Nếu hắn thực sự có quan hệ yêu đương với Trình Ti Nghiên, vậy người đàn ông áo trắng kia nhất định sẽ muốn giết chết đồ giả mạo là nàng nhỉ...
Ngư Ngư suy nghĩ, rất bình tĩnh nâng cằm lên, cũng không biết là đang tính toán cái gì.
Nàng suy nghĩ cái gì? Yêu nghiệt nào đó ở sau lưng quay mặt nàng qua, dùng ánh mắt hỏi.
Nghĩ vài ngày tới sẽ ăn cái gì.
Hách Liên Dạ: "..."
Ngư Ngư rất nghiêm túc, nếu thật sự có người đuổi giết nàng, vậy khi đó nhất định nàng sẽ hao phí một ít thời gian, thường xuyên đi lại… ăn cơm nguội mất.
Cho nên nhất định phải nghĩ kỹ, mấy ngày này phải ăn đồ ăn có hương vị thật ngon, ừm.
Nếu không phải quanh đây có hắc y nhân vây rình, Hách Liên Dạ đã cười ra tiếng rồi.
Ngư Ngư vẫn là vẻ mặt thành khẩn, cười cái gì mà cười, đây là vấn đề quan trọng đấy!
Lần nào cũng ở thời điểm vô lương, người nào đó còn có thể tìm được cơ hội để thổ lộ.
Yên tâm, có ta ở đây rồi, những thứ này đều không cần nàng quan tâm.
Ngư Ngư hiếm khi tiếp nhận lời thổ lộ của y, hai mắt sáng lên, mặc kệ là ai đuổi giết, nàng đều có thể yên tâm ăn cơm?
Không sai. Yêu nghiệt nào đó bình tĩnh gật đầu, lại dùng ánh mắt bổ sung thêm: Cũng có thể yên tâm ăn ta.
"..." Ngư Ngư hết sức kiên cường thoa lên mặt của yêu nghiệt không có khí tiết nào đó một lớp thuốc độc.
Thuốc này và thuốc chỉnh người mỗi lần khiến Hách Liên Dạ biến thành "Tiểu Dạ tỷ tỷ" là cùng một nguyên lý.
Nhưng mục đích của Ngư Ngư là chỉnh người chứ không phải đả thương người, bởi vì dùng ở trên mặt, sợ sẽ làm hỏng làn da, hiệu quả của thuốc giãn nở cũng không quá rõ ràng, nhìn mặt chỉ mập thêm một vòng.
Hách Liên Dạ có gương mặt bánh bao, nhất định là nhìn rất buồn cười nhỉ?
Nhưng sự thật đã chứng minh, người có ngũ quan dáng dấp xinh đẹp, cho dù có thay đổi khuôn mặt, cũng sẽ không trở nên xấu xí khó coi.
Còn Hách Liên Dạ yêu nghiệt đến mức độ này, nếu đổi thành mặt bánh bao, chắc hẳn… nhìn sẽ rất đáng yêu.
Ngư Ngư rất không cam lòng thừa nhận điểm này.
Hách Liên Dạ cũng không vội che mặt, bình tĩnh như không ôm Ngư Ngư, dường như tâm tình không tệ.
Liếc nhìn xuống, xác định đám hắc y nhân bên dưới vẫn không có động tĩnh gì, y an tâm thoải mái dùng ánh mắt nói với Ngư Ngư, có thể làm cho nàng cảm thấy thân thiết, mặt bánh bao ta cũng nhận.
Chỉ lo mặt Ngư Ngư còn chưa đủ hồng, y còn bình tĩnh giải thích tường tận câu này, dù sao ta cũng chỉ để ý đến cái nhìn của nàng, nàng cảm thấy thích là được.
"..." Ngư Ngư đằng đằng sát khí nhìn đám người áo đen đứng cách đó không xa, những người này rốt cuộc có đi hay không đây.
Bọn họ không đi, nàng không có cách nào chỉnh tên yêu nghiệt này!
Đám người áo đen kia hiển nhiên đợi cũng chán rồi, một người tiến đến trước mặt người dẫn đầu, “Đường chủ, thiếu chủ, hắn... có thể sẽ không xuất hiện không.”
