Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 109: Chương 109: Anh túc say đắm lòng người






Mắt thấy cánh hoa bị mình liếm láp lại phủ thêm một tầng nhàn nhạt sáng trong, đó là chất lỏng chảy ra từ trong người nàng, còn có mầm mống do chính hắn vừa bắn ra.

Kết hợp lại tạo ra một hương vị tuyệt vời mà độc đáo, đó chính là hương vị của tình yêu.

Đem lấy dịch mật của nàng đều nuốt hết vào trong miệng, không bỏ sót dù chỉ một giọt, vô cùng thỏa mãn nói một câu: "Đại Nhi, hương vị của nàng thật ngọt ngào, thật đúng là khiến ta yêu thích không muốn buông tay."

Vốn là Tuyết Đại đang xấu hổ nghe hắn nói như vậy, lại càng hận không thể kiếm được cái lỗ để chui vào.

"Ừm.... A...."

Không thể phủ nhận, loại cảm giác này quá vi diệu, khiến cho nàng bất chấp nữ tử phải rụt rè mà yêu kiều rên rỉ ra tiếng.

Mà âm thanh yêu kiều của nàng càng khiến Dạ Khuynh Thành hưng phấn không thôi, xem ra Đại Nhi rất hưởng thụ được hắn hôn như vậy, hắn phải càng ra sức, nhất định phải khiến cho Đại Nhi yêu cảm giác này, để nàng rốt cuộc không rời hắn ra được.

Lấy tay tách hai chân nàng ra, lại đưa lưỡi chính mình về phía nhụy hoa ướt át kia tìm kiếm.

Theo đầu lưỡi hắn xâm nhập, Tuyết Đại càng liên tục thở gấp, chất lỏng ngọt ngào cứ thế theo chiếc lưỡi mà chảy ra khỏi hạp cốc, cuối cùng bị nam tử đang chôn đầu giữa hai chân nàng hút vào toàn bộ. (*phụt* oimeoi máu mũi của ta)

Liếm láp một hồi lâu, mãi đến khi Tuyết Đại đã trải qua mấy lần cao triều hắn mới buông tha cho nàng.

"Ư..."

Hắn đột nhiên rời đi khiến cho nàng có chút bất mãn than nhẹ ra tiếng, mê mang mở hai con mắt ra, liền nhìn thấy một gương mặt tuấn tú xuất hiện trước mặt mình.

Dạ Khuynh Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi bất mãn của nàng, không khỏi cảm thấy buồn cười, lập tức lên tiếng trêu ghẹo: "Nương tử, vi phu làm có tốt không? Có thể khiến nương tư vừa lòng chưa? Nếu như chưa vừa lòng vi phu còn có thể tiếp tục đến khi nương tử vừa lòng mới thôi."

Nghe hắn trêu ghẹo như vậy, Tuyết Đại lại càng xấu hổ vô cùng.

Nhớ tới vừa rồi bản thân đắm chìm trong khoái cảm hắn mang tới, nàng liền khinh bỉ chính mình, sao nàng có thể không biết xấu hổ như vậy hả? Chẳng lẽ trong lòng nàng cũng là một nữ nhân dâm đãng như vậy sao?

Vừa nghĩ đến đây nàng lại không nhịn được khinh bỉ chính mình một lần nữa, nàng lúc này có khác gì những nữ tử lầu xanh khác?

Dạ Khuynh Thành gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ hồng nhỏ nhắn của nàng, sự quẫn bách vủa nàng cũng rơi vào trong mắt hắn, xem ra nha đầu này lại suy nghĩ linh tinh rồi.

"Đại Nhi, ta nói rồi, những thứ này đều là phản ứng tự nhiên của thân thể, cũng không phải nàng có thể khống chế được, chuyện giường chiếu giữa vợ chồng vốn là như thế này, nàng không cần phải thẹn thùng được không?"

Hắn nói, Tuyết Đại cũng lẳng lặng nghe, nhưng mặc dù vậy nàng vẫn có chút không quen, có chút không tiếp thu được một màn dâm đãng như vậy.

"Nàng thẹn thùng cũng là bình thường, đó là vì nàng mới biết mùi đời, đối với phương diện này chưa có đủ hiểu biết, ta sẽ từ từ dạy cho nàng, ngoan, đừng suy nghĩ liên miên nữa."

Sau khi hồi phủ, hắn nhất định phải hảo hảo dạy nàng mới được, tất nhiên là dùng hành động tới dạy rồi, nếu không thì cứ mỗi lần muốn làm nàng lại thẹn thùng thì làm sao được? (biết ngay mà =)))

"Xem ra ngươi rất hiểu rõ mấy chuyện này, vậy ngươi làm thế nào mà biết nhiều như vậy?"

Tuy trong quá khứ cũng có mấy nhiệm vụ cần hi sinh nhan sắc, nhưng là đều dừng trước khi đến bước cuối cùng, nàng còn chưa biết rốt cuộc trong bước cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, cho nên nàng cũng không phải là không hiểu biết như hắn nói.

