Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 207: Chương 207: Vấn đề về hôn sự của Vương gia




Cách xử lý chuyện này của Ngư Ngư vừa đủ vô lương, vừa mang lại hiệu quả một cách kỳ dị, nhưng vẫn không thể đuổi hết tất cả mọi người đi.

Vào ban đêm, Ngư Ngư ở cùng Hách Liên Dạ cả ngày trời cuối cùng cũng bước ra khỏi phòng, bỗng thấy Hà Nghiêm tới bẩm báo nói trước cửa phủ có ba người đang đứng chờ, theo thứ tự là hộ nhà giàu số một Nguyệt Loan quốc Tề lão gia, Mã Đại tướng quân chiến công hiển hách, còn một nữa là một người thần bí vẫn luôn đội đấu lạo che mặt.

Thật ra nhân vật giàu có số một của Nguyệt Loan quốc là Hách Liên Dạ... Chẳng qua y không công khai thân phận Minh chủ đứng đầu Phong Minh, Phong Minh làm việc khiêm tốn, người ngoài vốn không thể thống kê được tài sản tư nhân của tổ chức là bao nhiêu.

Nhưng vị Tề lão gia này cũng được xem là một nhân vật giàu có bậc nhất, khinh thường đấu tiền tài với kẻ khác, cho nên vẫn luôn bình tĩnh nhàn nhã đứng chờ ở cửa, không hề tiêu phí một đồng nào.

Tính cách của Mã Tướng quân nóng nảy thẳng thắn, một lòng đến đây chỉ với một mục đích duy nhất là cầu thân thay cho khuê nữ, bất kể giàu hay nghèo thì lão tử đây cũng không tiêu tiền!

....Cho nên ông ta cũng ở lại đến cùng.

Còn về vị thứ ba, ngay từ lúc xuất hiện hắn ta vẫn chưa nói một câu nào, Hà Nghiêm đã đặc biệt để ý đến người này, nhưng vẫn chưa nhìn ra được lai lịch của kẻ đó.

Thật ra Ngư Ngư vốn rất thiện lương...

Kiểm qua số tiền kiếm được ban ngày, Ngư Ngư chỉ để lại một khoản nhỏ trong số tiền lớn đã lừa được, dùng danh nghĩa của các đại thần có tiền trong triều mang đi quyên góp để xây những lớp học chữ miễn phí, còn lại thì để cho bọn họ cả.

Dù sao nếm trải giáo huấn lần này, cho dù trong tay đã kiếm lại được tiền thì bọn họ cũng không dám có ý với Hách Liên Dạ nữa.

Bàn giao lại những thứ này xong, cuối cùng Ngư Ngư kết thúc bằng một ngụm nước dưa hấu, lau tay sạch sẽ, vui mừng phấn khởi thương lượng với Hách Liên Dạ, “Vương gia, chúng ta chơi một trò chơi, chàng thấy thế nào?”

“Được.” Hách Liên Dạ cười gật đầu, sau đó thì... xoay người đi.

Thật sự đi thật...

Hà Nghiêm còn tưởng hai người chơi trò gì cần phải tách nhau ra để chơi, bây giờ lại thấy bóng lưng sắp biến mất của chủ tử nhà mình thì khóe miệng bắt đầu run rẩy, “Vương phi... Vương phi?”

Sao ngay cả Vương phi cũng đi vậy?

Hà Nghiêm lập tức gọi đệ đệ của mình là Hà Túc tới để hắn đi theo Hách Liên Dạ, sau đó chạy đuổi theo Ngư Ngư.

Ngư Ngư vẫn mang bộ dạng hứng khởi nói với hắn, “Ngoại trừ kẻ vẫn đang đội đấu lạp, xem xem trước cửa phủ còn những ai thì đưa vào.”

“...Vâng.” Mặc dù không hiểu chuyện gì, nhưng Hà Nghiêm vẫn lập tức lĩnh mệnh.

Ngư Ngư về phòng của mình trước, lúc đi ra đã dịch dung thành bộ dạng của Hách Liên Dạ.

Nàng trong bộ dạng của Hách Liên Dạ vẫn hết sức bình tĩnh bước vào phòng trước, thấy Hà Nghiêm đưa Tề lão gia vào thì hỏi thẳng vào vấn đề, “Tề lão gia, con gái của ngài thích ta sao?”

“Thích, đương nhiên là thích!”

“Người ta nói thích một người đến độ cao nhất thì sẽ yêu ai yêu cả đường đi, lệnh viện* có thể làm được điều này không?”

