Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 92: Chương 92: Bổn thần tự sẽ cứu nàng




Nhìn tình hình này, mắt của bọn hắn nhất định là đã bị mù, hơn nữa còn là mù không có biện pháp chữa trị, nói cách khác, là thái tử một quốc gia, tương lai sẽ trở thành hoàng đế Lan quốc lại là một kẻ mù? Coi như toàn bộ tương lai của hắn đã bị hủy hoại, có thể sống được đến tuổi già cũng chẳng khác gì sống không bằng chết.

"Đây là có chuyện gì?" Tuyết Đại có chút khó hiểu hỏi Dạ Khuynh Thành đang đứng bên cạnh, nhìn thần sắc bình tĩnh tự nhiên của hắn, hẳn là đã sớm dự liệu được tình huống này sẽ xảy ra.

"Phục Ma cầm chính là thần khí Thượng Cổ, hơn nữa còn là một thanh thần khí rất có linh tính, nó cũng giống như con người có ý thức và linh hồn của chính mình, không phải là đồ vật vô tri mà ai muốn là có thể đoạt được." Dạ Khuynh Thành nhìn nàng, kiên nhẫn giải thích.

Tuyết Đại gật gật đầu, cảm thấy lời hắn nói không phải là không có lý, nếu là thần khí thì khẳng định muốn tự mình chọn chủ, muốn có được nó, không chỉ dựa vào thực lực cường hãn mà còn phải được nó đồng ý nhận làm chủ mới được.

Sau khi những kẻ vừa bị Phục Ma cầm làm bị thương hai mắt, những người khác đều bị dọa đứng yên không nhúc nhích, cũng không dám có vọng tưởng sẽ đoạt được thần khí có thể hủy thiên diệt địa kia nữa.

Nhưng cũng có ngoại lệ, có mấy kẻ không sợ chết tiến lên phía trước, phi thân đến giữa không trung, thề phải đoạt được thần khí có thể giúp bọn hắn thống nhất tam quốc, đừng nói là chỉ mất một đôi mắt, cho dù là muốn mạng của bọn hắn, bọn hắn cũng muốn đánh cuộc một lần, có khi chính mình may mắn được thần khí lựa chọn thì sao?

Nhưng là mộng càng đẹp thì càng dễ vỡ, ác mộng càng đáng sợ thì càng khó tỉnh, mộng đẹp của bọn hắn đã nhanh chóng bị một kích của Phục Ma cầm phá vỡ, còn lại chính là ác mộng khổ không thể tả.

"A.....A......."

Một, hai người bị ngã xuống từ trên không trung, đều giống như những kẻ khác quay cuồng trên mặt đất, khóc hô cứu mạng, nhưng căn bản là không ai có thể đồng tình với bọn hắn, biết rõ là sẽ bị Phục Ma cầm tấn công mà vẫn muốn chạy đi chịu chết, cũng không đúng, tạm thời bọn hắn vẫn không chết được, nhưng so với chết còn khổ hơn, cái này gọi là sống không bằng chết.

Trên mặt đất là một mảnh kêu la, mà giữa không trung Phục Ma cầm vẫn nghênh ngang bay qua bay lại, thỉnh thoảng lại đổi chỗ, tựa như một vị tiên đang quan sát nhân gian, cao ngạo và khinh thường.

"Tuyết Nhi, mau đi đi, đừng lo lắng, nó sẽ không làm nàng bị thương đâu."

Bởi vì chỉ có nàng mới là chủ tử chân chính của nó, những lời này hắn không nói ra miệng, có một số việc vẫn nên là chờ nàng từ từ khám phá ra đi.

"Ừ." Tuyết Đại nhìn hắn rồi gật gật đầu, cũng không biết vì nguyên nhân gì mà nàng lại rất tin lời hắn nói, nhưng vẫn còn một lý do nữa, đó chính là nàng cảm thấy mình rất có duyên phận với Phục Ma cầm đang lơ lửng giữa không trung kia, đó là một cảm giác rất quen thuộc không thể nói lên lời.

