Mắc câu đi? Hắc hắc hắc!
Ra tay cực nhanh, Giang Ngư Ngư duỗi ngón tay ra đến bên mặt y, ‘xoẹt’ một cái kéo xuống vài lớp mặt nạ, sau đó nhảy ra khỏi ngực y, phủi đất chạy vào Vương phủ.
Còn thị vệ và Hà Nghiêm đứng trước cửa vương phủ, cứ như vậy mà nhìn thấy hai chữ “biến thái” thật to sáng lấp lánh trên mặt Hách Liên Dạ, lặng lẽ muốn khóc…
Hách Liên Dạ thì cực kỳ bình tĩnh.
Mặt không đổi sắc tim không đập nhanh tiếp tục dán mấy lớp mặt nạ lên mặt, y cười cười đi tìm Giang Ngư Ngư "báo thù", chuẩn bị để cho tiểu nha đầu kia biết, cái gì mới thật sự là không bình tĩnh…
"Tiểu nha đầu, chuyện thành thân dường như nàng không hài lòng cho lắm," người nào đó vô cùng săn sóc cười hỏi, "Bằng không tiến hành sớm một chút nhé?"
Mà cực kỳ ngoài dự đoán của mọi người chính là, Giang Ngư Ngư suy nghĩ một chút, thế nhưng lại gật đầu, "Cũng được, không bằng ngày mai luôn đi."
Thật bất ngờ mà nhếch mày lên, Hách Liên Dạ cười nói, "Tiểu nha đầu, nàng đang lên kế hoạch đào hôn sao?"
"Không phải ~" Giống như đang chê cười y không đoán đúng, Giang Ngư Ngư rất đắc ý mà làm một cái mặt quỷ.
Câu trả lời đó thật thật giả giả, nhất thời cũng không rõ thực hư, Hách Liên Dạ hơi híp mắt lại dò xét nàng, nhưng Giang Ngư Ngư lại đột nhiên giở giọng.
"Vương gia, có nợ, có phải nên tính toán một chút không?"
"Ý nàng muốn nói là chuyện vừa rồi nàng sờ ta?"
Giang Ngư Ngư cũng giả bộ vô tội giống y, mắt to nhẹ nhàng thoạt nhìn rất thuần lương vô hại, "Tôi nói là chuyện Vương gia vươn móng vuốt ra ôm lấy tôi."
"Ta sợ tự nàng không lên xe ngựa được."
"… Chân của tôi cũng không có ngắn như vậy!"
"Nhưng ta không biết."
Hách Liên Dạ "dè dặt" cười một tiếng, bình tĩnh giả làm chính nhân quân tử tuyệt đối sẽ không nhìn chân của cô nương là dài hay ngắn.
Lý do này thật sự rất quang minh chính đại rồi, Giang Ngư Ngư nhất thời không thể bẻ lại y.
Còn người nào đó vẫn nhíu mày cười hỏi, "Cho nên tiểu nha đầu à, chuyện nàng sờ ta vừa rồi, phải nói như thế nào đây?"
"Tôi vốn muốn điểm lên huyệt vị trên eo anh, nhưng lại tính sai vị trí."
Giả bộ vô tội? Nàng cũng biết! Không đúng, lần này nàng vốn vô tội thật mà…
Nhưng người nào đó lại rất bí hiểm liếc nhìn nàng một cái, thảnh thơi nhắc nhở, "Tiểu nha đầu, eo cũng không thể sờ loạn được đâu."
"..."
"Yên tâm, bổn vương không phải là người tính toán chi li, sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà bắt nàng phụ trách."
Y rất dịu dàng mà vỗ vỗ đầu của nàng, "Chờ sau khi thành thân, ‘khoản nợ’ này sẽ từ từ tính ha."
"..." Quả nhiên rất "hào phóng"!
Dù sao nói cũng nói không lại y, Giang Ngư Ngư đột nhiên cười nói, "Vương gia, trước thành thân một ngày, có phải tân nương tân lang không thể gặp mặt nhau hay không?"
"Đúng vậy."
"Một khi đã như vậy, Vương gia bái bai ~~~" Giang Ngư Ngư vẫy vẫy tay về phía y, "Tách nhau mười hai canh giờ, chiều mai thành thân!"