(*giống như lệnh tôn, nhưng là con gái)

“Có thể, đương nhiên là có thể!”

Trong lòng Tề lão gia nhanh chóng nở hoa tưng bừng, không ngừng cảm thán vận may của mình.

Sao hôm nay vẻ mặt của Vương gia ôn hòa, lại còn hỏi những vấn đề đơn giản như vậy!

Nhưng Ngư Ngư bỗng nhiên trở mặt, “Nói như vậy, ngay cả Vương phi của bổn vương, con gái ông cũng thích sao? Thì ra con gái của ông là tình địch của bổn vương! Vậy thì bổn vương lấy một tình địch về làm gì? Dẫn sói vào nhà sao? Hà Nghiêm, tiễn khách!”

“...Tề lão gia, mời.” Hà Nghiêm phải gắng sức giữ gìn hình tượng của phủ Tĩnh Vương, nhanh chóng kìm nén vẻ hoảng sợ đến mức có thể rớt cằm lại, nghiêm mặt lại, để cho khóe miệng không được phép run rẩy.

“Điều này... Điều này...” Đáng lẽ diễn biến không nên thế này!

Tề lão gia đáng thương bị xoay như chong chóng, muốn nói con gái nhà mình không thích Tĩnh Vương phi, nhưng nếu nói như vậy thì lại giống như nói con gái nhà mình không thích Tĩnh vương, cho nên không thể yêu ai yêu cả đường đi nổi.

Tại sao trả lời kiểu gì cũng là sai vậy?

... Hóa ra một câu hỏi đơn giản như vậy lại là một cái bẫy!

Tề lão gia sắp phát điên rồi.

Thế nhưng lại do chính mình nhảy vào cái bẫy này, cho nên hiện giờ ông cũng không thể nói được gì nữa, chỉ đành khóc trong âm thầm đi theo Hà Nghiêm ra khỏi phủ Tĩnh Vương, từ bỏ ý định nhét con gái mình vào đây.

Hà Nghiêm tiễn người xong liền quay người lại, đồng thời nhìn thấy đệ đệ Hà Túc đang âm thầm kêu khóc.

“Vương gia người...” Hà Túc khóc lóc thuật lại những chuyện vừa thấy được cho Hà Nghiêm nghe.

Nghe xong Hà Nghiêm cũng quay sang khóc.

Bởi vì lời lẽ của Hách Liên Dạ và Ngư Ngư đều giống y như nhau...

Nhưng hai người này vốn dĩ chưa hề cùng thương lượng với nhau mà.

Hiện giờ Hà Nghiêm rốt cuộc đã hiểu hai người này muốn chơi trò gì rồi, chính là khảo nghiệm trình độ ăn ý của đôi bên.

Hai người này... quá xứng đôi.

Hiện nay trò chơi của tổ hợp hai con người phúc hắc vô lương nhất phủ Tĩnh Vương đã thành công, cả hai cùng đi ra chuẩn bị gặp cái vị luôn đội đấu lạp che mặt, từ đầu đến cuối vẫn chưa hề nói câu nào kia.

Ngư Ngư còn tưởng rằng thái độ vô cùng bình thản này, cộng với tạo hình thần bí, chắc chắn là đại boss phía sau màn.

Không ngờ đến khi bọn họ đi ra, người kia lập tức đứng dậy cái ghế gỗ xếp, thoải mái tháo đấu lạp xuống, lộ ra gương mặt hiền lành tươi cười chào hỏi, “Tiểu chủ tử!”

“...Dì Liễu?”

Đến Hách Liên Dạ cũng phải ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng cười nghênh đón, “Người đã tới sao không nói một tiếng, còn đứng ở bên ngoài đợi cả ngày nữa.”

Dì Liễu là tỳ nữ tâm phúc của mẫu thân Hách Liên Dạ, khi Hách Liên Dạ còn nhỏ cũng chăm sóc cho y khá nhiều, Hách Liên Dạ vẫn luôn đối xử tôn kính với bà giống như người mẹ thứ hai của mình.

Dì Liễu ở xa, trước kia bọn họ phải chạy ngược chạy xuôi, cộng với việc có một vị Tam sư huynh luôn trông chừng họ, khi đó muốn đến gặp dì Liễu nhưng lại sợ bà gặp nguy hiểm nên Hách Liên Dạ vẫn chưa đưa Ngư Ngư tới gặp bà.