Tuyết Đại tiến lên hai bước, đang định phi thân lên thì bị một tiếng nói ngăn trở, "Vị cô nương này, tại hạ thấy ngươi vẫn là không nên đi, chẳng lẽ ngươi không thấy kết cục của mấy người kia sao? Hà tất gì phải uổng phí sinh mạng như vậy?"

Một nam nhân trẻ tuổi có vẻ là một kiếm sĩ đứng ra khuyên nhủ, theo ý hắn, Tuyết Đại cũng sẽ giống như những người đó, bị Phục Ma cầm thương tổn đầy mình.

Đối với hảo tâm của kiếm sĩ kia, Tuyết Đại chỉ là nhàn nhạt gật đầu một cái rồi phi thân về phía Phục Ma cầm đang bay lượn trên không trung.

Càng đến gần Phục Ma cầm, cảm giác quen thuộc càng tăng lên, mãi đến khi khoảng cách giữa họ còn lại một mét. Bỗng nhiên hào quang quanh Phục Ma cầm càng sáng hơn, toàn thân cầm đều tản ra ánh sáng trắng nồng đậm, nháy mắt liền bao phủ quanh người Tuyết Đại, mà bóng dáng màu trắng của Tuyết Đại khi bị ánh sáng kia bao trùm liền toát ra một làn sương mờ ảo, trong chốc lát toàn bộ thân thể Tuyết Đại trở nên trong suốt.

Dạ Khuynh Thành thấy vậy thì sắc mặt đại biến, vội vàng bay về phía thân hình đang lơ lửng giữa không trung, lại không ngờ còn có một bóng dáng còn nhanh hơn hắn.

Chỉ thấy một nam tử mặc cẩm y, trên mặt mang theo mặt nạ hồ điệp lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai phi thân về phía Tuyết Đại, nháy mắt liền xuất hiện bên cạnh Phục Ma cầm.

“Phục Ma cầm nghe lệnh, không được phép tổn thương Tuyết Nhi, nếu không ta sẽ hủy linh căn của ngươi!" Cẩm y nam tử giống như một thiên thần lơ lửng giữa không trung, vững vàng giống như đang đứng trên mặt đất. Nhìn Tuyết Đại bị thần khí vây khốn, giọng nói và vẻ mặt của nam tử đều trở nên nghiêm khắc.

Mà Dạ Khuynh Thành đến chậm hơn cũng dừng lại ở bên cạnh hắn, nguyên là muốn ra tay cứu Tuyết Đại, lại không ngờ nghe được lời nói của cẩm y nam tử, trong lúc này thật khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn, thì ra chính là hắn.....

Phục Ma cầm nghe vậy, toàn thân đều run lẩy bẩy, bộ dáng giống như cực kỳ sợ hãi. Mà sợ hãi cũng là chuyện bình thường, nó là thần khí thượng cổ, nếu bị hủy đi linh căn thì nó sẽ chỉ còn là một thanh cầm bình thường, mà nam tử trước mắt này nhất định sẽ không chỉ nói suông thôi, hắn nói được nhất định làm được.

"Ai cho ngươi đùa giỡn nàng hả? Bổn thần cảnh cáo ngươi, nếu Tuyết Nhi có xảy ra cái gì, ngươi tự gánh hậu quả."

Suy nghĩ của Phục Ma cầm hắn có thể hiểu được, cũng có thể giao tiếp với nó, đương nhiên người ngoài nhìn vào sẽ không hiểu. Mà đám người dưới mặt đất từ lúc cẩm y nam tử phi thân lên đã bị trúng phép, toàn bộ như bị đóng băng, thời gian dừng lại ở một khắc Tuyết Đại bị thần khí vây nhốt.

Phục Ma cầm nhảy lên một cái, cả thân cầm vặn vẹo uốn éo rồi đứng im một chỗ, bộ dáng giống hệt một tiểu hài tử đang nhận sai

"Hừ, nếu đã biết sai rồi còn không mau thả Tuyết Nhi ra, chẳng lẽ còn muốn Bổn thần tự động thủ?" Sắc mặt nam tử cẩm y không vui nhìn nó, lạnh lùng uy hiếp.

