Đợi đám người Hách Liên Dạ đi rồi, hắn mới mở miệng gọi Tiểu Trần Tử hoàn hồn, "Công tử, công tử?"
Thật ra Tiểu Trần Tử đã sớm nghe thấy, hắn chỉ không muốn hoàn hồn mà thôi.
Bởi vì điểm tâm và đĩa thịt hắn chưa ăn hết đã bị đôi phu thê vô lương là Hách Liên Dạ và Ngư Ngư cướp đi rồi...
Vừa lỗ điểm tâm lại lỗ cả thịt, đối với một người sành ăn mà nói, đây tuyệt đối là đau đớn trong sinh mệnh không thể thừa nhận.
Hắn không muốn đối mặt với sự thật thảm thiết như vậy.
Nhưng người trước mắt này... Mặc dù mặt rất lớn, nhưng cách ăn mặc cùng giọng điệu nói chuyện hiển nhiên là người bình thường.
Cho nên lại im lặng một hồi, cuối cùng Tiểu Trần Tử chịu lên tiếng, "Chuyện gì?"
Gần đây hắn liên tiếp bị Ngư Ngư vô lương và Hách Liên Dạ phúc hắc đả kích, rất cần nói chuyện với người bình thường để chữa trị.
Sau đó hắn liền nghe thấy giọng nói hòa ái của sư đệ hỏi hắn, "Công tử thành thân chưa?"
"Chưa." Không có đại hôn chính thức.
Thân là Thái tử, có rất nhiều người quan tâm khi nào hắn cưới Thái tử phi, lúc nào cũng bị người dò hỏi chuyện cưới xin, Tiểu Trần Tử đều bị hỏi đến chết lặng, cho nên hoàn toàn không ý thức được vấn đề này có nguy hiểm gì.
Nhưng giọng sư đệ càng thêm hòa ái vang lên... Còn mang theo chút vui mừng hỏi hắn.
"Vậy công tử có ấn tượng như thế nào về sư huynh của ta?"
Động tác ăn "cỏ" của nam tử áo trắng dừng lại một lát, ngẩng đầu lên liếc nhìn bóng lưng rất không nể mặt của sư đệ, lại nhìn đồ ăn không ngừng phát ra mùi thơm, rõ ràng cho thấy cái giỏ đó chứa không ít đồ ăn ngon, cuối cùng vẫn cúi đầu tiếp tục ăn đồ của hắn, không nói chuyện.
Nhưng Tiểu Trần Tử hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh.
Hắn mạnh mẽ ngẩng đầu lên, đằng đằng sát khí, "Ý ngươi là, ta có đồng ý thành thân cùng sư huynh của ngươi không?"
"Tại hạ chính là có ý đó."
"Ầm" một tiếng, Tiểu Trần Tử không dùng nội lực cũng có thể đánh cái bàn phát ra tiếng động rất lớn, đủ để thấy hắn tức giận cỡ nào.
"Ta và sư huynh ngươi? Vậy mà ngươi lại có thể hỏi ra vấn đề này?"
Tất cả mọi người có mặt ở đây: "..."
Tiểu Trần Tử vẫn còn đang tức giận chỉ, "Chưa từng nghe qua câu này sao? Không phải ta tộc, tất có dị tâm!"
"Sao có thể ở cùng một chỗ với người một ngày có thể ăn sáu bữa cơm cùng sáu ngày đều không cần ăn một bữa?"
Nói xong, Tiểu Trần Tử đằng đằng sát khí cầm giỏ thức ăn có trọng lượng không nhẹ ở trên bàn lên rời đi.
Đã đi rồi...
Một đám người không ai ngăn cản hắn, chỉ có tầm mắt ngây ngốc ngước nhìn bóng lưng của hắn, tâm trạng rất lâu không thể bình tĩnh lại...
Thật ra tâm trạng không có cách nào bình tĩnh, còn có Giang Ngư Ngư đã sớm đi xa.
Heo nhỏ vừa mới giăng bẫy lừa ôm về dường như hoàn toàn không nhận chủ nhân, bị nàng ôm đi không hề náo loạn, nhưng...
Ngư Ngư vừa mới ăn xong một khối bánh gạo dừa màu tím mát lạnh, heo nhỏ kén chọn ghét bỏ mùi vị kia...
Cho nên không hề cho chủ nhân mới chút mặt mũi, nó ở trong tay Ngư Ngư xoay người sang chỗ khác, không hề khách khí hướng phần mông về phía Giang Ngư Ngư...
Tâm trạng Ngư Ngư thật là phức tạp.
Nhưng nàng cũng không định dời tầm mắt đi, bènnhìn chằm chằm vào heo nhỏ.
Nếu không chẳng lẽ nhìn chằm chằm vào yêu nghiệt đang cười đến cao hứng ở bên cạnh?
Từ khi cầm tờ giấy "chuyển nhượng" Ngư Ngư, Hách Liên Dạ vẫn luôn cười hạnh phúc, bộ dạng kia giống như thắng khắp thiên hạ vậy.
Không đúng, Vương gia y quá mạnh mẽ, thật ra sớm đã xem như thắng khắp thiên hạ rồi, cũng không thấy y vui vẻ như vậy.
Cho nên nói, phản ứng của y như vậy là ở trong lòng y, nàng còn quan trọng hơn cả thiên hạ sao?
Mặt Ngư Ngư hơi nóng lên, tiếp tục cố chấp nhìn chằm chằm vào heo nhỏ.
