thấp như vậy xuất hiện ở trước mặt mỗi ngày.

Hơn nữa Trình Ti Vũ và biểu ca của nàng cũng không ngu, nhất định là trước khi Trình Ti Nghiên ‘đào hôn’ xuất phủ mới hạ độc, như vậy mới có thể đảm bảo Trình Ti Nghiên bị độc phát giữa đường, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay, ngay cả Trình đại nhân cũng không biết con gái của mình chết ở ngoài.

Chẳng lẽ… Trong khoảng thời gian Trình Ti Nghiên rời khỏi Trình gia đến lúc rơi xuống hồ, có người từng cho Trình Ti Nghiên ăn giải dược?

Vậy sau đó người này đi đâu? Tại sao Trình Ti Nghiên lại rơi xuống hồ, thật sự là bị trượt chân, hay là bị người đi cùng đẩy xuống hồ?

Nghĩ như thế nào, thì vế sau có tính khả năng tương đối lớn.

Sự tình trọng đại, ngay cả cơm Giang Ngư Ngư cũng không thèm ăn tiếp, quyết định nghiệm máu của mình một chút, tốt nhất là có thể xác nhận trong cơ thể nàng không có lưu lại độc tính.

Đối với thể chất của đại tiểu thư được nuông chiều từ bé là Trình Ti Nghiên này nàng không có nắm chắc, để đảm bảo an toàn, Giang Ngư Ngư còn đặc biệt đi tìm Hách Liên Dạ, phòng ngừa vạn nhất mới nhỏ ra có chút máu đã ngất đi, thì bên cạnh còn có người giúp đỡ nàng.

Trên bàn bày xong mấy thảo dược cần dùng cho thử máu, Giang Ngư Ngư rút ra ngân châm, sau khi trừ độc thì đâm vào đầu ngón tay.

Những động tác này nàng đã làm thành thạo, hoàn toàn không hề khẩn trương.

Nhưng mắt thấy số lượng máu trong đĩa sứ đã được rồi mà nàng vẫn không có động tác gì, Hách Liên Dạ lại giật mình, nhanh chóng cướp lấy cái đĩa sứ nhỏ nàng nhỏ máu, để trước mũi ngửi, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Sao vậy? Có thể làm cho Hách Liên Dạ bát phong bất động cũng phải chấn động, nhất định là đại sự kinh động lòng người, Giang Ngư Ngư có chút khẩn trương.

Chẳng lẽ trong máu nàng có chứa kịch độc? Hơn nữa còn là độc dược cao minh khiến nàng hoàn toàn không phát giác ra?

Hách Liên Dạ trấn an khoát khoát tay, nhưng thần sắc trên mặt cũng không dịu đi, “Nàng… Nàng đã từng dùng qua một viên Huyền Cơ đan.”

Y tuyệt đối sẽ không lầm, trong máu của Ngư Ngư có mùi hương của tranh tâm thảo và linh lan quyện vào nhau.

Hách Liên Dạ mang theo Huyền Cơ đan ở bên người quanh năm cho nên không mấy xa lạ với mùi hương này, vì vậy rất nhanh nhận ra nó.

Trình Ti Nghiên từng ăn qua một viên Huyền Cơ đan!

Huyền Cơ đan có thể giải bách độc, khó trách độc của Ngũ tỷ không ảnh hưởng đến nàng.

Nhưng… Đan dược này là ai đã cho nàng? Chính là “chủ nhân” trong miệng Tần Phần?

Huống chi, loại hành vi “đối với Trình Ti Nghiên rất tốt” này không phải là loại bình thường có thể giải thích.

Người đời đều biết, trên đời này chỉ có ba viên Huyền Cơ đan, Hách Liên Dạ dựa vào thân phận minh chủ Phong minh mới có thể cướp được một viên, mà thiên hạ hiện nay chia ra tứ quốc, nói cách khác, cho dù là quân chủ một nước, cũng chưa chắc đã có thực lực lấy được.