Nghe câu đó, thân cầm của Phục Ma cầm lại run lên vài cái, đầu càng cúi thấp hơn.

Cẩm y nam tử thấy vậy, sắc mặt lại càng khó coi, đang lúc hắn muốn nói gì đó thì một bóng dáng màu đỏ lóe lên bên cạnh, Dạ Khuynh Thành xuất hiện bên cạnh Tuyết Đại, ôm nàng vào lòng, âm thanh run rẩy nhẹ giọng kêu: "Tuyết Nhi, nàng tỉnh lại đi, đừng ngủ, mau tỉnh lại đi."

Hắn lo lắng gọi nàng nhưng người trong ngực hắn vẫn nhắm mắt không nhúc nhích, giống như đang lâm vào một giấc ngủ rất say.

Sở dĩ hắn lo lắng như vậy chính là vì nghe hiểu được cuộc đối thoại của nam tử mặc cẩm y cùng với Phục Ma cầm, điều khiến cho hắn ngạc nhiên là, Tuyết Đại xảy ra tình trạng này, cũng không phải do Phục Ma cầm tạo thành, nó vốn chỉ muốn trêu đùa với vị chủ nhân đã ngàn năm không gặp của mình mà thôi, lại không nghĩ rằng sẽ phát sinh ra chuyện này, nhất thời nó cũng không giải thích được nguyên nhân.

Ngay cả Phục Ma cầm cũng không biết là có chuyện gì xảy ra thì những người khác lại càng không biết, cho nên hắn mới khẩn trương như vậy, Tuyết Nhi, nàng ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, giờ phút này hắn đang cực kỳ tự trách bản thân.

Hắn vẫn cố gắng gọi tỉnh Tuyết Đại trong lòng nhưng nàng lại không hề tỉnh lại, hắn nóng vội không biết nên làm thế nào đành phải ôm Tuyết Đại đi trước.

"Đợi một chút." Dạ Khuynh Thành đang muốn mang Tuyết Đại rời đi thì bị nam tử cẩm y gọi lại.

Hắn ôm Tuyết Đại xoay người lại, mặt không chút thay đổi nhìn một người một cầm đối diện, lạnh lùng mở miệng: "Còn có chuyện gì?"

Nam tử cẩm y cũng không nhiều lời, nói thẳng ý đồ của mình: "Để nàng lại." Nàng trong miệng hắn tất nhiên là chỉ Tuyết Đại trong ngực Dạ Khuynh Thành.

"Hừ, ngươi thật nghĩ ta sẽ giao thê tử của mình cho ngươi sao?"

Tuyết Đại xảy ra chuyện thế này, ngoại trừ do hắn sơ xuất ra thì trách nhiệm chính là tại cái cây đàn cuồng ngạo và trẻ con kia, nếu không phải tại nó nổi lên ý nghĩ muốn trêu đùa chủ tử của nó thì làm sao nàng sẽ rơi vào tình trạng ngủ say như thế này?

"Ta là ca ca của nàng, có câu huynh trưởng như cha, không có sự đồng ý của ta, nàng sẽ không trở thành thê tử của bất kì ai."

Hai chữ thê tử khiến cho lòng hắn đau khổ, sắc mặt biến hóa càng ngày càng khó coi.

"Ba ngàn năm trước, nàng là thê tử của ta, ba ngàn năm sau, nàng vẫn là thê tử của ta, mặc kệ ngươi có đồng ý hay không, nàng vẫn thuộc về ta, nếu như ngươi vẫn muốn dùng vũ lực để chia rẽ chúng ta, thì xin cứ tự nhiên, chỉ cần ngươi không sợ nàng sẽ càng hận ngươi hơn thôi, ngược lại ta thì không sao cả, chẳng qua là cùng Tuyết Nhi chết thêm một lần nữa mà thôi, chỉ cần có nàng ở bên, cho dù là chết ta cũng vui vẻ chịu đựng, mà ngươi thì khác, ngay cả chết rồi nàng cũng không muốn nhìn thấy ngươi."