“Không thể! Nhất định là hắn ở trong kinh thành, hơn nữa... Các người đã quên rồi sao? Đã mười ngày hắn không ăn cơm rồi.”
Hắc y nhân dẫn đầu đã tính trước nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, “Cho dù hắn không xuất hiện, chúng ta chỉ cần chờ chữ “đói” kia xuất hiện là có thể tìm được hắn!”
Khóe miệng Ngư Ngư giật giật hai cái.
Không tự mình tìm cơm ăn… là chuyện khá nguy hiểm đấy.
Đám người áo đen kia cũng không ngại cách tìm người chết người này, dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, im lặng nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, thật sự chờ cái chữ “đói” kia xuất hiện.
Cứ như vậy, Ngư Ngư và Hách Liên Dạ cũng không đi được.
Hách Liên Dạ mừng rỡ nhìn kết quả như vậy, khẽ làm động tác mở rộng áo choàng bọc người trong lòng lại, sau đó vỗ vỗ nàng, dùng khẩu hình miệng nói, ngoan, ngủ đi.
Nói xong còn hết sức tự nhiên hôn nàng một cái, giống như nụ hôn chúc ngủ ngon này là chuyện đương nhiên vậy.
...Vương gia không định giải thích một chút sao? Ngư Ngư rất muốn đánh người.
Bởi vì bổn vương thích nàng. Hách Liên Dạ vẫn rất tự nhiên.
Chẳng lẽ Vương gia thích ai sẽ không hỏi mà hôn luôn người đó sao?
Không biết. Ánh mắt của tên yêu nghiệt nào đó thật sự bình tĩnh lại dịu dàng, bổn vương không thích người khác.
Giang Ngư Ngư : "..."
Vì sao lúc nào nàng cũng không đấu lại được tên đại phúc hắc chờ có cơ hội là lập tức thổ lộ này chứ?
Một người bình tĩnh thong dong, một người đằng đằng sát khí, hai người lại trao đổi ánh mắt thêm vài hiệp nữa, sau đó... Ngư Ngư bại trận.
Cũng không biết có phải nàng tức giận quá rõ ràng hay không, đám người áo đen bên dưới đột nhiên cảm thấy có chút bất an.
“Đường chủ, chúng ta mang nhiều người đến kinh thành như vậy... Nghe nói, tổng bộ Phong Minh có thể ở kinh thành. Bởi vì Phong Minh chỉ công khai lộ mặt ở Tiền gia, thường xuyên xuất hiện ở kinh thành.”
Những người khác cũng giật mình một phen, có chút lo lắng, “Đúng vậy đó đường chủ, có cần lên tiếng chào hỏi Phong Minh trước hay không, nếu không ngộ nhỡ chọc phải tên Phong Tứ Ý biến… Khụ khụ khụ.”
Người nọ ho khan một tiếng, cố gắng nuốt cái từ “biến thái” trở về, còn cẩn thận quay đầu nhìn bốn phía, sợ bị người khác nghe thấy.
“Ngộ nhỡ trêu chọc minh chủ Phong Minh mất hứng, vậy...” Trong giọng nói còn mang theo âm điệu sợ hãi rõ ràng.
Ồ? Ngư Ngư cảm thấy hứng thú, ánh mắt cực kỳ chờ đợi nhìn Hách Liên Dạ, thì ra trên đời này còn có người biến thái giống như Vương gia? Cái người tên Phong Tứ Ý kia là ai?
Nhưng Ngư Ngư đã quên, trên đời này làm gì có nhiều biến thái như vậy... Vậy còn có thể nhường cho người bình thường sống sao.
Thật ra lúc Ngư Ngư vừa mới tiến vào Tĩnh Vương phủ, Hách Liên Dạ từng lấy thân phận minh chủ Phong Minh xuất hiện trước mặt nàng một lần, còn mang nàng đi ra ngoài ăn.
Nhưng Ngư Ngư rất bình tĩnh là quên cái người "không quan trọng" kia.
Hách Liên Dạ bị nàng hỏi, nhíu mày cười thần bí. Ngoan ngoãn ngủ đi, sáng mai sẽ nói cho nàng biết.
