"Ngược lại Trình đại nhân so với trong tưởng tượng của bổn vương thì thân thiết hơn nhiều."
"..." Đây là đang khen ông? Trình đại nhân cảm thấy khó chịu, để cho Vương gia cổ quái này cảm thấy "thân thiết" chẳng phải là chuyện tốt lành gì.
Hách Liên Dạ cũng không thèm quản ông ta có phản ứng gì, tự ý nói tiếp, " Nghe nói, Trình đại nhân là tâm phúc của Thái tử, có lẽ ở trong lòng ngài, thái tử là một quân vương tốt, nhưng Trình đại nhân nhất định cũng biết, huynh ấy không phải là một tướng công tốt."
Y bình tĩnh nhắc nhở, "Bên cạnh Thái tử, những cô nương có chút danh phận cũng đã có tới bảy tám vị, nhưng trong phủ bổn vương, vẫn không có bất kỳ nữ nhân nào."
Trình đại nhân tức giận nhìn y, vậy thì thế nào? Chẳng phải y luôn nhìn chằm chằm vào ngôi vị hoàng đế sao? Nếu y thật sự xưng đế, tam cung lục viện cũng là điều khó tránh khỏi.
Hách Liên Dạ đột nhiên khẽ cười một tiếng, " Không biết Trình đại nhân có từng nghe qua một loại cổ độc có tên là độc tình chưa."
Trình đại nhân sửng sốt, ý của y là...
"Sau khi trúng độc tình, một khi thay lòng đổi dạ, sẽ chết thảm vì ngũ tạng vỡ vụn, đến thần tiên cũng không cứu được. Trình đại nhân yên tâm, độc này, bổn vương chỉ hạ cho mình, tuyệt đối sẽ không để cho cổ độc hành hạ Nghiên Nghiên."
Ở trước mặt người Trình gia, dĩ nhiên Hách Liên Dạ phải giả vờ mình muốn kết hôn với người tên là Trình Ti Nghiên, cho nên vẫn luôn gọi như vậy.
Lần này Trình đại nhân hoàn toàn ngây người, ngay cả khi huyệt đạo đã được giải, ông vẫn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu cũng không có nhúc nhích, nhìn Hách Liên Dạ, một câu cũng không nói ra.
Hách Liên Dạ cũng rất bình tình đối mặt với ông.
Dù sao chỉ cần không thay lòng, cổ độc cũng không ảnh hưởng gì đến thân thể.
Về phần tiểu nha đầu kia, dĩ nhiên không thể dùng cổ độc này, hiện tại tâm tư của nàng căn bản không ở trên người y, hơn nữa cho dù ngày nào đó nàng thích y, y cũng không cần thiết cho nàng dùng loại cổ có liên quan đến tính mạng này để làm cái gì.
Có lẽ là vẫn luôn rất mạnh mẽ, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai có thể cản trở y, cho nên Hách Liên Dạ đã quen tùy tâm sở dục, chuyện cần làm, từ trước đến nay không bao giờ thay đổi.
Y nói muốn lấy tiểu nha đầu kia về nhà, vậy thì nhất định sẽ lấy, nếu tiểu nha đầu không đồng ý, vậy thì đuổi theo thôi.
Quả thực y là người không hề có kiên nhẫn, nhưng đối mặt với người mình thích, y muốn có bao nhiêu kiên nhẫn thì có bấy nhiêu, đuổi theo bao lâu y cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng thái độ đương nhiên lại bình tĩnh này của y khiến cho Trình đại nhân hoàn toàn kinh hãi.
"Về hôn sự của Nghiên Nghiên, tin tưởng Trình đại nhân tự có định đoạt, ta chờ tin tức của ngài."
Hách Liên Dạ đã sớm cho rằng Giang Ngư Ngư không phải là Trình Ti Nghiên chân chính, có điều đối mặt với vị "nhạc phụ" không phải nhạc phụ này, y nói chuyện đã khách sáo rất nhiều so với người bình thường rồi.
Hôm nay định bụng lừa gạt tiểu nha đầu kia tới đây, còn lấy phương thức này ra sân, thứ nhất là để cho Trình đại nhân tiếp nhận y, trước đối phó với mệnh của phụ mẫu xong, sẽ có lợi cho y đánh bại một đống "tình địch" kia, thứ hai...