Nàng nói xong liền đẩy người ra cửa, nhưng đẩy được người ra cửa rồi, nàng đột nhiên dừng bước lại, vòng đến trước mặt y, "Vương gia, chuyện anh giả bệnh cho đám người trong cung xem, vì sao lại nói cho tôi biết?"
Bí mật này nhất định chỉ có tâm phúc của y mới biết được, nếu nàng tiết lộ cho đám người trong cung kia biết, có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của y đấy.
Điều đáng nói chính là… Nàng còn là Cửu tiểu thư Trình gia, chính xác là thân phận Thái tử phi.
Lần trước nàng ngẫu nhiên gặp được Thái tử nhưng không nhìn thấy mặt hắn, chỉ là nhìn bộ dáng của Hách Liên Dạ, gien của hoàng tộc Nguyệt Loan quốc hiển nhiên không tồi. Nhất định Thái tử cũng có dung mạo hơn người, hơn nữa so sánh giữa một Vương gia và một Hoàng đế tương lai, phần lớn trong mắt mọi người, dường như chọn gả cho Thái tử mới có tiền đồ hơn.
Y không sợ nàng vạch trần bí mật này, lấy công đền tội, thuận lợi vui vẻ trở về Trình gia, tiếp tục làm một Thái tử phi đúng chuẩn của nàng sao?
Hách Liên Dạ không hề do dự, vẻ mặt rất bình tĩnh mà trả lời, "Ở trong lòng ta, có rất nhiều chuyện quan trọng, mà chuyện trả thù đám người trong cung kia cũng nằm trong số đó."
Trả thù? Chả trách thái độ của y lại xấu xa như vậy, y có thù với đám người trong cung kia sao?
Hách Liên Dạ không trả lời nghi vấn trong mắt nàng, chỉ cười nói, "Có điều ta cũng đã nói, nàng mới chuyện quan trọng nhất trong lòng ta, quan trọng nhất thiên hạ, nếu nàng đã tò mò, ta không muốn giấu nàng."
"..." Giọng điệu tự nhiên như vậy, khiến cho Giang Ngư Ngư ngây người lần thứ hai.
Xế chiều hôm đó, Giang Ngư Ngư lại bắt đầu rối rắm.
Lần này nàng cảm thấy cho dù thực sự gọi được anh họ ngoài hành tinh đến đây, cũng không thể giải quyết được vấn đề khó khăn trong lòng nàng.
Nhìn anh họ không có cảm xúc giọng nói cứng nhắc kia, anh ấy… không thể nào hiểu được vấn đề tình cảm đâu nhỉ?
Ừm, làm một người ngoài hành tinh, anh ấy nhất định am hiểu về chuyện giải quyết tranh chấp giữa các vì sao hơn…
Thôi, lo trước khỏi họa, trước tiên nàng vẫn nên chuẩn bị tốt cho việc đào hôn thôi.
Kiếm cớ muốn tách ra một ngày, hiện tại Giang Ngư Ngư chiếm phòng ngủ của Hách Liên Dạ. Lần trước y đã mang nàng đi qua một lần, cho nên cơ quan đi đến nơi chế tạo thẻ bài thân phận kia, nàng biết đi vòng qua như thế nào rồi.
Kiểm tra một lần, đồ nên mang đã mang theo đủ, Giang Ngư Ngư liền đẩy cái tủ ra, vượt qua đường hầm quanh co, đi đến trước hồ sâu.
Lần trước, chính là ở trong này, tên yêu nghiệt kia rất bình tĩnh nói, "Cho nên... bổn vương muốn bắt đầu thích nàng."
Giang Ngư Ngư đột nhiên bật cười, phương thức thổ lộ này thật đúng là rất có phong cách của Hách Liên Dạ.
Lúc nàng mới vào phủ, y vẫn có giữ chút thực lực, nhưng từ sau khi thổ lộ với nàng xong, y không hề khách khí, giao chiến giữ hai người mười lần thì tám lần nàng thua ở trong tay y.
Nếu như ngày mai nàng đào hôn thành công, không biết tên yêu nghiệt kia sẽ có phản ứng gì?