Mặc dù Ngư Ngư chưa gặp bà bao giờ, nhưng vẫn có thư từ qua lại mấy lần, kể ra hai người cũng xem như thân quen, dì Liễu còn nói cho nàng biết không ít chuyện lí thú lúc Hách Liên Dạ còn nhỏ, cho nên cũng nhanh chóng tiến lên nghênh đón.

Dì Liễu dứt khoát khoát tay, “Không có gì, Tiểu chủ tử người cũng biết ta thích xem náo nhiệt, thấy mấy người kia đấu đá tiền tài cả ngày trời cảm thấy thật thú vị, hơn nữa muốn cầu thân với phủ Tĩnh vương không phải cũng đều phải qua cửa này sao?”

“Cầu thân?”

“Đúng vậy, trước kia ta và Nhất Nhất cũng từng được gặp mặt rồi, thật ra hôm nay ta tới đây là để làm mai cho con bé.”

Nhất Nhất chính là tên của sư đệ, gọi là Lương Nhất Nhất, nam tử áo trắng gọi nàng là Lương Tiểu Nhị, trùng hợp dì Liễu lại là mẫu thân thất lạc nhiều năm qua của nàng ấy.

Khi dì Liễu nói vậy, sư đệ và nam tử áo trắng cũng đã nghe được lời mời gọi của thị vệ nên vội vàng chạy tới.

Vì vậy mọi người đồng loạt nhìn về phía nam tử áo trắng.

Sau đó trong lòng hai huynh đệ Hà Nghiêm Hà Túc xuất hiện một đống câu hỏi vì sao lại phải nhìn hắn ta?

Nhất là trên gương mặt của nam tử áo trắng không có cảm xúc biến hóa nào, trong lòng bọn họ càng đật nhiều câu hỏi hơn.

Ngư Ngư cũng hiểu được tại sao mọi người lại nhìn nam tử áo trắng như vậy, liền bật cười giải thích, “Là Nhất Nhất muốn gả cho Hách Liên Dạ sao?”

Ngay cả xưng hô cũng thay đổi, không còn gọi sư đệ nữa.

Hiển nhiên dì Liễu cũng là người hiểu biết, còn nghiêm túc giải thích, “Thật ra Nhất Nhất không có ý định này, là ta vẫn luôn muốn con bé gả cho Tiểu chủ tử, Nhất Nhất cũng đồng ý.”

Ngư Ngư cũng hiểu gật đầu, “Người khác đã đành, nhưng Nhất Nhất gả vào phủ Tĩnh Vương, con vô cùng hoan nghênh.” Dứt lời cũng thấp thỏm chờ mong hỏi sư đệ, “Vậy Dung bánh bao xem như là của hồi môn của cô sao?”

Đương nhiên sư đệ sẽ lắc đầu phủ nhận, nhưng lý do phủ nhận của nàng lại là: “Bản thân sư huynh còn phải thành thân, không thể làm của hồi môn được.”

“... Hả?” Ngư Ngư và dì Liễu đều cùng kinh ngạc lên tiếng, sau đó nhanh chóng kéo sư đệ đến bên cạnh, “Cô nói cô muốn gả cho Hách Liên Dạ chẳng lẽ không phải vì để kích thích Dung bánh bao, khiến anh ta phải thổ lộ với cô hay sao?”

Đúng đúng, bà cũng cho là phải như vậy! Dì Liễu ở bên cạnh gật đầu liên tục.

Khuôn mặt to như cái bàn của sư đệ từ trước đến nay luôn bình tĩnh, hiếm khi lại thấy xuất hiện ánh mắt kì quái, “Tại sao hai người lại nghĩ như vậy?”

“...” Bởi vì người bình thường đềusẽ nghĩ như vậy mà.

Nghe nói cô muốn lập gia đình, ngay cả hai cái kẻ không nói chuyện yêu đương bao giờ như Hà Nghiêm Hà Túc cũng theo phản xạ nhìn về phía nam tử áo trắng, cô nói xem tại sao mọi người lại nghĩ như vậy!

Dường như sư đệ không biết rằng chủ đề này rất quan trọng, lúc này đã khôi phục lại bộ dạng bình tĩnh bèn giải thích, “Sư huynh cũng không còn nhỏ nữa, một khi ta đã thành hôn rồi thì huynh cũng không có lý do để độc thân nữa.”

Đương nhiên nàng ấy không thật sự muốn gả cho Hách Liên Dạ, chẳng qua nàng ấy không quen với những nam nhân khác, cho nên mượn tạm tên của y để sử dụng thôi.

Ngư Ngư và dì Liễu: “...”

Thì ra đây mới là mục đích thật sự của sư đệ sao?