Nàng là mới biết mùi đời không sai, không có kinh nghiệm không sai, vậy thì hắn làm sao mà biết nhiều như vậy?

Nàng tin hắn không phải là người lăng nhăng đi ngủ với nữ nhân, nhưng nàng rất tò mò, vì sao mình thì chẳng khác gì tiểu bạch thỏ ở phương diện này, mà hắn lại hiểu biết tường tận như thế? (nó nằm trong máu r tỷ ơi :v)

Bị nàng ném cho một vấn đề sắc bén như vậy, Dạ Khuynh Thành nhất thời lúng túng, không biết nên đáp lại như thế nào.

Nhìn ánh mắt bỡn cợt của nàng, ánh mắt hắn tránh né, không chịu đối diện.

Mình thật là đáng chết, lúc khuyên nàng lại quên không dùng từ hàm súc một chút, khiến nàng hoài nghi vì sao mình lại lão luyện như vậy? Thật đúng là sai một li đi một dặm!

Ai, trời biết, hắn cũng là lần đầu làm loại chuyện này, nhưng hắn không biết phải giải thích thế nào với nàng.

Cũng không thể nói với nàng, hắn cũng không khác gì những nam nhân khác, không kìm được lòng hiếu kỳ, đi nhìn lén đông cung đồ sống chứ? (Saki: *khinh bỉ*; DKT: Sao? Đó là chuyện bt mà?; Saki: *tiếp tục khinh bỉ*)

Nếu như thật nói ra, chỉ sợ sẽ bị Tuyết Đại cười nhạo, suy nghĩ đến hậu quả hắn liền cắn chặt răng, kiên quyết không nói.

Thần sắc vừa động, một tay túm lấy cằm Tuyết Đại, cúi đầu hôn xuống môi nàng, ngăn chặn mọi lời nói phía sau của nàng.

Nhìn Tuyết Đại bị hắn hôn đến mơ mơ màng màng, khỏi nói trên mặt hắn có bao nhiêu đắc ý.

Ừ, chiêu này dùng rất tốt, xem ra sau này phải lợi dụng triệt để.

Hôn hôn, hắn lại càng khoái chí, bàn tay vân vê nơi đầy đặn no đủ của nàng, bên dưới lại động thân một cái, một cỗ nóng bỏng liền vọt vào trong nơi mềm mại mà ấm áp của nữ tử.

"Ưm..."

Bị tập kích bất ngờ khiến nàng không tự chủ được nhẹ than ra tiếng, nương theo sự trêu đùa va chạm của hắn, cả người nàng đều lâng lâng, linh hồn cũng không biết đã phiêu dạt đến nơi nào.

Sau khi muốn nàng một lần nữa, hắn vẫn cảm thấy không đủ, nhưng nhìn nữ tử không còn khí lực trong ngực, hắn thật không đành lòng ăn nàng thêm lần nữa.

"Đại Nhi, chớ ngủ vội, chờ ta một lát."

Thân thể lõa lồ bước xuống giường, tiện tay cầm lấy áo ngoài khoác lên người liền bế Tuyết Đại đang nằm trên giường lên, đi về phía phòng tắm tự thiết kế.

Trong phòng tắm rộng rãi có một cái bồn tắm lớn giống như ao, bên trong đã có sẵn nước ấm, không khác với suối nước nóng là mấy.

Dạ Khuynh Thành nhẹ nhàng bế Tuyết Đại vào bồn tắm, để nàng tựa ở bờ để tránh bị tụt xuống.

Chính hắn lại tiện tay cởi áo ngoài ném đi, nhanh chóng chui vào trong bồn, kéo thân thể mệt mỏi của Tuyết Đại vào trong ngực mình.

Thuận tay lấy khăn mặt chuyên dụng chà lau mồ hôi cho Tuyết Đại.

Được ngâm mình trong nước nóng khiến thân thể vốn mệt lả của Tuyết Đại cảm thấy thư thái hơn nhiều, tuy không còn bủn rủn vô lực nhưng vẫn còn một chút đau đớn, cảm giác không được thoải mái.

"Đại Nhi, khá hơn chút nào không?"

Thấy nàng mơ màng mở mắt, Dạ Khuynh Thành quan tâm hỏi.

"Ngươi còn biết hỏi sao? Đều là ngươi làm hại!"

Nam nhân này thật là xấu xa, còn nắm chặt nhược điểm của nàng không tha, nhân cơ hội khi dễ nàng, thật sự là một con sói đuôi dài phúc hắc.

"Được, được, đều là lỗi của vi phu, nương tử cứ việc trừng phạt ta, được chứ?"

Nhẹ nhàng điểm cái mũi nhỏ nhắn của nàng, vô cùng sủng nịch nói.

Bỗng nhiên, mắt Tuyết Đại quét qua một nơi có màu đỏ diêm dúa lòe loẹt, nàng vươn tay trắng nõn ra nhẹ nhàng chạm vào.

"Còn đau không?"