Đột nhiên nàng bắt đầu thấy tò mò.
Không muốn để cho người bên kia bờ phát hiện, Giang Ngư Ngư ăn dược chống lạnh trước, im hồi lặng tiếng trượt vào trong nước, cố gắng làm nhẹ động tác mà lặn, bơi sang bờ bên kia.
Trước khi lên bờ, trong tay nàng đã giữ chặt ngân châm, không cần thiết phải đả thương người, nàng chỉ muốn để cho thị vệ canh cửa tạm thời không thể di chuyển, chỉ cần lấy được tư liệu chế tạo thẻ bài thân phận, nàng lập tức rời đi.
Kế hoạch của nàng không có vấn đề gì, nhưng mà... người vừa mới nổi lên mặt nước, ngân châm trong tay còn chưa giương lên, cả người Giang Ngư Ngư liền sửng sốt, đồng thời phòng bị ở trong nước, lui về phía sau một khoảng cách lớn.
Trên bờ, hai người đàn ông mặc trang phục thị vệ vương phủ nhưng nàng chưa từng thấy qua có vẻ mặt đề phòng, một người trong đó dường như muốn hô lên, nhưng đao kiếm trong tay vừa mới vung lên một nửa thì đã bị người điển huyệt đạo, hiện tại đang đứng thẳng bất động tại chỗ.
Có người ngoài xâm nhập ?
Trong lòng giang Ngư Ngư rùng mình, Hách Liên Dạ không phải là loại người lỗ mãng, nếu y chỉ để hai thị vệ ở nơi này, chắc hẳn hai người này thân thủ bất phàm. Nhưng người xông vào chẳng những có thể thuận lợi đi qua tầng tầng lớp lớp cơ quan, mà còn có thể đoạt lấy binh khí của ném về phía trước và điểm được huyệt đạo của hai người họ.
Người này nhất định là cao thủ !
So sánh với những cổ nhân có nội lực thâm hậu, Giang Ngư Ngư thật sự không có phần thắng, nàng cũng không muốn làm việc lỗ mãng, chỉ muốn lén lút chìm ở trong nước, lập tức trở về thông báo cho Hách Liên Dạ.
Mắt thấy nàng sắp thành công nhưng tiếng gió sắc bén bỗng nhiên vang lên, trong không khí ngân quang chợt lóe, có ám khí bay nhanh về phía bả vai của nàng.
Thân thể lập tức chìm xuống, Giang Ngư Ngư liều mạng mạnh mẽ nghiêng đầu tránh né, thế nhưng người cũng lập tức chìm vào trong nước.
Còn chưa kịp bơi ra, giống như có ma quỷ đi tới bên cạnh, hai bàn tay to lớn lặng yên không một tiếng động bóp cổ của nàng.
Đôi tay lạnh lẽo kia khiến người ta sợ hãi, nàng đã ăn dược chống lạnh đặc biệt, nên nước ấm hay lạnh nàng đều không cảm nhận được.
Thế nhưng nhiệt độ cơ thể của người này lại lạnh đến đền tội, nhiệt độ thấp đến mức căn bản không thuộc về loài người, lạnh lẽo khiến Giang Ngư Ngư giật nảy mà rùng mình một cái.
Không xét hỏi, cũng giống như căn bản không cho nàng cơ hội sống, hai bàn tay to chậm rãi siết lại.
Không khí càng ngày càng loãng, phổi nghẹn đến mức như muốn nổ tung ra, cảnh vật trước mắt đều bắt đầu mơ hồ, may mắn duy nhất chính là tứ chi còn có thể di chuyển được.
Hơi thở của kẻ tấn công này khiến người ta sợ hãi, Giang Ngư Ngư vô cùng chậm rãi mà di động cánh tay, chính nàng cũng không biết, trước khi nàng tắt thở, châm độc trong tay có thể chạm đến hắn hay không.
Nhưng nàng lại không thể lỗ mãng mà tăng nhanh động tác, đối mặt với cao thủ bật này, nàng chỉ có một cơ hội, thất bại cũng chỉ có một con đường chết.
