Nhưng sau đó, Trình phu nhân lại ngã bệnh, dường như Trình đại nhân cũng già đi mấy tuổi trong vòng một đêm, chỉ dặn dò quản gia bắt tay vào chuẩn bị hôn sự của Ngũ tiểu thư và biểu thiếu gia, rồi im lặng không đề cập đến chuyện này nữa.
Bầu không khí trong phủ Thượng thư có chút nặng nề, bọn hạ nhân thận trọng từ lời nói đến việc làm, mặc dù trong lòng đều có suy đoán, nhưng không ai dám nghị luận chuyện này.
Vì xảy ra khúc đệm này, cho nên chuyện Giang Ngư Ngư "mất tích" vừa quay về lại phủ, gần như qua ngày hôm sau thì không có ai để ý đến nữa, bầu không khí trong phủ kỳ quái mà hối hả, chuẩn bị việc hôn sự không ai trông mong này.
Tình huống như thế, vô cùng có ích với Giang Ngư Ngư.
Bởi vì nàng đoán không ra rốt cuộc trước kia Trình Ti Nghiên là loại người như thế nào, thái độ đối xử với hạ nhân trong phủ ra sao, thừa dịp hiện tại mọi người đang khẩn trương, không có nhiều thời gian để tâm tư đi nghi ngờ bậy, đúng lúc để cho nàng đi dạo trong phủ mấy vòng, tìm kiếm ẩn ý.
Nửa ngày hôm sau, nàng rút ra được kết luận về Trình Ti Nghiên trước kia, tính tình vô cùng quái gở, đúng kiểu buồn giận thất thường, ai cũng không lần ra một giây tiếp theo nàng sẽ tức giận hay vui mừng mà thưởng bạc cho người ta.
Chuyện nhỏ mà, xem ra từ nay về sau nàng cứ dựa vào tính tình của mình mà đối đãi là được rồi, dù sao người của phủ Thượng thư sớm đã không kinh sợ khi thấy chuyện quái dị rồi.
Tâm tình không tệ quyết định trở về phòng, quay người lại thì nhìn thấy gã sai vặt bên cạnh Trình đại nhân nghiêm mặt lo sầu, bước chân vội vàng đi tới.
"Cửu tiểu thư, hiện giờ lão gia đang ở thư phòng, có việc muốn gặp ngài."
"Ừm." thật ra Giang Ngư Ngư rất thích vị Trình đại nhân này, cho nên lập tức chuyển hướng đi theo gã sai vặt đến thư phòng.
trên đường đi, gã sai vặt thở dài một hơi, có chút lưỡng lự hỏi, "Cửu tiểu thư, ngài... Tam Tự Kinh ngài học hôm qua, bây giờ còn nhớ không? "
"... Nhớ." hiện tại Giang Ngư Ngư vừa nghe ba chữ "Tam Tự Kinh" kia thì khóe miệng liền giật giật.
Gã sai vặt mừng rỡ, "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Cửu tiểu thư nên biết, bây giờ tâm trạng của lão gia thật sự không tốt. Tiểu nhân nghĩ, nếu ngài có thể đọc vài câu thơ cho lão gia nghe, nói không chừng lão gia có thể được an tâm một chút."
"...Được, ta sẽ đọc..." Cái đề tài này thật sự là không thể không thừa nhận là muốn mạng sống của mình mà, Giang Ngư Ngư lại giật giật khóe miệng, vội vàng nói sang chuyện khác.
Cũng may, sau khi đến thư phòng, Trình đại nhân cũng không nhắc đến chuyện học thuộc thơ.
Chờ gã sai vặt đóng cửa lại, sau khi trong thư phòng chỉ còn lại hai cha con bọn họ, ông mới thở dài một tiếng, "Nghiên Nhi... Chuyện này cha không nên tìm con, nhưng hiện tại, cha không có ai để tin tưởng cả."
Cửa sổ đóng chặt, ánh sáng bên trong thư phòng có chút tối, nếp nhăn trên mặt của Trình đại nhân dường như cũng sâu thêm vài phần, ông đầy mặt u sầu, không hề có khí thế không giận tự uy lúc xuất hiện của ngày hôm qua, thoạt nhìn cũng chỉ là một người cha bình thường liên tục thở dài lo lắng chuyện của con gái.
Giang Ngư Ngư thấy vậy thì có chút cảm động, liền vội hỏi ông, "Chuyện gì vậy cha?"
"Tòa nhà lúc trước cha chuẩn bị cho con... Cha muốn tặng nó cho Ngũ tỷ của con."
Giang Ngư Ngư hơi sững sờ, “Vì sao?” nói xong, lại kịp phản ứng, “Muốn con tặng cho tỷ ấy? Cũng được ạ.”
Tuy nàng không biết võ công, nhưng năng lực tự bảo vệ mình cũng không kém, hơn ữa có them một người cũng không phiền toái.
Nàng không hề có chút thiện cảm nào với Ngũ tiểu thư Trình gia, nhưng cũng không đành long nhìn trình đại nhân sầu muộn như vậy, tiện tay mà thôi, nàng chiếm than thể của Trình Ti Nghiên, cũng coi như giúp nàng ấy tận hiếu đạo một chút.
Nàng vui vẻ đồng ý như thế khiến cho Trình đại nhân ngẩn người, “Cha còn tưởng rằng con và Ngũ tỷ của con… mà thôi!” Khoát tay không nhắc tới nữa, ánh mắt lại già nua thêm mấy phần, “Nghiên Nhi, chagoij con đến đây, không thể giấu gạt con, nhưng chuyện này… Cha muốn con lập thệ, những lời kế tiếp con không thể nói với bất kỳ ai, cho dù là Tĩnh Vương Gia cũng không được.”
