Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 132: Chương 132: Làm thế nào để chứng minh ngươi thích ta






Hách Liên Dạ hăng hái, chỉ ngón tay về phía nam tử áo trắng, "Đi, hôn hắn đi."

"..." Hà Nghiêm vừa mới đứng lên lại ngã xuống đất.

Nước mắt lưng tròng, hắn nhìn về phía Ngư Ngư.

Vương phi, cứu mạng với...

Là một đứa nhỏ ngoan ngoãn hiền lành, hiển nhiên Ngư Ngư sẽ không thấy chết mà không cứu.

Nàng lập tức nghĩa chính nghiêm từ trách mắng Hách Liên Dạ, "Vương gia anh quá đáng rồi đấy, hạ mệnh lệnh này về sau Hà Nghiêm xuất giá thế nào?"

(chính xác là xuất giá, xuất giá là lấy chồng đó, không phải thú thê, cưới vợ đâu :3, anh này bị chị chuyển giới rồi :v)

"..." Hiện tại Hà Nghiêm thật sự muốn khóc rồi.

Vương phi, ngài đừng có như vậy mà...

Ta, ta không có cướp đồ ăn của ngài...

Nhưng dường như Hách Liên Dạ rất tán thành lời của Ngư Ngư, cười gật đầu, "Nói cũng phải."

Nói xong, nhìn về phía Phong Ngự Vũ, "Vậy chỉ có thể làm phiền Phong huynh rồi."

Ngươi muốn làm cái gì!

Khóe miệng Phong Ngự Vũ co giật đến mức cả người cũng sắp co lại, nhìn ánh mắt của Hách Liên Dạ, tựa như đang nhìn sắc lang.

Ngư Ngư sâu sắc cảm thấy rằng, Phong Ngự Vũ chỉ còn thiếu dùng hai tay che ngực mà thôi.

Mất rất nhiều sức lực, Phong Ngự Vũ mới có thể làm cho âm thanh bình thường được chút, "... Hách Liên huynh, cái này... không tốt lắm đâu."

"Phong huynh cũng sợ chậm trễ chuyện xuất giá sau này sao?" Hách Liên Dạ cười hết sức khéo hiểu lòng người.

"..." Phong Ngự Vũ sắp bị nghẹn chết rồi.

Nhưng Hà Nghiêm lại hiểu rõ trong nháy mắt, thì ra chủ tử và Vương phi hoàn toàn không muốn bẫy hắn!

Chủ tứ cố ý nói như vậy, Vương phi chỉ đang liên thủ với chủ tử đào bẫy, xoay trong hai huynh đệ Phong Ngự Vũ mà thôi.

Trầm tư rất lâu, Hà Nghiêm cảm thấy chỉ số thông minh của mình theo không kịp hai người họ.

Hắn thật sự không thể lý giải, trước đó hai người này đều không cần bàn bạc, thậm chí ngay cả trao đổi ánh mắt cũng không có, làm sao có thể hợp tác ăn ý như vậy, đào ra một cái hố vô lương rõ to.

Suy nghĩ cả buổi, Hà Nghiêm rút ra một kết luận khiến cho hắn rơi lệ.

Có lẽ là vì hắn hiền lành đàng hoàng...

Tóm lại một câu, sau khi quen biết Vương phi, làm sao lại trở nên khảo nghiệm thần kinh người thế chứ...

Trong lúc Hà Nghiêm rối rắm, Phong Ngự Vũ đã vật lộn xong cho ra quyết định.

Mặc dù không biết sự thật thế nào, nhưng hắn nhất định nghiêng về phía đệ đệ nhà mình, hơn nữa... nếu không phải liên quan đến tính mạng, với tính tình lạnh tanh của hoàng đệ, nhất định sẽ không lấy cái cớ trời đánh thế này.

Cho nên nghiêm mặt lại, tâm trạng Phong Ngự Vũ có chút bi tráng tiến lên một bước, "Được, ta..."

"Không bằng... để tiểu nhân làm đi." Một âm thanh yếu ớt xen vào.

Người nói là Vương gia giả lúc trước.

Hắn phạm sai lầm, đang tìm cơ hội tích cực chuộc tội, hiện tại đã nghĩ ra vỗ đuôi ngựa (nịnh hót), ít nhất để ca ca Thiếu chủ tránh thoát một "tai nạn".

Thiếu chủ và Nhị gia có mối quan hệ tốt, đợi đến lúc trở về núi, Nhị gia cũng có thể phạt hắn nhẹ chút.

