Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 243: Chương 243: Đây thật ra là tỏ tình phải không?




Đương nhiên là không!

Đừng quên hai sư huynh đệ này vĩnh viễn sẽ không suy nghĩ theo lẽ thường...

Nam tử áo trắng vừa nhìn đã biết là thực sự tin tưởng Hách Liên Dạ, lại đặt xuống miếng sườn lợn vừa gắp lên...

“Cắn một chút có tính không?” Hắn dùng gương mặt trích tiên bình tĩnh hỏi.

“...” Mọi người đều cảm thấy mặt mình đã lớn thêm vài vòng...

Không phải bọn họ nghĩ quá ngây thơ rồi chứ, cảm thấy câu hỏi rất ngốc nghếch của nam tử áo trắng có thể khiến người ta nghĩ rất lệch rất lệch...

Thần sắc của Hách Liên Dạ vẫn như thường, nở nụ cười ưu nhã nói, “Tính. Nói như vậy thì tối hôm qua Dung công tử và Lương cô nương đã động phòng rồi.”

Nam tử áo trắng không trả lời.

Hắn cúi đầu nhìn thịt trong mâm, im lặng hơn mười giây mới hỏi, “Làm gối đầu cho sư đệ có tính là ngủ cùng giường không?”

“Vậy phải xem sau khi gối đầu xong có chuyện gì xảy ra không.” Hách Liên Dạ vẫn cực kỳ bình tĩnh.

... Vương gia à! Buông tha cho cái bánh bao kia đi! Mau đi nhặt lại tiết tháo của người đi!

Mọi người vô cùng chính nghĩa nghiêm túc khiển trách trong lòng, đồng thời quyết định... bọn họ không chuẩn bị giữ lại tiết tháo của mình.

Đáng tiếc bọn họ đã không có cơ hội...

Cuối cùng sư đệ cũng giải được những huyệt đạo bị Hách Liên Dạ điểm trúng, nhưng không vội vã ngăn cản lời nói của nam tử áo trắng, mà là nhanh như sét đánh tóm lấy Ngư Ngư, mạnh mẽ hôn lên mặt Ngư Ngư một cái.

Sau khi hôn xong, nàng ta bình tĩnh nhìn thoáng qua Hách Liên Dạ, trong ánh mắt ngập tràn ý khiêu khích “Muốn báo thù thì ngươi phải hôn sư huynh của ta“...

Mọi người: “...”

Nương tử bảo bối bị người ngoài hôn, cho dù người nọ có là phụ nữ, nhưng yêu nghiệt nào đó vẫn rất bất mãn, thoáng nhíu mày, ánh mắt trở nên vô cùng nguy hiểm.

Ngư Ngư thông suốt hơn so với y nhiều.

Chỉ là...

Hôn thì hôn đi, nhưng đừng mang cái mặt to đó ra dọa người chứ…

Hồi tưởng lại khi nãy sư đệ đột nhiên áp sát tới, âm vân bao phủ cả đỉnh đầu, loại cảm giác bị áp bức như ngọn núi Thái Sơn đè nặng lên này.... tâm trạng Ngư Ngư hiện giờ rất phức tạp.

Thì ra mặt to còn có tác dụng này...

Ban ngày nàng cũng phải tìm thời gian rảnh làm một cái, buổi tối tới hôn Hách Liên Dạ đi. Ừ.

Nhìn một màn như sét đánh xuống người này, An Tiểu Đường rối rắm nhìn trời, tự nói một mình, “Ở cùng với những người này, nếu không có bạn trai sẽ giống như động kinh mà không kịp tiết tấu ấy...”

Hà Nghiêm vừa nghe thấy vậy, nước mắt cũng chảy thành dòng rồi.

Theo cách nói của cô nương Đường Bao thì có phải hắn không phát triển một tí nào không....

Sự ăn ý giữa huynh đệ không thể so với người thường. Không cần hắn nói thành lời, Hà Túc cũng đã hiểu rõ hắn đang bi phẫn điều gì, lập tức bắt lấy tay của hắn, thâm tình mà nghiêm túc nói, “Ca, ca còn có đệ.”

Hà Nghiêm khẽ run rẩy, trong lòng trăm mối ngổn ngang, co giò chạy thẳng.