Mặc dù không phải song thân ruột thịt của tiểu nha đầu này nhưng Trình gia làm quan nhiều đời, trong triều căn cơ có phần ổn định, ngoại trừ hoàng tộc ra, trong kinh thành cũng coi như là hào môn số một số hai, nếu như song thân không tệ, nhà mẹ đẻ có thực lực mạnh mẽ thế này đương nhiên không nên phí phạm.
Lại nói... Hôm qua nghe Hà thúc nói, Trình gia có một đầu bếp chuyên môn, có thể nói là tuyệt nhất kinh thành, ra khỏi cửa Trình gia tất nhiên sẽ không có mỹ vị như vậy.
Nếu tiểu nha đầu kia biết, nhất định sẽ nghĩ đến hỏng não để trở về làm Cửu tiểu thư Trình gia, cho nên hôm nay y đã giúp nàng một phen.
Thật ra nói đi nói lại, một câu cuối cùng mới là trọng điểm...
Nếu Trình đại nhân biết chân tướng 'tàn khốc' này, nhất định sẽ không bình tĩnh được nửa rồi....
Giải quyết xong chuyện Trình đại nhân bên này, Hách Liên Dạ xoay người đi tìm Giang Ngư Ngư, lại phát hiện đám người nên vây quanh bên nàng đều đã không thấy bóng dáng, chỉ còn lại mình nàng gặm mấy miếng sơn tra, ánh mắt lóe sáng đứng trước một gốc cây không biết tên.
"Sao nàng lại có một mình vậy?"
Giang Ngư Ngư nhún nhún vai, "Ngũ tỷ kia bị dọa ngất rồi, Trình phu nhân nói muốn giữ anh ở lại dùng bữa, các nàng bèn cùng nhau trở về phòng chuẩn bị rồi."
Biết rõ không thể gạt tên yêu nghiệt này, nàng cũng không tận lực giả làm Trình Ti Nghiên nữa. Mặc dù thoạt nhìn Trình phu nhân cũng không phải là người tệ lắm, tuy không thích bà, hơn nữa bà cũng không cay nghiệt ác độc với nàng, nhưng nàng vẫn không muốn sửa miệng gọi mẹ.
"Vậy tại sao nàng lại muốn nhìn gốc cây này?"
Mắt Giang Ngư Ngư sáng lên, "Nghe nói cây này có quả mai, ũ rượu thì mùi vị rất đặc biệt, không khác mấy so với rượu mai bán bên ngoài."
Cực kỳ khao khát và nghĩ đến hương vị kia, nàng quả quyết nói, "Phủ Thượng Thư rất tốt, tôi thích nơi này."
Về phần sau khi uống qua rượu mai có còn thích nơi này nữa hay không... Đến lúc đó hẵng nói.
Hách Liên Dạ thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, kéo tay nàng qua, "Đi, trước tiên đi dạo xunh quanh một chút, đợi lát nữa còn phải ăn nữa đấy."
Hai người vừa muốn rời đi, Trình đại nhân bên kia sửng sốt hồi lâu cũng đi tới, tức giận liếc nhìn Hách Liên Dạ đang kéo cổ tay Giang Ngư Ngư, "Nghiên Nhi, lại đây với ta."
Nói xong, giống như sợ Hách Liên Dạ không chịu thả người, trực tiếp kéo Giang Ngư Ngư tới bên cạnh mình, kéo nàng đi.
Đi thẳng đến phòng khách nhỏ gần chỗ bọn họ nhất, Trình đại nhân ra hiệu cho nha hoàn trong phòng khách đều đi ra ngoài, đợi không còn một ai thì lập tức thay đổi sắc mặt.
"Nếu con muốn gả cho Hách Liên Dạ, sao lại không nói sớm!" Trình đại nhân hỏa khí rất lớn, vươn tay muốn chọc chọc vào đầu Giang Ngư Ngư, nhưng suy nghĩ một chút lại thu tay về.