Ngư Ngư lập tức nhắm mắt lại, thuận tiện kéo áo choàng che khuất mặt mình, miễn cho tên yêu nghiệt nào đó lại hôn nàng.
Mặc dù cái ôm có sự tồn tại quá mạnh mẽ, khiến nàng không có cách nào xem nhẹ... Nhưng Ngư Ngư tự an ủi mình, phía sau chỉ là một tấm bình phong "dùng tốt" khi đi ngủ, thể che mưa che gió, có thể giúp nàng đuổi muỗi, ừ, cứ cho là như vậy đi.
Sáng ngày thứ hai, khi Ngư Ngư tỉnh lại thì phát hiện mình đã về đến Tĩnh Vương phủ rồi.
Trên bàn bày biện điểm tâm sáng tinh xảo, dời tầm mắt sang bên trái, có thể nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng của Hà Nghiêm.
Về phần dời mắt sang bên phải... Ngư Ngư bình tĩnh không để ý đến tên biến thái nào đó.
"Vương phi, đã chuẩn bị xong nước ấm cho người rồi." Hà Nghiêm không biết kích động cái gì, giọng nói cũng không ổn định.
Thật ra không cần Hà Nghiêm nhắc nhở, điểm tâm ngon bày ở trước mắt... Ngư Ngư làm sao có thể chậm trễ được?
Dùng thời gian nhanh nhất để rửa mặt, lại trở về phòng thay y phục, sau đó Ngư Ngư tâm tình rất tốt chuẩn bị dùng bữa.
Hà Nghiêm lập tức cướp lời mở miệng trước, "Vương phi, nghe nói người tò mò về minh chủ Phong Minh? Thật ra Phong Tứ Ý chính là một thân phận khác của Vương gia!"
Mà khi đó Vương gia còn trẻ tuổi cảm thấy nhàm chán, không biết thế nào lại tạo ra một thân phận khác! Về phần hiện nay thế lực của Phong Minh trải dài khắp thiên hạ, thực ra Vương gia cũng không dụng tâm nhiều cho việc kinh doanh, có thể phát triển tốt như vậy, đơn giản là vì... vì Vương gia mạnh mẽ đến biến thái rồi.
Cuối cùng Hà Nghiêm cũng chờ được cơ hội khoe khoang Vương gia nhà mình, đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt một phen, liền thấy Ngư Ngư buông đũa xuống, dường như rất có hứng thú thì thào lặp lại, "Phong Tứ Ý?"
Đúng vậy, tên này rất hào hiệp phải không?
Hà Nghiêm còn chưa kịp hỏi, đã nghe thấy giọng nói hào hứng bừng bừng của Ngư Ngư, "Phong Tứ Ý, kẻ điên nhất, kẻ điên số một?"
"Tên rất thân thiết, chẳng những nói rõ thân phận, ngay cả cấp bậc cũng chỉ rõ luôn!"
Ngư Ngư nói xong liền nhìn về phía Hà Nghiêm, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Mặt Hà Nghiêm thoáng chốc đen xì lại, "Ta không phải là kẻ điên số hai!"
Hà Nghiêm nói xong, liền hận không để đập đầu vào tường ngất đi.
Hắn vừa nói cái gì vậy trời!
"Vương, Vương phi... Ý của thuộc hạ là, tên này không phải lý giải như vậy..." Hà Nghiêm rất muốn khóc.
Ngư Ngư như một đứa trẻ thành thật, đương nhiên sẽ không bắt nạt người khác , "Hóa ra là ta hiểu sai..."
Nàng lập tức tiếp thu lời giải thích của Hà Nghiêm, sau đó suy nghĩ một chút, "Đó là... Phong Tứ Ý, Phong treo cổ, Phong tự sát? Là ý này sao?" Ánh mắt sáng ngời lại hiện ra.
(Mấy cái tên Ngư Ngữ nghĩ ra là do nó đọc đồng âm vs chữ “Tứ Ý” :D)
Đương nhiên càng không phải?
Nhưng vì sao lý giải của Vương phi lúc nào nghe dường như cũng rất có đạo lý vậy?
Hà Nghiêm không biết nên giải thích như thế nào, lúc này thật sự rất muốn khóc.