Quả nhiên cái trò tâm ý tương thông này không phải ai cũng có thể đùa được... Ngư Ngư quá đau buồn.

Lần này dì Liễu tới Kinh thành là đi cùng với vị hôn phu của bà, sư đệ gặp được hai người bọn họ thì có rất nhiều lời muốn nói, Ngư Ngư thì vẫn đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn trời, cho rằng vấn đề của sư huynh đệ nhà này thật lạ lùng, nên giải quyết như thế nào.

Không lâu sau, bên người nàng truyền đến giọng nói ngưng trọng, “Tiểu quỹ nước, cô phát hiện ra chưa?”

Tiểu Trần Tử lại xuất hiện rồi.

Ngư Ngư vẫn duy trì tư thế nhìn trời không thay đổi, cảm khái nói, “Phát hiện ra rồi, hôm nay vầng trăng thật tròn! Tựa như một cái bánh bông lan vậy!”

“... Cô chỉ có chút bản lĩnh đó thôi!” Tiểu Trần Tử vô cùng khinh bỉ nàng, “Vầng trăng sáng trông đẹp như vậy mà cô vẫn còn nghĩ đến ăn được!”

Sau khi đến như một cơn gió lốc, lại sắp biến mất giống như không muốn đứng bên cạnh một kẻ cuồng ăn như Ngư Ngư đây.

Ngư Ngư bình tĩnh tiếp tục mỉm cười.

Quả nhiên không bao lâu sau, Tiểu Trần Tử bưng một đĩa bánh bông lan quay trở lại, vừa ăn vừa nói, “Tiểu quỹ nước, cô có hiểu ta làm như vậy là có ý gì không?”

“Hiểu!” Ngư Ngư lập tức gật đầu, “Nếu nanh là một người con gái, thì đồ ăn sẽ che đi sự xấu hổ của anh, làm mờ nhạt đi dung nhan của anh. Mà tất cả mọi người đều biết nội tâm của anh vẫn luôn rất đẹp giống như những món ăn chưa bao giờ được nếm qua vậy.”

“... Tiểu quỹ nước,“ Tiểu Trần Tử khó khăn nuốt miếng bánh xuống bụng, “Cô có thể nói tiếng người không?”

“Có thể!” Ngư Ngư thoải mái gật đầu, “Cho ta một miếng!”

Nàng đặc biệt thi triển một tràng dài văn thơ chính vì tranh ăn với người ta đấy!

“...” Vì để bảo vệ một đôi tai không bị độc xâm hại, Tiểu Trần Tử đành phải phục nàng sát đất, chia cho nàng một miếng bánh to đùng.

Chẳng qua hơn nửa đêm rồi mà hắn còn chạy đến đây, thật ra cũng không phải vì đồ ăn, hắn có việc quan trọng cần bàn với Ngư Ngư.

“... Tiểu quỹ nước, An thị vệ vẫn luôn ở phủ Tĩnh Vương chứ?”

“Đúng vậy, ban ngày làm việc cùng mọi người, buổi tối mặc dù ở một mình một phòng, nhưng cả trong lẫn ngoài vẫn luôn có cao thủ canh giữ, hắn tuyệt đối không thể trốn đi được.”

“...” Tiểu Trần Tử trầm mặc hồi lâu, không còn tâm tư gặm đồ ăn nữa, “Vậy thì ta xong rồi...”

Lần đầu tiên Ngư Ngư nghe thấy giọng điệu mất hết hi vọng này của hắn, cũng nghiêm túc lên, “Sao vậy?”

“... Ta... Không phải tối hôm qua cô đã mang hắn đi sao? Cho nên người mà nửa đêm hôm qua ta nhìn thấy nhất định không phải là hắn, không đúng, nên nói là ta không phát hiện ra ai cả, lúc đó ta đang ngủ mơ...”

Từ xưa đến nay Tiểu Trần Tử ngủ lúc nào cũng nằm mơ, nhưng những thứ hắn mơ từ nhỏ đến lớn đều là đồ ăn...

Từ sau khi quen biết Ngư Ngư, Ngư Ngư là người đầu tiên xuất hiện trong mơ của hắn... Một nhân vật tranh giành đồ ăn với hắn, ở trong mơ hai người còn đánh nhau một trận nữa.

Hiện giờ hắn đã mơ những giấc mơ bình thường, nhưng người hắn mơ tới lại là một người đàn ông!

... Còn là người mấy ngày nay vẫn luôn nhìn hắn!

Tiểu Trần Tử sắp điên rồi.