Đáng tiếc... Cái vỗ này thật sự vỗ tới mông ngựa.

Nam tử áo trắng tiết kiệm ít lời đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi hắn, "Ngươi thật sự muốn học nuôi heo?"

"... Chắc ạ."

Nam tử áo trắng thần sắc lạnh nhạt thu tay lại, "Vậy còn sống trước hẵng nói."

"..." Vương gia giả im lặng rơi lệ.

Hắn... Hắn chỉ muốn vỗ mông ngựa một cái thôi mà! (┬_┬)

Đối với kiểu khảo nghiệm tinh thần người này mà nói, trong mắt Hách Liên Dạ không đáng kể chút nào.

Bởi vì Vương gia y biến thái hơn cái này rất nhiều...

Cho nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng, y vẫn chưa quên chủ đề trước đó, "Ngươi không tìm người hôn ngươi, chứng minh ngươi thật sự thích ta như thế nào?"

"..." Có thể chứng minh như vậy sao... Ngư Ngư yên lặng liếc nhìn trời, cảm thấy thời gian cũng sắp rồi, liền... bưng khay măng tây vừa trộn xong để lên bàn.

Xem kịch vui cũng không thể làm trễ cơm tối, ừm.

Trước đó đám hắc y nam đuổi theo giết cũng đã nói, nội công nam tử áo trắng luyện, trước năm hai mươi lăm tuổi không thể gần nữ sắc, nếu không thất bại trong gang tấc, nội lực có thể phản phệ lại.

Cho nên nam tử áo trắng chưa từng nói chuyện yêu đương, nhất thời bị giọng điệu đương nhiên của Hách Liên Dạ làm cho luẩn quẩn.

Người tiết kiệm ít lời vốn không có khả năng lừa dối người khác...

Cái cớ chết người lúc trước cũng chỉ thuận theo lời nói của sư đệ mà thôi.

Cho nên hiện tại nam tử áo trắng bí từ rồi.

Mặt không đổi sắc nhìn Hách Liên Dạ, hắn im lặng một lúc lâu, mới nói, "Tâm sự của ta đều nói cho sư đệ, đợi đệ ấy quay lại sẽ nói cho ngươi biết."

"Hả? Vậy tại sao ngươi không trực tiếp nói cho ta biết?"

Nam tử áo trắng không vội vã trả lời, chỉ cúi đầu, nhìn như đang trầm tư.

Ngư Ngư lại cảm thấy hắn đang nhìn chén đũa của hắn...

Nửa phút sau, nam tử áo trắng ngẩng đầu lên, giọng nói vô cùng bình tĩnh, ánh mắt rất thoải mái.

"Ta xấu hổ."

"...'' Mọi người đều bi phẫn.

Cho dù là yêu nghiệt như Hách Liên Dạ, cũng không nhịn mà giật giật khóe miệng.

Tâm trạng Ngư Ngư rất phức tạp, phức tạp đến mức ngay cả đũa cũng đặt xuống.

Dựa theo suy đoán của nàng, quá trình kế sách vừa rồi của nam tử áo trắng chính là như vầy:

Hắn nói bậy gây họa, nếu không bổ cứu* kịp thời, khiến cho sư đệ mất hứng, đệ ấy sẽ không cho hắn ăn cơm.

(*dùng các biện pháp để uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi)

Từ nay về sau cho dù hắn có gọi sư đệ thế nào, sư đệ cũng sẽ không xuất hiện.

Cho nên nam tử áo trắng cúi đầu nhìn chén đũa của mình, bất chấp rồi.

Nhớ lại câu nói "Ta xấu hổ'' kia của nam nhân áo trắng... trong lòng sấm sét vang dội một trận, Ngư Ngư vùi đầu khổ ăn, cảm thấy mình cần bồi bổ.

Suy nghĩ của những người khác cũng vậy...

Chỉ là bọn họ không ăn được bữa tối tình yêu của Hách Liên Dạ, bèn cùng nhau vịn tường lặng lẽ rời khỏi phòng bếp, đi theo chưởng quầy gọi món ăn.

Lúc sư đệ trở về, cảm thấy bầu không khí trong khách điếm có chút bất thường, vẻ mặt của mấy vị ngồi bên kia đợi cơm có chút bi tráng.