“Cuối cùng cũng dọa chạy rồi,“ Hà Túc cảm thấy mỹ mãn kéo lại nửa lồng bánh bao hấp mà Hà Nghiêm chưa ăn hết về phía trước mặt mình, “Ta nhớ thương mấy cái bánh bao này nữa ngày nay rồi.”

Là một người thành thật có sức ăn gấp đôi người thường thật tốt.

Từ sau khi quen biết Vương phi, cuối cùng hắn cũng tìm được thứ mà cuộc đời mình theo đuổi. Hà.

Sau khi động kinh xong, Hà Túc gặm bánh bao hấp, quyết định thường thức một chút tiết mục “báo thù” của Vương gia nhà mình.

Vương gia của bọn họ tuyệt đối sẽ không chịu thua thiệt, lúc này Lương cô nương thảm rồi.

Không ngờ trong nháy mắt nét mặt nguy hiểm của Hách Liên Dạ lại đột nhiên thu lại, trong chớp mắt đã trở thành nụ cười khẽ sung sướng vô cùng, “Dung công tử thấy rõ chưa?”

Đúng vậy, là một kẻ siêu cấp phúc hắc hỉ nộ không thể hiện ra ngoài mặt đích thực, nét nguy hiểm khi nãy trong mắt hắn đều là giả vờ, chính vì để sư đệ duy trì lâu hơn cái vẻ mặt khiêu khích kia một chút.

Mà đáp án của nam tử áo trắng dĩ nhiên là...

“Ta vẫn luôn nhìn sư đệ.”

Mọi người: “...”

Đáp án này thật ra có phần ngốc nghếch, không biết tại sao ngược lại lại khiến bọn họ cảm thấy ấm áp.

... Aiz, đúng vậy!

Cái gọi là “báo thù” chính là chọc cho đối phương tức giận thì mới tính là báo thù phải không?

Nếu sư đệ không thích nam tử áo trắng thì nàng ấy sẽ không chú ý sư huynh mình có phải bị Hách Liên Dạ hôn không.

Cuối cùng bọn họ đã biết rõ vấn đề rối rắm rất lâu là rốt cuộc sư đệ có thích nam tử áo trắng hay không?

Thích! Hơn nữa còn vô cùng thích.

Sư đệ vừa ý thức được bản thân bị tên phúc hắc lừa gạt: “...”

Nhưng sư đệ xưa nay vẫn bình tĩnh bắt nạt người khác chỉ có thể im lặng mài răng, nam tử áo trắng vẫn còn có chuyện nói.

“Ta không thể ăn Giang Ngư Ngư như vậy được,“ giọng nói không nghe ra vui buồn nghiêm túc nhấn mạnh, “Ta chỉ muốn ăn thịt.”

Chẳng qua bọn họ uổng công vô ích rồi...

Nam tử áo trắng vừa nói dứt lời thì nhanh như sét đánh bưng lấy cái lồng bánh bao hấp trước mặt Hách Liên Dạ đi, “Còn nữa, không cho phép ức hiếp sư đệ ta.”

Ừ, ức hiếp sư đệ ta, ta cướp lấy ăn thịt của ngươi.

Mọi người im lặng không nói thành lời.

Đây có phải... coi như là tỏ tình không? Chẳng qua bánh màn thầu siêu ngốc nghếch kia không biết bản thân vừa tỏ tình.

Nam tử áo trắng không cảm thấy bản thân đã làm nhiều chuyện thu hút sự chú ý của người khác, hắn chỉ cầm cái bánh bao hấp trong lồng lên, cắn một cái.

Dừng lại vài giây, ăn xong cái bánh bao hấp kia, hắn lại im lặng đặt đũa xuống, đẩy lại “chiến lợi phẩm” vừa giành được tới trước mặt Hách Liên Dạ.

Những người vây xem lại một lần nữa sững sờ.

Hách Liên Dạ đã âm thầm dùng thủ đoạn gì? Tốc độ nhanh thành như vậy được sao?

Hách Liên Dạ không trả lời ánh mắt nghi hoặc của mọi người, chỉ nở nụ cười sâu xa khó hiểu, nhàn nhã tiếp tục ăn bữa sáng của hắn.