“Ta hoàn toàn không nhớ hắn, đến bây giờ ta cũng không biết hắn gọi là An gì, ta cũng chưa từng tò mò, tại sao ta lại mơ thấy hắn... Phải nên mơ thấy người mình thích chứ!”

Ngư Ngư cũng không hiểu nên đành phải an ủi hắn trước, “Không anh nói hắn đi không gây ra tiếng động hay sao? Có lẽ khinh công của hắn đặc biệt tốt, lén chạy ra ngoài, mọi người không phát hiện ra.”

Ngẫm lại, thấy khả năng này cũng khá lớn, “Như vậy đi, tối nay anh hãy về ngủ như bình thường, chúng ta cùng canh chừng hắn.”

“... Được.”

Quả thật Tiểu Trần Tử không có tâm trạng ăn uống nào cả, buồn bã ỉu xìu trở về cung.

Mặc dù bình thường đều gian trá hãm hại nhau, nhưng đến thời khắc quyết định, mọi người vẫn sảng khoái coi nhau là bằng hữu.

Nhất là Tiểu Trần Tử còn là Thái tử Nguyệt Loan quốc, tương lai là Hoàng đế... Người hắn thích, người mà sau này hắn sẽ kết hôn là ai, cũng là một vấn đề hết sức quan trọng.

Cho nên cũng không có ai than phiền về vấn đề buổi tối không được ngủ, đầu tiên mọi người xác định An thị vệ vẫn ở trong phòng, sau đó những người có khinh công tốt nhất là Hách Liên Dạ, nam tử áo trắng và sư đệ thay phiên nhau canh giữ trên nóc phòng của An thị vệ, canh chừng thật kĩ.

Cho dù khinh công của hắn có nhanh lẹ thế nào cũng không thể biến mất đột ngột được, nhưng rốt cuộc trên giường có người hay không, bọn họ có thể không rõ sao?

Một đêm cứ trôi qua như vậy, An thị vệ ngủ tương đối yên bình, thỉnh thoảng lật qua lật lại mấy lần, còn mọi người thì phải trông trừng đến khi đôi mắt đỏ bừng, mệt mỏi không sao chịu được.

Đang ngáp dài chuẩn bị quay về ngủ, mang theo đầu tóc rối như ổ gà thì Tiểu Trần Tử xuất hiện với đôi mắt còn sưng đỏ hơn cả họ, vừa nhìn đã biết là không được ngủ ngon, cõi lòng tràn đầy hi vọng hỏi họ, “Thế nào rồi, tối qua hắn có đi ra ngoài không?”

“...Không.” Tất cả mọi người đều có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, mặt Tiểu Trần Tử thoáng cái tái mét, “Cho nên tối hôm qua quả thật là ta nằm mơ thấy hắn rồi! Ta, ở trong mơ ta còn ôm hắn một cái! Còn ôm rất lâu!”

Mọi người: “...”

Lúc này quả thật đã xảy ra việc lớn rồi...

Tiểu Trần Tử còn phải lâm triều, hiện giờ chỉ đành nghiêm mặt trở về cung, mọi người cũng không còn tâm tư bổ sung giấc ngủ nữa, ngồi trước bàn đồ ăn sáng mà lại trầm mặc không nói.

“Có phải là bị trúng tà rồi không?” Nam tử áo trắng hiếm khi chủ động lên tiếng.

Suốt hai ngày nay hắn nghiên cứu phù chú cùng với Hách Liên Dạ, trong đầu toàn những thứ như vậy cho nên liền liên tưởng tới nó.

Cũng có thể!

Nhưng ngày đó khi bọn họ đưa An thị vệ xuất cung, thấy nét mặt của An thị vệ rõ ràng vui vẻ giống như được giải phóng vậy. Hơn nữa vẻ mặt đó không giống như là giả bộ, dường như hắn thật sự muốn rời xa Tiểu Trần Tử.

Càng suy nghĩ càng thấy hồ đồ, tất cả mọi người đều quyết định tối nay không canh chừng An thị vệ nữa, chuyển sang Đông cung bảo vệ Tiểu Trần Tử, xem có phải có người đang dở trò hay không.

Vào ban đêm ở Đông cung.

Mọi người vẫn sợ khinh công của An thị vệ quá tốt sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của họ, cho nên đã sớm đến bố trí cơ quan ở cửa sổ.

Cơ quan này không ngăn được người khác, nhưng có thể khi được mở ra sẽ tạo ra tiếng nổ chói tai, đừng nói là con người, cho dù là một đàn mèo chui vào cũng sẽ gây ra động tĩnh lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.