Mờ mịt chẳng hiểu gì đi vào phòng bếp, giao thịt bò mới mua cho Hách Liên Dạ, sau đó lại đưa hộp điểm tâm bên tay phải cho Ngư Ngư, "Trình tiểu thư, đây là điểm tâm của quán nổi tiếng nhất ở huyện lân cận, ta đã hỏi ông chủ, mấy cái này rất dễ bảo quản, ngày mai ăn cũng sẽ không ảnh hưởng đến cảm giác.

Hai mắt Ngư Ngư sáng lên, "Anh đúng là người tốt!"

"..." Sư đệ lau mồ hôi lạnh.

Hách Liên Dạ đã sớm thái rau xong, rốt cuộc bây giờ có thể bắt đầu xào rau, y cười cười quay đầu lại nhắc nhở, ''Tiểu nha đầu, ở đây khói dầu nhiều, nàng đi ra ngoài chờ trước, sẽ có cơm ăn ngay."

Nói xong, lại bồi thêm một câu, "Thuốc của nàng ta sẽ trông hộ nàng."

Trong giọng nói tràn đầy cưng chìu, hoàn toàn không để ý thuốc kia vốn nấu là để chỉnh y.

Ngư Ngư cười híp mắt nhìn động tác lưu loát của y, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ thật hiền huệ."

Tay đang bận, Hách Liên Dạ không thể vỗ đầu của nàng, lại cười một tiếng cúi đầu xuống, "Tiểu nha đầu, thật ra ta còn học rất nhiều thứ, nếu không làm sao chăm sóc tốt cho nương tử?"

"..." Không muốn nhìn khuôn mặt muốn nhéo đang ở gần trong gang tấc, phải bưng cái khay đã ăn được một nửa phủi đất chuồn đi.

Để lại một mình sư đệ đối mặt với nam nhân nào đó trong truyền thuyết rất là biến thái vô cùng máu lạnh, thế nhưng vừa rồi lại có biểu hiện dịu dàng săn sóc, quả thật có thể giữ chức tướng công kiểu mẫu cưng chiều thê tử, hắn lặng lẽ hỗn độn...

"Với tuổi của ngươi, trình độ võ công không tệ." Hách Liên Dạ không quay đầu lại, đột nhiên mở miệng.

Ý của biến thái chính là... mặc dù rất nhiều người hận y nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không thể không thừa nhận, quả thật y mạnh mẽ đến mức có thể làm cho tất cả mọi người ngửa mặt lên nhìn.

Cho nên có thể làm cho Hách Liên Dạ khen một câu, quả thực vô cùng vinh dự.

Nhưng sư đệ cũng không tự mãn, thành thật thừa nhận, "Tại hạ chiếm được tâm pháp bí truyền độc môn của môn phái."

Thiên tư* của hắn chỉ có thể nói là trung thượng, còn Hách Liên Dạ... Thôi, không nên nhắc tới chủ đề đả kích người khác này.

(* tư chất tự nhiên)

Hách Liên Dạ gật đầu, nhìn như hoàn toàn không liên quan hỏi một câu, "Có từng thích người nào chưa?"

Cái này đúng là hỏi khó sư đệ rồi, hắn do dự, "Động vật nhỏ được không? Ta thích heo, cá, còn có con gà ta vừa mới nhặt về..."

Hách Liên Dạ đợi một lát cũng không đợi được nam tử áo trắng đặt song song cùng bọn nó...

Hiện tại y muốn học theo Ngư Ngư nhìn trời rồi.

Ho nhẹ một tiếng, Hách Liên Dạ mới nói tiếp, "Thật ra ta không quan tâm tại sao ngươi muốn đi theo chúng ta, bao gồm các người muốn làm gì ta cũng không có hứng thú muốn biết."

"Nhưng giấu ta không nói, không phải là chuyện tốt gì."

"Bởi vì ta muốn bảo vệ tiểu nha đầu kia chu toàn, để ngăn chặn ngộ nhỡ, ra tay sẽ chịu khó chút."

Vừa nói, y vừa làm đồ ăn.

Bởi vì y không thể làm trễ giờ cơm của Ngư Ngư...

Khi nói chuyện, y đã cắt xong thịt rồi cho vào nồi.

Ở nhiệt độ cao, trong nồi lập tức phát ra tiếng 'xèo xèo'.

Sư đệ không có cách nào khác để bản thân đừng suy nghĩ nhiều...

Sắc mặt có chút cứng, hắn hỏi Hách Liên Dạ, "Ra tay trong lời Vương gia... là ném người xuống vạc dầu sao?"