"Không phải con muốn đào hôn sao? Vất vả lắm cha mới đưa con ra khỏi kinh thành, còn định đến huyện phía trước thuê một tòa nhà yên tĩnh cho con trốn, thật không ngờ con lại chạy trở về!"
Trình đại nhân nóng nảy đến sốt ruột, không nghĩ nhiều đã rống lên, "Chuyện thuê nhà cho con bị mẹ của con biết rồi, nàng nghĩ cha con vụng trộm nuôi nữ nhân bên ngoài! Thậm chí còn ầm ĩ với ta... Khụ, con nói xem, sao lại quay về!"
Phát hiện lại nói nhiều trước mặt con gái, mặt già đỏ lên, vội vàng sửa lại sắc mặt nghiêm nghị, tiếp tục dạy dỗ con gái.
Giang Ngư Ngư thiếu chút nữa bật cười, Trình đại nhân này quả thật rất đáng yêu.
Nhưng nàng cũng có chút bất ngờ, "đào hôn" là do Trình đại nhân đồng ý ? Chẳng trách Cửu tiểu thư Trình gia mất tích, trong kinh thành lại không có động tĩnh gì.
Nhưng không phải ông ta muốn gả con gái cho Thái tử sao?
Còn đang nghi hoặc, Trình đại nhân lại tự mình giải quyết nghi vấn.
"Nếu không phải con nói với cha không muốn thành gia lập thất, cha cũng sẽ không sắp xếp đủ thứ gả con cho Thái tử, Thái tử kia tính tình lạnh đến mức không giống người sống, đừng nói là chính thất chưa qua cửa, thậm chí ngay cả Đông cung đến mí mắt hắn cũng không thèm nháy một cái."
Giang Ngư Ngư ngẩn người nghe rõ.
Trình Ti Nghiên thân là thiên kim Thượng Thư, không phải nói không lấy chồng là có thể không lấy chồng, nói không chừng ngày nào đó Hoàng thượng nổi hứng một cái, chỉ hôn nàng cho ai đó, nếu không đồng ý, đó chính là đắc tội kháng chỉ.
Cho nên nếu như muốn đảm bảo độc thân, thì nhất định phải thu xếp một mối hôn sự, thêm nữa phải dấu diếm hành tung khi đào hôn. Thế mới chân chính gọi là an toàn.
Thế nhưng... Thái tử, thì ra tính tình của Tiểu Trần Tử lạnh đến mức không giống người sống?
Trình đại nhân là tâm phúc của Thái tử, lời nói của ông ta chắc chắn rất có tính tham khảo.
Giang Ngư Ngư bắt đầu suy đoán bộ mặt thật của Tiểu Trần Tử, thấy nàng có chút thất thần, hỏa khí của Trình đại nhân vừa mới giảm xuống lại bùng lên dữ dội.
"Muốn gả cho Hách Liên Dạ tại sao con không nói sớm! Cho dù Tĩnh Vương gia lớn lối cổ quái đi chăng nữa, cha vẫn nghĩ cách gả con đi! Nhưng bây giờ con vác thân phận Thái tử phi lại ở chung chỗ với hắn, còn... con thật là làm tức chết ta mà!"
Cục diện rối rắm thế này làm sao mà xử lý đây!
Nhìn ra được, Trình đại nhân vô cùng cưng chiều đến đứa con gái này. Mặc dù ông rống rất hung, nhưng mỗi một câu đều là quan tâm.
Giang Ngư Ngư đang muốn mở miệng trấn an trưởng bối, một cơn giận từ Trình đại nhân lại thổi tới, "Muốn gả cho Hách Liên Dạ cũng không thể cứ như vậy mà gả đi được! Đây chẳng phải giống như chờ hắn bỏ con sao!"
Nói xong, ông nôn nóng kéo Giang Ngư Ngư đến đi thư phòng, "Không được, cha không thể dung túng con được nữa, trước bữa tối, ít nhất con phải học thuộc câu đầu tiên của Tam Tự Kinh mới được ra ngoài."
"..." Khóe miệng Giang Ngư Ngư co giật hồi lâu, đột nhiên nghĩ đến lời nói 'đắc ý' của Tiểu Trần Tử, câu thứ nhất của Tam Tự kinh hắn cũng thuộc làu làu.