Thật ra cái mông nhỏ hồng hào núc ních thịt này cũng rất dễ nhìn...
Nhưng còn nhìn nữa, nàng nhất định sẽ không kiềm chế được mà nắm lấy cái đuôi nhỏ rất ngắn kia...
Bài học kinh nghiệm của người áo đen ở trước mặt, không muốn bị heo nhỏ tức giận tát một phát, nàng tuyệt đối không nên làm như vậy...
Cho nên Ngư Ngư đành phải ngẩng đầu lên tìm một đề tài đánh vỡ bầu không khí bị yêu nghiệt bên cạnh cười đến mức khiến cho gió đêm cũng trở nên ấm áp.
"Để một mình Tiểu Trần Tử ở lại nơi đó, có an toàn không vậy?"
Bản lĩnh của Thái tử nàng đã từng thấy, ở trong bốn nước, hẳn có thể coi là cao thủ trong cao thủ rồi.
Chỉ là võ công của sư đệ và nam tử áo trắng thật sự sâu không lường được, cộng thêm khinh công của môn phái bọn họ rất cổ quái, nếu Thái tử đánh không lại, muốn chạy cũng không thể chạy thoát.
Hách Liên Dạ lại phớt lờ, "Nàng quá coi thường hắn rồi, hắn tuyệt đối có biện pháp rời đi."
A?
Ngư Ngư sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhớ tới, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiểu Trần Tử lấy thân phận Thái tử xuất hiện là ở trên đường phố.
Lúc ấy giọng điệu của Hà Nghiêm hiếm khi có chút kiêng kị nói cho nàng biết thân phận của Thái tử.
Thái độ đó, rõ ràng cho thấy Thái tử là một trong những đối thủ của Hách Liên Dạ.
Yêu nghiệt này quá mạnh mẽ, trên đời này có lẽ không có mấy người có tư cách làm đối thủ của y.
Người bình thường cũng chỉ xứng làm trò tiêu khiển cho Vương gia y...
Ví dụ như đám người trong cung bị y đùa giỡn đến xoay vòng vòng...
Liếc nhìn khuôn mặt khuynh thành tuyệt sắc bên cạnh, tâm trạng Ngư Ngư càng phức tạp hơn.
Hách Liên Dạ cười cười, tâm trạng cực kỳ tốt, "Tiểu nha đầu, nàng đang nhìn cái gì vậy?"
"Nghĩ đến một đại biến thái." Ngư Ngư thành khẩn đáp.
"Bổn vương quả thật mạnh mẽ đến biến thái," Người nào đó "khiêm tốn" thừa nhận, sau đó lại nhíu mày cười lên, "Nhưng tiểu nha đầu à, tạm thời nàng chỉ nhìn thấy một nửa."
"Ý của Vương gia là... Trước mặt tôi có hai biến thái?"
Ngư Ngư rối rắm cau mày, "Nhưng Tiểu Dạ tỷ tỷ à, cục cưng của tỷ còn chưa ra đời đó, bây giờ hai người chỉ có thể tính là một."
Hách Liên Dạ cũng không tranh cãi với nàng về vấn đề xưng hô "Tiểu Dạ tỷ tỷ" kia, bật cười xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, "Tiểu nha đầu, ta là nói, trước mắt nàng rõ ràng còn có một nam nhân vô cùng yêu thích nàng."
Ngư Ngư: "..." Lại thổ lộ, lại bày tỏ!
Những lúc giống như thế này, Ngư Ngư cần phải ăn chút gì đó để bình tĩnh lại.
Nhưng tùy tiện cầm bao đồ ăn trong túi ra, vừa mở túi...
Lại ngửi thấy mùi thức ăn mới, heo nhỏ càng ghét bỏ hơn, chân ngắn đạp Ngư Ngư một cước.
Ngư Ngư: "..."
Mặc dù không đau, nhưng nàng bị đả kích rất lớn...
Hiện tại nàng nhất định phải ăn chút gì đó để an ủi mình.
Giao heo nhỏ kén ăn lại nóng tính cho Hách Liên Dạ, phúc hắc nào đó vui vẻ nhận lấy, nhưng lại yếu ớt thở dài một tiếng.
"Lúc nào nàng có thể giao lòng của nàng cho ta như thế này thì tốt biết mấy."
Ngư Ngư: "..."
Bị đả kích liên tục, khóe miệng của nàng đã sắp rút đến bên tai rồi.
Đợi đến khi trở về, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp tốt chỉnh yêu nghiệt này mới được!
Ngư Ngư hì hà hì hục gặm đồ ăn, ánh mắt đằng đằng sát khí.
Gió thổi qua, có mùi hương đồ ăn bay tới, heo nhỏ lại bắt đầu chán ghét, hai chân trước cào cào, cứng rắn cào rách vạt áo Hách Liên Dạ đang mặc, đầu chui vào trong "tránh nạn", chỉ chừa lại cái mông nhỏ đầy thịt ở bên ngoài.
"..." Lúc này Ngư Ngư thật sự buồn rầu.
"Nó kén ăn như thế, làm sao đút nó ăn đây."
Thức ăn sư đệ cho nó là trái cây, nhưng trái đó nàng hoàn toàn chưa từng nhìn thấy nó, tuyệt đối không phải là hoa quả bán trên thị trường, vậy nàng cho heo nhỏ ăn cái gì đây?