Nam tử áo trắng im lặng hơn nửa ngày cuối cùng mới mở miệng.

“Tại sao bánh bao hấp lại có màu trắng.”

Mọi người: “...”

Động kinh được một buổi sáng, chờ đến khi Tiểu Trần Tử lầm triều trở về, bọn họ sẽ xuất phát đi gặp... Đại Vương chăn heo.

Trước khi đi, sư đệ nghiêm mặt kiểu tra một lần quần áo bọn họ đang mặc, dáng vẻ nghiêm cẩn cứng ngắc, trong nháy mắt khiến cho Ngư Ngư và An Tiểu Đường nghĩ tới thầy chủ nhiệm khi vào tiết học ở trường.

Cũng may sự nghiêm túc của sư đệ đã có hồi báo.

Vị Đại Vương chăn heo trong truyền thuyết kia có rất nhiều quy củ, cũng không lựa ra tật xấu nào, cuối cùng đồng ý để bọn họ vào.

Chờ đến khi chủ nhân đi ra gặp khách, Ngư Ngư liền tiến đến gần sư đệ, nhỏ giọng hỏi, “Nhất Nhất, tối hôm qua cô và Dung Mô Mô...”

Mặc dù Hách Liên Dạ là một kẻ siêu cấp phúc hắc, y muốn biết cái gì thì cũng sẽ có biện pháp để hỏi cho ra đáp án.

Nhưng dù sao y cũng là nam nhân... có một số vấn đề y không có cách nào có thể hỏi ra được.

Sư đệ rất bình tĩnh, “Cái chăn bông bị chùm lên ức hiếp sư huynh.”

Ngư Ngư và Đường Bao: “...”

Năng lực tóm tắt giống thần này.... Hai người rối rắm tiếp tục hỏi, “Vậy gần đây cô...” Có định nhào lên bánh màn thầu không vậy?

“Không có.” Đáp án của sư đệ như chém đinh chặt sắt.

Đám người Ngư Ngư đều sửng sốt, không khỏi cảm thấy có chút thất vọng.

Mời vừa rồi Hách Liên Dạ không dễ gì moi ra suy nghĩ trong lòng sư đệ, các nàng còn tưởng rằng chuyện tốt của hai sư huynh đệ này sắp tới rồi, sao bây giờ lại giống như lượn vòng quanh tại chỗ vậy?

Khi các nàng cảm thấy rất buồn thì chợt nghe giọng nói bình thường của sư đệ vang lên.

“Bộ nội công mà sư huynh luyện trước hai mươi lắm tuổi không thể gần nữ sắc.”

... A, bọn họ quên mất vụ này. Lúc trước cũng vì nguyên nhân này mà nam tử áo trắng thiếu chút nữa đã hại chết Trình Ti Nghiên rồi.

Cho nên sư đệ đã sớm muốn bổ nhào vào bánh màn thầu rồi phải không? Nói không chừng đã chờ đợi rất nhiều năm rồi cũng nên.

Một câu giải thích của sư đệ khiến Ngư Ngư và Đường Bao cũng bắt đầu những suy nghĩ vẩn vơ, còn kích động hơn cả so với những người trong cuộc.

Cho nên hai người đều bất mãn mà khuyên sư đệ, “Vậy sao cô còn nhớ đến mấy con heo trên núi...”

Hiện tại đương nhiên chính sự quan trọng hơn. Cho dù không thể nhào vào bánh màn thầu thì cũng có thể đùa giỡn mà~

Sư đệ bình tĩnh liếc nhìn các nàng, “Khi còn nhỏ vì muốn lừa gạt sư huynh lên núi nên đã đáp ứng đều đưa tất cả heo trên núi cho huynh ấy, chờ đến khi huynh ấy muốn thành hôn thì làm sính lễ.”

“...”

Âm lượng khi nói những lời này không lớn mà cũng không nhỏ, không chỉ Ngư Ngư và Đường Bao nghe được, mấy nam nhân đi đằng sau cũng nghe thấy rồi.

Mọi người cả kinh đến mức cái cằm cũng sắp rơi ra rồi.

Đây mới là sự thật sao? Sư đệ luôn nhớ thương mấy con heo như vậy thật ra cũng chỉ vì lời hứa hẹn lúc nhỏ thôi sao?