Trước mắt gần như đen thui, nàng cảm thấy lực sinh mạng của mình đang từng chút từng chút trôi đi, mắt thấy sắp thành công, bàn tay to đang bóp chặt cổ của nàng rõ ràng cứng đờ lại.
Ngay sau đó, giống như đột nhiên có người ở bên cạnh đốt đuốc, nhiệt độ lạnh thấu xương này nhanh chóng tăng cao, khôi phục lại nhiệt độ của người bình thường.
Mà bàn tay mạnh mẽ bóp cổ Giang Ngư Ngư sớm đã buông ra.
Nhưng bàn tay đó thì vẫn dừng lại bên cổ của Giang Ngư Ngư, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đổi ý, thật sự bóp chết nàng.
Giang Ngư Ngư lại không do dự, mạng của nàng bị người khác nắm giữ trong tay, lúc này chỉ có đứa ngốc mới do dự.
Sự chần chừ của người này cho nàng thời gian, không chút nào nương tay, rốt cục cánh tay di chuyển đến bên chân hắn, nhanh chóng đâm xuống, đâm châm độc vào người hắn.
Nhưng chuyện phát sinh kế tiếp khiến nàng hoàn toàn sửng sốt tại chỗ.
Phát hiện mình trúng chiêu, hắn lại nhanh chóng thu tay về, dao bạc trong tay chợt lóe, không chút do dự đâm xuống đùi mình, khoét miếng thịt trúng độc của kim châm ra.
Đây là phương pháp ngăn cản độc tính lan ra đơn giản nhất, thô bạo nhất nhưng cũng hiệu quả nhất, Giang Ngư Ngư học y thuật từ nhỏ, chuyển động dao trên người, nàng đã làm không biết bao nhiêu lần nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người ra tay tàn nhẫn với thân thể của mình như vậy.
Hơn nữa sức lực tàn nhẫn không chút do dự đó, thật sự khiến người ta sợ hãi.
Lại liên tưởng đến nhiệt độ lúc nãy của hắn thấp đến mức không giống con người kia, nàng phát hiện máu người này có lẽ thật sự lạnh, đối với người khác lạnh, đối với mình cũng lạnh, không có tình cảm người bình thường nên có.
Mùi máu tanh cực nhạt lan ra trong không khí, hắn cắt miếng thịt của mình xong thì không thu dao lại, cổ tay khẽ lật, cắt đến cổ họng của Giang Ngư Ngư.
"Ầm !!!!"
Trong sơn động chợt vang lên một tiếng nổ lớn, hơn nữa âm lượng của tiếng vọng ra to đến mức đinh tai nhức óc.
Tiếng động này giống như cảnh báo, thật ra chỉ cần tay trượt lên một tấc, cổ họng của Giang Ngư Ngư sẽ bị vẽ một đường, nhưng người nọ lại ngay cả chút thời gian cũng không muốn nán lại, gần như hốt hoảng mà lướt lên mặt nước, vội vàng xông ra ngoài .
Trong mấy phút ngắn ngủi, sinh mạng bị uy hiếp hai lần, Giang Ngư Ngư bị dày vò đến kiệt sức, thử bơi xuống nước, phát hiện cổ họng vẫn đau rát, nhất định cỏ họng đã bị thương rồi, thở gấp một chút cũng là cực hình .
Phía sau mơ hồ vang lên tiếng gió, nàng còn chưa kịp quay đầu lại, cả người đã bị người mang ra khỏi hồ, ôm vào trong ngực.
Giang Ngư Ngư cứng đờ, bên tai lập tức vang lên giọng nói dịu dàng có chút căng thẳng, trấn an nàng, "Là ta !"
Giọng nói quen thuộc của Hách Liên Dạ khiến cho tinh thần bị kéo căng của nàng rốt cuộc cũng có thể buông lỏng, sau lúc nguy hiểm cảm giác an toàn đột nhiên tới, khiến cho mũi của nàng có chút chua xót.
Hách Liên Dạ ôm nàng trở lại bên bờ, đưa tay giải huyệt đạo cho hai thủ hạ, nhưng sau đó lại làm một thế tay, ra hiệu bảo bọn họ đợi lát nữa rồi hãy nói.