Thế nhưng chủ nhân nắm giữ một trong ba viên Huyền Cơ đan này, lại dễ dàng đưa cho Trình Ti Nghiên ăn như vậy.

Nếu như người nọ quý trọng cưng chiều Trình Ti Nghiên… Giang Ngư Ngư xuyên qua cổ đại cũng đã được một thời gian, nhưng vị ‘chủ nhân’ kia vẫn không xuất hiện, dường như cũng không nhớ Trình Ti Nghiên.

Giang Ngư Ngư cảm thấy mình càng ngày càng không nhìn thấu được thân phận của Trình Ti Nghiên.

“Có lẽ nào… ‘chủ nhân’ này là Huyền Cơ lão nhân?” Ông ta biết cách điều chế Huyền Cơ đan, muốn bao nhiêu có bấy nấy nhiêu, có thể tùy tiện cho người bên cạnh ăn.

“Không phải, nghe nói có thần y biết cách điều chế Huyền Cơ đan, cái khó chính là dược liệu khó tìm, trên đời này thực sự chỉ có ba viên.”

“Hơn nữa… Bởi vì có quá nhiều người đánh chủ ý lên Huyền Cơ đan, không muốn dẫn tới phiền toái nên thân phận của chủ nhân của ba viên Huyền Cơ đan này không được công khai.”

Như vậy… Đầu mối bị chặt đứt rồi.

Giang Ngư Ngư chống cằm, nghĩ không ra chuyện này là sao, Hách Liên Dạ cũng giống nàng nhìn nàng một lát, lại đột nhiên nói, “Ngư Ngư, da nàng thật tốt.”

Thấy thế nào đây cũng là lời không đứng đắn, nhưng giọng nói của y hơi ngưng trọng, nghe qua vô cùng quan trọng.

“Sao vậy?”

Hách Liên Dạ cũng không vội trả lời, chỉ kéo tay nàng qua, nắm trong lòng bàn tay chơi đùa.

Thân thể hiện tại của Giang Ngư Ngư quả thực có da dẻ rất tốt, lúc nàng vừa mới xuyên tới đây, cũng vì điểm này mà từng nghi ngờ, tại sao có người mặc y phục thô bình thường, lại sở hữu làn da mềm mại nhẵn nhụi như vậy.

Sự thật chứng mình, thân thể này đúng là được nuông chiều từ bé.

Da dẻ tốt tuyệt đối là ưu điểm, nhưng chỉ áp dụng cho những tiểu thư mềm mại yếu ớt vẫn luôn ngây ngô trong khuê các mà thôi, đối với người thích chơi đùa khắp nơi như Giang Ngư Ngư mà nói, da dẻ quá mềm mại rất dễ bị thương là một phiền toái.

Không nói đến đao thương côn bổng đánh tới, cho dù một cây cỏ có gai sắc nhọn một chút cũng có thể gây ra thương tích.

Huyền Cơ đan thật sự quý hiếm, cũng vì nó quý hiếm lại có giá trị, nên đưa mắt nhìn tứ quốc, chỉ cần người có chút quyền thế, đều nằm mơ giữa ban ngày muốn cướp một viên.

Dưới tình huống như thế, cho dù những người này chưa từng nhìn thấy Huyền Cơ đan, cũng biết được hình dạng và công dụng của nó.

Máu của người dùng Huyền Cơ đan có mùi thơm kỳ dị, đối với những người đó mà nói, đây quả thực là một thưởng thức.

Nếu như có người bắt được Ngư Ngư, uống cạn máu của nàng, cũng tương đương với ăn một viên Huyền Cơ đan.

Hiện tại Ngư Ngư là một viên Huyền Cơ đan biết di động, làn da nàng lại yếu ớt, lỡ như ở bên ngoài không cẩn thận bị thương, chảy ra một chút máu, lại trùng hợp để cho người thèm khát Huyền Cơ đan ngửi thấy, nhất định sẽ dẫn tới họa sát thân.