Tất cả mọi người cảm thấy sự thật quá ấm áp này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu, nhưng phản ứng của nam tử áo trắng là...

Hắn lặng lẽ nhìn sư đệ, ánh mắt kia mặc dù hờ hững như thường, nhưng mọi người đều cảm thấy hai chữ “buồn bực” đều hiện hết trên mặt hắn rồi.

“Ta cho rằng khi trước nàng đáp ứng là muốn tặng thịt cho ta ăn.”

Mọi người: “...”

“Nếu không ta đã sớm ăn hết chúng nó rồi.”

Dừng lại một chút, “Ta không thích chúng nó.”

Điều mà khiến nam tử áo trắng biểu hiện sự thích hay không thích nữa... chính là Trình Ti Nghiên.

Đám heo trên núi làm cái gì mà có thể khiến một người có tính cách như nam tử áo trắng này phải nói ra từ “không thích”?

... Chẳng lẽ ăn tốt hơn hắn sao?

Heo nhỏ chui từ trong ngực Hách Liên Dạ ra, nhìn chằm chằm vào cái bánh màn thầu dám nói ghét đồng loại của nó này.

Nam tử áo trắng nhìn bọn họ một cái, cúi đầu xuống, “Chúng nó sẽ bu lại cướp sư đệ với ta.”

... Đây là ghen sao?

Tất cả mọi người đều kích động, cảm thấy ngày hôm nay luôn xuất hiện niềm vui bất ngờ liên tục, hai sư huynh đệ này tỏ tình không ngừng.

Kết quả nam tử áo trắng nói tiếp... “Ta không dễ gì có thể đánh thắng sư đệ, muốn lấy nàng làm gối đầu, kết quả mỗi đêm nàng đều đi kể chuyện ngủ cho heo nghe, không cho ta ngủ cùng.”

“...”

Đều là đàn ông, Tiểu Trần Tử không thể không phục, “Cho dù người đẹp trai chính khí giống như ta thì cũng sẽ giống như lưu manh anh tuấn...”

Nhưng cái bánh màn thầu này đột nhiên có thể nói vô tội như vậy.

“Ngươi và ta đương nhiên không giống nhau.” Nam tử áo trắng lại còn khen ngược hắn, liếc nhìn hắn một cái nói, “Mỗi bữa người đều có thể ăn thịt.”

“... Chẳng lẽ những bữa sau ngươi không được ăn thịt?” Đãi ngộ sáng nay tốt như vậy, chẳng lẽ không phải tuyên bố những ngày tháng tốt lành của nam tử áo trắng bắt đầu rồi sao?

Nam tử áo trắng vẫn chưa trả lời, bên cạnh hắn bỗng dưng có một cánh tay duỗi ra...

Một tiếng “bốp” vang lên, trên đầu của hắn lại xuất hiện thêm cái cục u...

Bánh màn thầu nào đó bị sư đệ bắt nạt kéo tay áo của sư đệ, “... Ta không nói cho bọn hắn biết.”

Sư đệ thỏa mãn gật đầu, dắt sư huynh của mình đi bái phỏng “cao nhân” rồi.

... Cái đồ bánh màn thầu không có lương tâm nhà ngươi, quay về đây cho chúng ta!

Tất cả mọi người nổi giận, xắn tay áo lên chuẩn bị đuổi theo, đánh cho nam tử áo trắng một trận.

Chẳng lẽ tối hôm qua còn có chuyện gì xảy ra sao? Sư đệ không cho hắn nói, rốt cuộc có bí mật gì? Nhanh nói cho bọn họ biết đi!

“Nào có chuyện mới xem được một nửa thì không cho xem nữa, hơn nữa còn là thời khắc quan trọng như vậy, đây là chuyện mà con người làm hay sao!”

Nam tử áo trắng quay đầu, yên lặng liếc nhìn đám người họ, “Các người gọi ta là bánh màn thầu.”

“...” Cho nên đây không phải chuyện mà con người làm, nhưng là chuyện mà bánh màn thầu làm nha...

Vì sao... dường như không có lời gì để nói cả.

Rốt cuộc mọi người hiểu rõ nỗi thống khổ nghẹn họng lần trước của Hà Nghiêm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.