Hách Liên Dạ liếc nhìn thịt trong nồi, lạnh nhạt cười một tiếng, "Sao có thể chứ."

Cũng may cũng may. Sư đệ nhẹ nhàng thở ra.

"Xào chiên trong nồi sẽ chết nhanh, giải thoát quá sớm."

"..." Vừa mới thở ra giờ lại chẹn họng, hơn nữa lần này là trực tiếp sắp bị nghẹn chết.

Hắn thật sự quá ngây thơ rồi, vậy mà đi hoài nghi trình độ biến thái của Hách Liên Dạ...

Sư đệ sâu sắc sám hối.

Nhưng Hách Liên Dạ lại cảm thấy hôm nay mình đặc biệt nhân từ.

"Đây là lần đầu tiên bổn vương cảnh cáo người khác." Nếu là ngày thường y đều trực tiếp động thủ, "Bởi vì tiểu nha đầu kia có chút cảm tình với sư huynh đệ các ngươi."

Liếc nhìn sư đệ lần nữa, "Hơn nữa nàng thích con gà ngươi mới nhặt về."

Ý tứ cướp bóc trong lời này rất rõ ràng, cho nên sư đệ có chút khó khăn, "... Nhưng con gà đó còn quá nhỏ, ta sợ nó không chịu được đường sá xa xôi, hãy để người khác mang nó về núi trước đã."

Người khác không nói gì, chỉ có Vương gia giả yên lặng rơi lệ trong góc.

Con gà "còn quá nhỏ"...

Nghe giọng điệu này... Động vật trên núi đều là đại gia đấy!

Sư đệ lại hoàn toàn không cảm thấy suy nghĩ của mình khác lạ, không thể lấy con gà con này 'hối lộ' Hách Liên Dạ, hắn lập tức cam đoan xin thề, "Xin Vương gia yên tâm, tại hạ nhất định sẽ không làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho Trình tiểu thư."

Bởi vì ta biết ngươi là một biến thái. Sư đệ thầm bổ sung thêm một câu ở trong lòng.

"Chỉ là... Gần đây trên núi hơi loạn, tại hạ vẫn luôn không thể gọi tất cả mọi người về núi, có thể có vài tiểu lâu la tới quấy rầy thanh tịnh của Vương gia."

Nhưng những nhân vật nhỏ này, ở trong mắt Hách Liên Dạ hoàn toàn không đáng giá được nhắc tới, cho nên cũng không lo lắng.

Quả nhiên, Hách Liên Dạ thờ ơ cười cười, "Vậy cũng tốt, gần đây muốn tìm người đút cho heo nhỏ, đang thiếu hụt nhân viên."

Sư đệ: "..." Hắn thật sự muốn lặp lại câu cảm khái trước đó một lần nữa...

Những gì nên nói đã nói xong, Hách Liên Dạ không phải là người ít nói, nhưng y không thích để ý tới người ngoài...

Cho nên y tiếp tục làm cơm của mình, xem sư đệ như không khí.

Ngược lại sư đệ ngửi mùi thơm sức nực trong phòng bếp, nhìn khay thức ăn sắc hương vị đều đủ, chần chờ một lúc, chủ động hỏi, "" Không biết trù nghệ* của Tĩnh Vương gia... là học từ đâu?" (* tài nghệ nấu nướng)

Sợ Hách Liên Dạ cho là hắn đang tìm chuyện để nói, sư đệ giải thích thêm, "Heo trên núi đều kén ăn, nếu đầu bếp trên núi có trù nghệ lợi hại như Vương gia, có lẽ đám heo sẽ thích ăn cơm."

"... Ngự trù trong cung, còn có tất cả cửa hàng lâu năm ở trên phố, bổn vương đều đến bái phỏng."

Ngư Ngư thích ăn, cho nên Hách Liên Dạ đặt tâm tư ở trên phương diện ăn uống vô cùng nhiều.

Nhưng y thông minh, học đủ loại thực đơn ở các nơi, còn có thể thông hiểu đạo lí, sau đó dựa vào khẩu vị của Ngư Ngư điều chỉnh chút, tự nghĩ ra một bộ tự điển món ăn (hệ thống những phong cách đặc thù về lý luận, phương thức, phong vị về những kiểu chế biến thức ăn của các địa phương khác nhau).

Người thường nào có bản lĩnh này của y.