Giang Ngư Ngư thẳng thắn mà xin thề, nhưng Trình đại nhân đặc biệt nhắc tới Hách Liên Dạ, nàng vẫn có chút oán niệm.
ở trong long nàng, tên yêu nghiệt kia cũng không có địa vị đặc biệt… đâu nhỉ?
Cũng khó trách Trình đại nhân muốn lập thệ, sự thật chênh lệch không nhiều lắm so với suy đoán của nàng, nhưng biểu ca của Trình Ti Nghiêm còn vô sỉ hơn cả nàng nghĩ.
Ngũ tiểu thư Trinh gia mang thai rồi.
Đứa bé đương nhiên là của tên biểu ca cặn bã kia, hiện tại hắn cũng chẳng ngoan ngoãn chịu thiệt, lớn tiếng đưa ra điều kiện muốn Trình đại nhân cho hắn năm mươi vạn lượng bạc, ba tòa nhà trong kinh thành, nếu jkhoong mối hôn sự này hắn chẳng những sẽ không đồng ý, còn có thể tuyên cáo khắp nơi chuyện xấu của Ngũ tiểu thư Trình gia chưa chồng đã mang thai.
Năm mươi vạn lượng là khái niệm gì? Theo như giá cả hiện tại của Nguyệt Loan Quốc, hai mươi lượng đủ để một nhà ba người sinh hoạt một năm. Năm mươi vạn lượng cộng them ba tòa nhà, đây thực sự là một khoản tiền lớn.
Trình gia mấy đời làm quan, tổ tiên trước kia cũng có người từng giỏi về buôn bán, gia sản phong phú, nhưng cũng không thể lập tức lấy ra nhiều bạc như vậy, huống hồ…
“Cho dù có lấy ra được, cha cũng không thể đưa cho nó, hiện tại nó đã dám càn rỡ như vậy, đợi sau khi cha trăm tuổi (ý là sau khi chết), Ngũ tỷ con không có chỗ dựa… Ở trong tay hắn, sao có thể sống những ngày tháng an lành chứ!”
Cha đã suy nghĩ kỹ, trước tiên cứ giả vờ đáp ứng việc hôn nhân này, đưa Ngũ tỷ của con ra ngoài, nếu nó muốn sinh đứa bé kia thì lén lút sinh ra, Trình gia chúng ta không sợ nuôi them một đứa bé, cho dù hiện tại Ngũ tỷ con oán cha, chờ thêm vài năm nữa, chắc hẳn con bé cũng hiểu rõ rồi…”
Trình đại nhân nói xong cũng không nói thêm nữa, Giang Ngư Ngư vội vàng an ủi ông, “Do tỷ ấy ít khi xuất phủ không gặp được nhiều loại nam nhân, cho nên mới dễ dàng bị mấy câu lời ngon tiếng ngọt lừa như vậy, về sau tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngây ngốc nữa.”
thật ra Ngũ tiểu thư cũng không quá chấp nhất với biểu ca của Trình Ti Nghiên, nếu không ngày hôm qua nhìn thấy Hách Liên Dạ đối tốt với nàng cũng sẽ không ghen tỵ mà mở miệng nói ác.
Tuy lời này nghe hơi cổ quái, Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cũng chứng thực có chuyện như vậy, chính là nghe không giống lời tiểu thư khuê các nói.
Trình đại nhân ngẩn người, nhưng cũng thấy được hy vọng, thoáng chốc tâm tính tốt lên không ít, “Có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, có thể nghĩ thong suốt là tốt rồi.”
“Vậy sáng mai con sẽ xuất phát nhé?” Giang Ngư Ngư là một người thuộc phái hành động, hơn nữa, từ buổi chiều đến tối ngày hôm qua, nàng và Hách Liên Dạ phát triển qua nhanh rồi… Nàng muốn trốn tới nơi yên tĩnh một chút.
“Sáng ngày mai?” Từ khi nào tính tình của con gái mình trở nên vội vã như vậy? “Được, ngày mai thì ngày mai, , bây giờ còn sớm thì đi nghỉ ngơi chút đi, còn nữa, đừng quên mang them vài bộ quần áo, mặc dù Đào huyện gần, nhưng so với kinh thành cũng lạnh không ít đâu.”
“… Đào huyện?”
“Sao vậy? Tòa nhà lúc trước cha chuẩn bị cho con không phải là ở Đào huyện sao?”
“… không có gì, cái đó… vậy con về trước thu dọn đồ đạc đã.”
nói mấy câu với Trình đại nhân xong, Giang Ngư Ngư rời khỏi thư phòng, về những chuyện của Ngũ tiểu thư Trình gia kia, gần như đều bị nàng ném ra sau đầu, trong long chỉ còn sự khiếp sợ về Đâò huyện.
Nơi vừa rồi Trình đại nhân nói chính là Đào huyệnCòn khi nàng xuyên qua thiếu chút nữa chết đuối ở cái hồ kia, là ở địa phận Lê huyện.
Hoomtrwowcs Hách Liên Dạ cho nàng một quyển sách nhỏ, trong đó đều là thường thức của Nguyệt Loan quốc nhân sĩ inh thành đều biết, hơn nữa còn có một chút tin tức địa lý. Nàng nhớ rõ, hai huyện này là một Đông một Tây, sau khi rời khỏi kinh thành, phương hướng đi của hai nơi hoàn toàn khác nhau.
nói cách khác… Rất có thể ngay từ đầu, Trình Ti Nghiên đã không dựa theo sắp xếp của Trình đại nhân đi đến tòa nhà này ở tạm?