Hắn không chơi nữa, hắn muốn về nhà...
"Tiểu nha đầu." Tiếng cười hết sức dịu dàng cuối cùng cũng vang lên.
"Vương gia, người gọi tôi?" Ngư Ngư lập tức quay đầu nhìn y, bộ dạng tha thiết chờ mong muốn có bao nhiêu ngoan ngoãn thì có bấy nhiêu.
Yêu nghiệt nào đó vừa bị nàng bẻ cong tên giả thành nhiều kiểu giải thích không hề tức giận, chỉ vỗ đầu nàng cười, "Tiểu nha đầu, nàng nói đúng, khi lấy cái tên này, quả thực là suy nghĩ không thấu đáo."
Hiếm khi có lúc Hách Liên Dạ bình tĩnh như vậy, dĩ nhiên Ngư Ngư cũng sẽ phối hợp với y.
Cho nên nàng rất khôn khéo nói, "Vương gia tự mình chơi đi, ta ăn cơm trước đã." Ừ, rất "phối hợp"
"..." Hà Nghiêm run rẩy dữ dội, chủ tử của bọn họ... lại không bằng một bữa cơm.
Thân là một kẻ biến thái cấp bậc phúc hắc, Hách Liên Dạ hoàn toàn không để ý đến sự vô lương của Ngư Ngư.
Đồ ăn trên bàn đều được bày trên đĩa nhỏ, y cười lấy mấy món Ngư Ngư thích ăn đặt trước mặt nàng, bình tĩnh mở miệng, "Cho nên về sau tên của cục cưng để cho nàng đặt đi."
"..." Đôi đũa thiếu chút nữa rơi xuống, Ngư Ngư khó khăn nuốt thức ăn trong miệng xuống, sau đó thì rất cao hứng hỏi y, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ nói vậy không lẽ trong bụng tỷ có em bé sao?"
“Ta nói là cục cưng của hai người chúng ta.” Hách Liên Dạ cười rất dịu dàng.
“Nhưng chúng ta đều là nữ mà.”
“Nàng nhìn lầm rồi.”
“Nhưng thị lực của tôi rất tốt.” Ngư Ngư dùng ánh mắt sáng long lanh chứng minh mình không nói ngoa.
“Nếu vậy...” Hách Liên Dạ ung dung giơ tay lên, “Ta cởi y phục cho nàng nhìn lại.”
Hà Nghiêm run rẩy vịn tường rời đi từ sớm rồi.
Từ sau khi Vương phi xuất hiện... Cuộc sống ở Vương phủ này rất khảo nghiệm người. (┬_┬)
Hà Nghiêm bị dọa chạy mất, trong phòng chỉ còn lời đối thoại phúc hắc pk vô lương vẫn đang tiếp tục.
Đương nhiên Ngư Ngư sẽ không để cho tên yêu nghiệt nào đó cởi y phục ra, mài mài răng, vẻ mặt khó hiểu nói, “Không phải anh nói anh là đàn ông... Vậy đàn ông sao có thể mang thai được hả?”
“Không biết.” Phúc hắc nào đó cực kỳ bình tĩnh, “Nhưng trên đời này, chuyện bổn vương không biết có rất nhiều, giống như trước đây, bổn vương không biết mình sẽ động lòng với tiểu nha đầu vô lương.”
“...”
Rốt cuộc não của y cấu tạo từ cái gì vậy, vì sao lúc nào cũng có thể vòng chủ đề sang thổ lộ thế?
Càng làm nàng tức giận hơn chính là, mỗi lần y vòng đều vô cùng hợp lý!
Còn nàng mỗi khi nghe thấy lời thổ lộ của y, luôn luôn không biết phải tiếp chiêu như thế nào.
Ngư Ngư ôm bữa sáng chạy mất.
Tĩnh Vương phủ và phủ Thượng Thư cách nhau rất gần, nàng một đường trở về tiểu viện của Trình Ti Nghiên ở phủ Thượng Thư, vừa mới vào cửa, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Trần Tử đang khó chịu.
“Cô làm sao vậy?”
“Lúc nào cũng có người quấy rầy, ăn bữa sáng không ngon!”
Ừ... Người sành ăn theo đuổi điều này.