Tình cảnh của Ngư Ngư bây giờ, rất nguy hiểm.

Hiện tại Hách Liên Dạ mới cảm thấy may mắn, lúc còn nhỏ nhất thời cao hứng, sáng lập ra Phong minh, bây giờ mới có đủ thế lực lớn, đầy đủ tai mắt, có thể bảo vệ Ngư Ngư.

Động não một chút, Giang Ngư Ngư cũng biết sự lo lắng của y.

Giang Ngư Ngư không phải là loại người gặp nguy hiểm chỉ biết núp sau lưng người khác run lẩy bẩy, mặc dù nàng không biết võ công, nhưng dựa vào y thuật cao minh của nàng, cũng làm cho nàng có lòng tin ứng phó khi nguy hiểm ập đến.

Nhưng mà… Nàng phải chuẩn bị nhiều độc dược lợi hại mới được.

Thảo dược trong kinh thành không nhiều lắm, đúng lúc bọn họ đang ở huyện Đào, bốn phía núi cao không ít, có thể tìm được một ít.

Nói là làm liền, Giang Ngư Ngư rút bàn tay bị Hách Liên Dạ nắm lấy, “Tôi muốn đi hái thuốc, Vương gia gặp lại.”

Bình tĩnh bỏ lại hắn ở phía sau, đi ra cửa…

Tâm tình Hách Liên Dạ phức tạp đánh mắt nhìn sang cái giỏ thức ăn bên cạnh, nắm chắc ước lượng, rõ ràng bên trong có không ít thức ăn.

Có phải y nên an ủi mình, tốt xấu gì lần này y và thức ăn đều bị ném sang một bên, tiểu nha đầu kia quả nóng vội nên cái gì cũng quên?

Đang suy nghĩ, lại thấy Giang Ngư Ngư vác vẻ mặt ngưng trọng trở lại, “Thiếu chút nữa quên mang theo đồ ăn.” Nói xong, cực kỳ yêu thích ôm lấy cái giỏ thức ăn, lại xoay người đi ra ngoài.

Từ đầu tới cuối, cũng không thèm nhìn Hách Liên Dạ lấy một cái.

Khóe miệng Hách Liên Dạ giật giật, vừa bực mình vừa buồn cười đứng dậy đuổi theo, “Tiểu nha đầu, tuy ta không am hiểu thảo dược, nhưng nơi rừng sâu núi thẳm này, ta đi theo vẫn có thể giúp nàng.”

Giang Ngư Ngư hết sức không đồng ý, “Vương gia thật sự quá khiêm nhường rồi, lấy năng lực của Vương gia, bất kể làm cái gì cũng là bậc nữ nhân không thua đấng mày râu.”

Nữ nhân… Không thua đấng mày râu.

Bị nàng nói thành nữ nhân, Hách Liên Dạ cũng không tức giận, ngược lại nín cười tiếp tục nhắc nhở, “Tiểu nha đầu, có phải nàng nên nói gì với ta không?”

Cước bộ Ngư Ngư không ngừng, nghe vậy, hết sức gật đầu đồng ý, “Đói!”

Buổi trưa vẫn chưa ăn cơm xong nha…

Câu trả lời có lực này, cực kỳ giống với câu đầu tiên khi nàng mới vừa bước vào Vương phủ.

Nhớ lại cảnh tượng cả hai mới gặp gỡ, rốt cuộc Hách Liên Dạ không nhịn được nữa cười ra tiếng, “Tiểu nha đầu, sao nàng đáng yêu đến thế?”

Giang Ngư Ngư bị y hỏi có chút mờ mịt, vẻ mặt vô tội bộ dạng cực kỳ hiền lành , “Có thể là bởi vì Vương gia biến thái?”