Câu thứ nhất là nhân chi sơ tính bổn thiện, nàng cũng có thể đọc làu làu, xem ra... trong lúc vô tình nàng cũng trở thành người 'uyên bác' rồi.
Ôm lấy cái vòng luẩn quẩn này hồi lâu, Giang Ngư Ngư mới đem phân tích tình huống cho thật rõ.
Năm đó sau khi con gái bị Hách Liên Dạ từ hôn, trong lòng Trình đại nhân vẫn luôn sợ bên ngoài rảnh rỗi nói xấu con gái nên phái người ra bên ngoài nói, Cửu tiểu thư Trình gia xuất sắc bao nhiêu, còn nhỏ tuổi đã tinh thông mọi thứ.
Cứ như vậy, quả nhiên không còn ai buôn chuyện nữa, người ngoài đều suy đoán lý do Hách Liên Dạ từ hôn là vì chính kiến của y và Trình đại nhân trái chiều, trong chuyện này Cửu tiểu thư không có quan hệ gì.
Lúc đó Trình đại nhân cảm thấy, bản thân mình coi như cao siêu, giữ được danh tiếng của con gái.
Về phần con gái tinh thông cầm kỳ thi họa... Không sao, dù sao con gái còn nhỏ, từ từ sẽ học!
Chỉ là người tính không bằng trời tính... Trình Ti Nghiên không hề di truyền chút xíu gen vào của cha mẹ, bất kể học cái gì cũng không có thiên phú, đừng nói là làm tài nữ, ngay cả chữ cũng không thể biết hết được toàn bộ.
Trình đại nhân bắt đầu hối hận năm đó thổi phồng quá mức, cảm thấy mình có lỗi với con gái, cho nên càng ngày càng dung túng con bé, ngay cả khi con gái nói không muốn lập gia thất, lời nói kinh hãi thế tục này mà ông ta cũng chấp nhận.
Hiểu rõ chân tướng, nhưng Giang Ngư lại bị nhốt trong thư phòng rồi.
Trình đại nhân đã quen với chuyện con gái ngay cả mặt chữ cũng không biết toàn bộ, nếu Giang Ngư Ngư thật sự 'mau chóng' học thuộc làu câu đầu tiên của Tam Tự Kinh, thân phận giả của nàng nhất định sẽ bị vạch trần tại chỗ.
Bất đắc dĩ, nàng đành phải bị nhốt như vậy thôi.
Nhưng có một vấn đề là.... Trong thư phòng không có đồ ăn! Khiến người ta rất phẫn nộ đó!
Đếm đi đếm lại chỉ còn sót mấy miếng sơn tra, Giang Ngư Ngư nổi giận.
"Phụt." Một tiếng cười khẽ, rõ ràng là âm thanh mềm mại khiến người ta ngây ngất, nhưng nghe thế nào cũng thấy... vô lương.
Giang Ngư Ngư ngẩng đầu, thấy Hách Liên Dạ mang theo một giỏ đồ ăn lớn, chân dài thảnh thơi đung đưa ở trên xà ngang nóc nhà.
"Anh ngồi trên đó làm gì thế?"
"Nhìn lén nương tử." Người nào đó cười cười cong đôi mắt phượng lên, đáp rất đúng lý hợp tình.
Bị y nói làm cho phát nghẹn, Giang Ngư Ngư yên lặng nhớ lại, sau khi thư phòng bị khóa, nàng có làm ra hành động gì không thích hợp để bị ngươi vây xem không? Hẳn là không có.
"Tại sao lâu như vậy anh không lên tiếng?"
Người ở trên xà ngang đột nhiên khẽ cười một tiếng, Giang Ngư Ngư cũng không thấy rõ vì sao y làm được, chỉ cảm thấy quần áo trước mắt đung đưa, chân dài của Hách Liên Dạ đột nhiên móc trên xà ngang, cả người treo ngược xuống.
Khuôn mặt yêu nghiệt kề sát mặt nàng, y cười lên còn muốn gần thêm chút nữa, mắt phượng phát sáng chuyên chú nhìn nàng, "Nhìn nương tử đến ngây người, có được không?"