Hắn biết trước mắt mình vẫn không phải là đối thủ của tên kia, tuy Long tộc cũng là một trong những tộc mạnh nhất của thời kỳ thượng cổ, nhưng bây giờ hắn lại đang ở trong một không gian không thuộc về mình, cho nên năng lực vẫn còn bị hạn chế.

Lời này của hắn quả nhiên có tác dụng, cẩm y nam tử trầm mặc một lát, sau mới lấy giọng điệu hòa hoãn nói: "Hiện tại linh hồn cà cơ thể nàng đang bị tách ra, nếu chậm trễ không giúp nàng gọi lại hồn phách, chỉ sợ hậu quả không tốt."

Tuy lời nói của Dạ Khuynh Thành khiến hắn rất tức giận nhưng việc quan trọng lúc này là cứu Tuyết Nhi, mình không nên so đo cùng hắn.

Dạ Khuynh Thành nghe vậy thì cả kinh, trách không được hắn gọi thế nào nàng cũng không tỉnh, thì ra là do linh hồn đang tách ra khỏi thể xác, nói vậy linh hồn của nàng đã bay đi đâu rồi?

"Vậy làm thế nào mới có thể cứu được nàng? Ngươi nói đi, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ dốc hết sức cứu nàng." Hắn cực kỳ khẩn trương hỏi, nghe giọng điệu của hắn chắc chắn có thể gọi được hồn phách của nàng quay về, nhưng hắn lại muốn chính mình làm được chút việc vì nàng, hắn tin tưởng, nếu như nàng thức tỉnh, chắc chắn cũng không hy vọng người cứu mình lại là người kia.

"Ngươi không cứu được nàng, dù là ta cũng không có mấy phần nắm chắc, ngươi phải giao nàng cho ta ngay bây giờ, nếu để qua sáu canh giờ thì sẽ vô phương cứu nàng."

Cẩm y nam tử liếc mắt nhìn nữ tử đang nằm trong ngực hắn, trong lời nói mang theo khẩn trương và đầy tình cảm.

"Thật là như vậy sao?" Dạ Khuynh Thành có chút hoài nghi hỏi, kỳ thật trong lòng hắn không tin, nhưng lại sợ vạn nhất, hắn cũng không dám lấy tính mạng Tuyết Đại ra đặt cược.

"Tuy Bổn thần không thích ngươi nhưng cũng khinh thường nói dối, có tin hay không tùy ngươi!"

Cẩm y nam tử cũng sinh khí, sắp hết kiên nhẫn với hắn, nếu hắn giao người ra thì tốt nhất, nếu không muốn giao người thì hắn cũng không ngại động thủ, bất luận thế nào hôm nay hắn cũng phải mang nàng đi.

Dạ Khuynh Thành trầm mặc, đôi mắt thâm sâu nhìn nữ tử trong lòng, lúc này mới không tình nguyện đưa ra quyết định, hắn không thể để nàng xảy ra chuyện, cho nên biện pháp tốt nhất là đưa nàng cho người kia, cũng chỉ có như vậy mới tránh được kết cục tiếc nuối.

"Vậy thì làm phiền ngươi rồi."

Dù hắn cũng không ưa gì đối phương nhưng bây giờ tính mạng nàng đang cần hắn giúp đỡ, khách khí với hắn một chút cũng không sao.

Lưu luyến đưa người trong lòng vào tay đối phương, sau đó liền nhìn chính người mình yêu thương bị kẻ khác ôm vào trong ngực, tuy người nọ là ca ca của nàng, nhưng không hiểu sao trong lòng hắn vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái, ai, vì cứu Tuyết Đại, hắn vẫn là nên tạm thời ẩn nhẫn vậy.

Sau khi cẩm y nam tử tiếp nhận Tuyết Đại, cũng là thâm sâu nhìn nàng hồi lâu, sau đó đối với không khí gọi lớn một tiếng: "Kỳ Lân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.