Cho nên sư đệ có chút khó xử cúi thấp đầu, bắt đầu nghĩ đối sách.

Nếu không phái thêm mấy người xuống núi, mỗi người đi kiếm một sư phụ? Biện pháp này dường như có thể thực hiện.

Dù sao chăn heo... chính là đại sự đấy.

Hách Liên Dạ liếc nam tử áo trắng vẫn luôn lưu lại trong phòng bếp nhưng không mở miệng, cảm giác tồn tại trở nên rất yếu, nhắc nhở sư đệ, "Sư huynh của ngươi cũng kén ăn."

Hắn không tiện suy tính xem nuôi sư huynh như thế nào cho tốt sao?

Sư đệ nhướng mày, "Nhưng sư huynh không ăn cơm ta có thể đánh huynh ấy, heo và cá không ăn... ta không thể ngược đãi động vật nhỏ."

Nam tử áo trắng im lặng hồi lâu ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn vào bóng lưng sư đệ.

Ánh mắt hắn nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra oán khí rất sâu nặng, không thể khiến cho sư đệ chú ý...

Cuối cùng nam tử áo trắng vẫn mở miệng, "... Sư đệ, ta vẫn chưa đi."

"A," Dáng vẻ của sư đệ vô cùng tự nhiên quay đầu lại, "Có chuyện gì sao?"

Nam tử áo trắng: "..."

Ở trong phòng bếp luân phiên bị đả kích, buổi tối hôm đó, lúc ăn cơm mọi người đều rất im lặng.

Vùi đầu khổ cật, ăn nhiều bổ nhiều! Nếu không cuộc sống này rất giày vò người ta, thân thể suy yếu hoàn toàn không chịu nổi nha...

Đợi đến lúc cơm nước xong xuôi, khi mọi người đều đi lên lầu, Phong Ngự Vũ mới nhớ tới chuyện quan trọng.

"Tiểu muội, ta đang dẫn muội trốn hôn đấy..." Hắn ngổn ngang trong gió nhìn Ngư Ngư bên cạnh Hách Liên Dạ.

Sau khi Hách Liên Dạ xuất hiện vẫn luôn biến thái... cho nên hiện tại hắn mới ý thức tới điểm này.

Ngược lại Hách Liên Dạ rất hào phóng, "Các người tiếp tục trốn, ta từ từ đuổi theo."

Khóe miệng của những người khác giật giật, chỉ có Ngư Ngư nhìn yêu nghiệt bên cạnh thật lâu, trong ánh mắt hàm chứa thiên ngôn vạn ngữ.

Hách Liên Dạ lập tức cười lên cam đoan, "Đợi khi nào sắp đến giờ cơm tối, ta nhất định đuổi theo nấu cơm cho nàng."

"Vương gia, bệnh biến thái của anh đã chữa hết rồi!" Ngư Ngư cực kỳ vui mừng cực kỳ thành khẩn khen y.

"Có lẽ thế," Người náo đó vừa rồi còn đang cười đổi lại vẻ mặt buồn thiu, thở dài, "Nhưng hiện tại bổn vương lại bị bệnh tương tư."

"Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ đến cục cưng của tỷ sao?" Ngư Ngư khéo hiểu lòng người an ủi y, "Yên tâm, mang thai thêm mấy tháng nữa, tỷ có thể nhìn thấy nó rồi."

"Không phải," Yêu nghiệt nào đó cực kỳ bình tĩnh phủ nhận, "Mặc dù nghĩ đến cục cưng sau này của chúng ta, nhưng bây giờ trong lòng bổn vương bị hình bóng của tiểu nha đầu vô lương lấp đầy, không chứa thêm được người nào nữa."

Ngư Ngư bị cảm động, ánh mắt sáng ngời vô cùng chân thành, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ thật đúng là nữ nhân tốt."

Vừa mới cơm nước xong... Ngư Ngư tràn trề lực chiến đấu, vẫn chưa bị lời thổ lộ của người nào đó đánh ngã.

Nhưng làm một biến thái cấp yêu nghiệt, cho dù lúc nào, sức chiến đấu của Hách Liên Dạ đều sôi trào.

Y cười dắt tay Ngư Ngư, thẳng thắn thừa nhận, "Thật ra bổn vương vốn chẳng phải là người tốt."

"Nhưng vì nàng, ta nguyện ý làm nam nhân tốt."

Ngư Ngư: "..."

Được rồi, nàng lại hết chữ để nói rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.