Trên vai trái của nam nhân, có một đóa hoa anh túc nở rộ vô cùng diêm dúa yêu lễ rửa tội, giờ phút này đóa hoa càng thêm diễm lệ.

Dạ Khuynh Thành cúi đầu nhìn Tuyết Đại nhẹ nhàng đụng vào hình xăm, kí ức ngàn năm trước lại trỗi dậy.

"Đã sớm không còn đau rồi."

Nắm lấy tay nàng, cánh tay dài vung lên, đầu nàng liền dựa vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.

Hắn đương nhiên biết là nàng hỏi vậy là có ý tứ gì, hình xăm hoa anh túc này cũng có ý nghĩa quan trọng với hắn, cũng là nơi tình yêu của bọn họ bắt đầu, không chỉ như vậy, đây là chính tay nàng xăm cho hắn.

Vào một ngày ba trăm năm trước, nàng đi lịch lãm đến Ma Vực sâm lâm giết ma thú, kết quả làm kinh động đến Ma thú chi Vương.

Bởi vậy mà dẫn tới rất nhiều ma thú vây công, mà Ma Vực sâm lâm lúc đó không thể so sánh với hiện tại, khi đó Ma Thú chi Vương cực kì hung hãn, ngay cả thần thú cũng không để vào mắt.

Một lần kia, Tuyết Đại bị vây công, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn đã thay nàng cản một kích của Ma Thú chi vương, mang theo trọng thương một mình giết sạch ma thú trong sâm lâm.

Từ đó về sau, Ma Vực sâm lâm mới yên lặng rất nhiều năm, mà vết thương của hắn vì không được xử lí kịp thời mà để lại sẹo, nhìn vết thương sâu tới xương, khi đó nàng đã khóc, không phải vì sợ hãi, mà vì đau lòng.

Đợi thương thế tốt hơn, chỉ còn lại một vết sẹo nhỏ, Dạ Khuynh Thành sợ nàng không thích, vốn định phối một loại dược để làm nó biến mất, lại bị Tuyết Đại ngăn cản.

Nàng nói muốn lưu nó lại, muốn ghi nhớ một màn kia vĩnh viễn, hắn không lay chuyển được nàng, đành phải đáp ứng.

Về sau nàng lại xăm lên đó một đóa hoa anh túc àm nàng thích nhất, còn nói hắn là của nàng, nàng yêu hắn giống như yêu hoa anh túc, tại một khắc kia, hắn kích động không nói nên lời.

Vì muốn minh chứng cho tình yêu vĩnh hằng của bọn họ, hắn đặc biệt chế ra một loại thuốc nước bôi lên, mới bảo toàn được hình xăm không hao tổn gì suốt mấy nghìn năm, tương lai còn có thể vĩnh viễn bảo trì kiều diễm ướt át, tựa như tình yêu nồng nàn của bọn họ.

Sau khi rửa sạch thân thể cho Tuyết Đại, lại tự mình tắm sạch sẽ, hắn mới ôm nàng đến bên giường. Sau khi đặt nàng xuống giường, lại lấy tay tách hai chân nàng ra, để nơi tư mật của nàng phơi bày trước mặt mình.

"Ta không muốn, mệt lắm rồi! Nếu ngươi dám động thủ ta sẽ cho ngươi một cước bay ra ngoài, có bản lĩnh ngươi thử xem!"

Nàng dùng toàn lực đá văng tay hắn ra, gắt gao khép chặt chân mình.

Con bà nó, tên nam nhân này có phải người không? Lúc trước hóa thân thành sói xám đuôi dài còn chưa tính, cũng đem nàng lăn qua lăn lại mấy vòng rồi, lần này vẫn chưa tính buông tha nàng, không thể nhịn được nữa, còn dám đòi hỏi một lần nữa nàng liền cho hắn biết tay!

Dạ Khuynh Thành không nghĩ tới phản ứng của nàng lại lớn như vậy, sau khi phục hồi tinh thần thì cảm thấy buồn cười, xem ra nha đầu kia đang cực kì bất mãn với hắn, nhìn tư thế phòng bị của nàng liền biết.

Không để ý nàng phản đối, mạnh mẽ banh hai chân nàng ra, đang lúc nàng vùng vẫy muốn thoát ra, một cảm giác lành lạnh truyền đến từ hạ thể. Cảm thấy tay hắn đang bôi bôi trét trét cái gì, hạ thể vốn đau nhức dần dần biến mất. Nàng mở to hai mắt nhìn hắn, không hiểu ra sao.

"Đây là kim sáng dược tự ta điều chế, hiệu quả rất tốt, nàng chỉ cần ngủ một đêm, ngày mai tỉnh dậy liền hết đau."

Nhìn vẻ mặt khó hiểu của nàng, Dạ Khuynh Thành một bên giải thích, một bên kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp cho nàng, sau đó chính mình cũng chui vào bên cạnh nàng, ôm nàng vào ngực, để cho nàng gối đầu lên cánh tay phải của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.