Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 30: Chương 30: ÂM MƯU




Editor : pemichio.

Beta : Song Ngư nhi.

"A, bây giờ em cũng biết xấu hổ rồi sao, lúc trước không phải là em ở dưới người tôi khóc lóc, cầu xin tôi hung hăng muốn em sao, bây giờ em lại quên mất rồi à?" Giọng nói của người đàn ông hơi khàn khàn, vừa~ddlqd~ trêu chọc cô gái, vừa nói, khiến cho cô gái cười duyên liên tiếp, nói: anh thật là hư! Xấu lắm!

"Được rồi, anh không trêu em nữa, chúng ta tiếp tục nói chuyện chính đi. Em nói cho anh biết, người chị em tốt kia của em thật sự rất tài giỏi sao?" Bàn tay của người đàn~ddlqd~ ông kia dừng lại, không trêu chọc cô gái nữa, ánh mắt sắc bén như một thanh kiếm, đây mới chính là mục đích hôm nay hắn gặp cô ta.

"Ừm, cô ta thật sự rất lợi hại, trong nhóm của chúng ta, cô ấy là người lợi hại nhất, là trợ thủ đắc lực nhất của lão đại. Lão đại phái cô ta đến đối phó anh thì coi như là đã coi trọng anh rồi."

Thấy người đàn ông trầm mặc hồi lâu, giọng cô gái lại tiếp tục vang lên: "Chỉ là anh đừng lo lắng, em sẽ giúp anh, ai bảo anh là người đàn ông em thích nhất? Em làm sao có thể bỏ mặc để anh chết được, em sẽ giúp anh. Nhưng nếu em giúp thì anh sẽ báo đáp em thế nào đây?"

"Hả? Em thật sự sẽ giúp anh sao? Cô ta là người chị em tốt của em đấy, em chịu được sao?" Giọng nói của người đàn ông nhàn nhạt khiến người khác không nghe ra được ý tứ của hắn.

"Chị em tốt thì đã sao? Chỉ cần là vì anh, cho dù là chị em ruột thịt thì đã sao. Nhưng nếu giúp anh thì sau này anh tính sẽ cám ơn em thế nào đây?" Cô gái kia ác độc nói~ddlqd~ , mà khi ả nói xong thì trong mắt tên đàn ông cũng lóe ra tia khinh thường. Nhưng lúc này cô ta đang lo dành công nên cũng không có chú ý tới.

"Sau khi chuyện thành công, anh sẽ cho em một món quà bất ngờ, em cứ yên tâm."

Khóe miệng và đuôi lông mày của người đàn ông đều là ý cười mê người, mà lời nói của hắn cũng khiến cho người phụ nữ trong ngực hắn vô cùng mừng rỡ. Cô ta cho là sau khi chuyện thành công, mình sẽ nhận được lời cầu hôn cùng với chiếc nhẫn kim cương của hắn. Nếu là như vậy thì hy sinh lớn thế này cũng đáng giá. Nhưng ả ta không ngờ rằng món quà bất ngờ của hắn đúng là khiến ả không ngờ được. Đó lại là thứ~ddlqd~ không hề khiến cô ta có chút vui mừng nào. Nhưng đợi đến khi cô ta hiểu được thì mọi chuyện cũng đã muộn.

Tất cả đoạn đối thoại của hai người họ đều bị Huyết Đại nghe thấy. Sắc mặt nàng tái nhợt, dày đặc hận ý. Nàng không muốn nghe bọn họ tiếp tục nói nữa. Huyết Đại một cước đá văng cửa phòng, gương mặt nàng lạnh lẽo bước vào, mà đôi nam nữ kia sau khi thấy Huyết Đại đạp cửa vào, thì vẻ mặt bọn họ đều là sự không thể tin nổi, họ chỉ có thể nằm ở đó nhìn nàng đầy phòng bị.

.

"Hay cho người chị em tốt hoạn nạn có nhau của tôi, hay cho một kẻ làm bộ chị em tình thâm, Huyết Đại ta có kết quả như ngày hôm nay cũng không thể nào trách được các ngươi, mà chỉ trách ta không có cách nào tuyệt tình như ngươi, chỉ trách ta thật ngu, lại đi coi khổ nhục kế của ngươi thành hy sinh quên mình. ha ha ha, cũng coi như là quen nhau hai mươi mấy năm, hôm nay ta phải cám ơn ngươi đã cho ta thấy tất~ddlqd~ cả bộ mặt dối trá xung quanh mình. . ."

Cô gái ở trước mặt nàng này chính là người chị em tốt kiếp trước của nàng, Lynda, mà người đàn ông còn lại kia chính là trùm buôn bán thuốc phiện đứng đầu, Hách Trình.

"Huyết Đại, chị. . ." Người phụ nữ có chút kinh ngạc, nhưng lại không biết nên nói cái gì để giải thích cho mình, nên không thể làm gì khác hơn là sững sờ nhìn cô. Còn người đàn ông bên cạnh cô ta nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn Huyết Đại chằm chằm nhưng cũng không nói lời nào.

"Không cần nhiều lời, ta không trách các ngươi, nhưng mà ta sẽ giết các ngươi, xem như là vì người phụ nữ ngu xuẩn đời trước làm chút chuyện tốt."

Ở trong mắt nàng, thời đại thế kỷ hai mươi mốt kia đã trở thành quá khứ. Mà Huyết Đại ở thời hiện đại đó, ở trong mắt nàng, là người phụ nữ ngu không ai bằng, nàng bây giờ chỉ là lấy thân phận là người bên ngoài để giải quyết chuyện này. Nếu nàng đã muốn báo thù vì người đã chết kia thì sẽ không giết ~ddlqd~ họ dễ dàng như vậy, với tính cách khát máu của nàng, chọc người của nàng chắc chắn là muốn sống cũng không được, muốn chết cũng không xong. Nhất định sẽ là đau đến không muốn sống, nhưng lại phải tiếp tục sống. Nhưng bây giờ nàng cũng không muốn so đo nhiều như vậy, cũng không muốn để cho hai người bọn họ tiếp tục làm bậy trước mặt nàng, nên nàng chỉ thấy ngứa mắt muốn giết người thôi. Còn tại sao chuyện đã qua lại sao lại tái hiện ở chỗ này, thì nàng chưa nghĩ đến?

Pe: chương này kể về chuyện kiếp trước nên mình cũng để ngôn ngữ hiện đại nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.