Nam nhân ở trước mắt lại cười ha ha một trận, cười cười, đột nhiên an tĩnh lại, “Tiểu nha đầu, mẹ nàng có nói với nàng câu này chưa? Đứa nhỏ ngoan, có thưởng.”

Y hơi cong người, giữ vững độ cao bằng Ngư Ngư, bộ dáng này có chút giống đang dỗ trẻ con. Giọng của y cũng mềm mại hòa dịu, “Phần thưởng là trong lòng nàng chỉ có tướng công của nàng, được không ?”

Mẹ nàng chỉ nói với nàng, người quá yêu nghiệt, chính là yêu quái…

Giang Ngư Ngư thật sự rất muốn đáp một câu như vậy để phá hủy bầu không khí, nhưng khi y hỏi vậy, nhất thời lại quên mở miệng.

Tại sao lại có người luôn luôn thay đổi đủ loại lời thổ lộ, hơn nữa mỗi lần thổ lộ, đều mê người đến mức khiến người ta hoàn toàn không thể nào bình tĩnh được?

Giang Ngư Ngư vô cùng im lặng mà nhìn trời.

Anh họ à, anh thật sự không bớt chút thời gian đến cổ đại một chuyến sao, thay trời… Không đúng, thay người ngoài hành tinh hành đạo, vì dân trừ yêu sao?

Nàng lại nghĩ đến biểu ca của nàng?

Động tác này lại khiến cho người nào đó trong nháy mắt biến thành thùng dấm chua lớn.

Nhưng y còn chưa mở miệng, vẻ mặt Giang Ngư Ngư vừa mê man vừa kinh ngạc chỉ lên trời, “Có người bay..”

Câu này nghe rất có hiệu quả như câu “Nhìn kìa, máy bay”, nhưng nàng thật sự không phải muốn dời lực chú ý của người nào đó mà nói lung tung, mà là... trên trời quả thật có người đang “bay”.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt Ngư Ngư như vậy, Hách Liên Dạ lập tức ngẩng đầu, nhưng người nọ đã sớm ‘bay’ qua đỉnh đầu của bọn họ, y chỉ thấy một chút tàn ảnh ở nơi xa.

Có người bay qua trên đỉnh đầu y vậy mà y lại không hề phát hiện?

Cho dù khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất rất xa, nhưng điều này cũng có chút lạ lùng.

“Ngư Ngư, nàng vội đi hái thuốc không?” Khi cói lời này, y đã mang theo người bay vút về phương hướng của người nọ

“Không vội, đuổi theo!”

Giang Ngư Ngư nhìn thấy người nọ ‘bay’ qua thì sinh ra lòng hiếu kỳ mãnh liệt, muốn thấy rõ mặt của người đó.

Khoảng cách quá xa, nàng không thể thấy rõ dung mạo của người, thậm chí cũng không nhìn ra là bao nhiêu tuổi, chỉ biết là áo trắng tóc đen.

Nói trắng ra là quần áo không mấy chính xác, bởi vì y phục ngoài của người nọ, khoác một lớp lụa mỏng có màu sắc quái dị, giống như sao trắng chói lọi, chỉ lộ ra màu bạc nhẹ nhàng. Vừa rồi người nọ bay qua quá nhanh, thật sự là thánh khiết phiêu dật như trích tiên

Thật ra … Nàng nóng lòng như vậy không phải vì bát quái.

Bởi vì có “chủ nhân” làm chỗ dựa đằng sau, Trình Ti Nghiên dám hạ lệnh ám sát Hách Liên Dạ, hơn nữa Trình Ti Nghiên còn được “chủ nhân” tặng cho một viên Huyền Cơ đan vô cùng trân quý.

“Chủ nhân” kia nhất định là rất hùng mạnh.

Cho nên đột nhiên xuất hiện một cao thủ thần bí như vậy, không khỏi khiến nàng hoài nghi.

Tin tưởng Hách Liên Dạ cũng suy nghĩ giống nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.