Vương Gia Yêu Nghiệt, Vương Phi Vô Lương

Chương 113: Chương 113: Hồng nhan họa thủy






Edit + Beta: Saki

Theo tiếng nói, một nam tử mặc áo đỏ xuất hiện trước mặt mọi người, theo phía sau hắn còn có người đuổi theo một đường đến đây, hiện giờ đã thở không ra hơi Lâm công công.

Sau khi Thượng Quan Cẩn Du trong lòng Hiên Viên Triết nhìn thấy người tới, một đôi mắt liền dán lên người hắn không rời, vốn là đôi mắt mang theo hai hàng nước mắt lúc này lại đặc biệt sáng ngời, giống như có một loại ánh sáng kì dị.

Mà Hiên Viên Triết chỉ một lòng nghĩ cách diệt trừ Hiên Viên Mộ Bạch lại không có phát hiện, chỉ thấy hắn liếc mắt ra hiệu, Lý Hưng liền xoay người đi xuống, sau khi rời đi, còn hung tợn trừng Dạ Khuynh Thành một cái.

Lý Hưng, thượng thư Hi quốc, giống Hiên Viên Triết, hận không thể bóc da lột gân Dạ Khuynh Thành.

Ngày ấy trước cửa vương phủ, một màn bị Dạ khuynh Thành nhục nhã trước mặt mọi người rành rành hiện ra trước mắt, hiện giờ chính là để cơ hội giáo huấn hắn một phen, chờ xem, giờ chết của ngươi sắp đến rồi.

"Đại Nhi, không sao chứ?"

Dạ Khuynh Thành phi thẳng đến chỗ Tuyết Đại, bỏ mặc đám đại thần đang nghị luận to nhỏ, sau khi đến gần Tuyết Đại, một tay liền ôm lấy nàng vào lòng, một màn này khiến các đại thần cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Không nghĩ tới hắn không chỉ không đẩy trách nhiệm cho một mình nữ nhân kia, lại còn ở trước mặt hoàng thượng ân ân ái ái, thật đúng là ngu ngốc không chịu được, may mắn là bọn họ không có đầu nhập vào phe hắn, nếu không thì đã không có trái cây ngon để ăn rồi.

Mà một màn này lại càng khiến cho người nào đó ghen tị đỏ mắt, hừ, các ngươi rất ân ái phải không? Bản cung càng muốn chia rẽ uyên ương, Dạ Khuynh Thành, ngươi chỉ có thể là của ta, cái tiện nhân kia không xứng với ngươi, chờ xem đi. (ài lại thêm 1 bạn tiểu tam thik mơ mộng hão huyền :v)

"Chàng nhìn ta giống như đang có chuyện gì không? Ta muốn ngắm hoa, nhưng đám ruồi bọ đáng ghét kia quá chướng mắt, phu quân, chàng đuổi bọn hắn đi đi."

Nếu hắn đã đến đây, cũng đỡ cho chính mình phải động thủ, miễn cho bẩn tay nàng, quấy rầy tâm tình của nàng.

Lời nói của Tuyết Đại quá kinh thế hãi tục, lại thêm chuyện nàng không để bọn người kia vào mắt, khiến cho bọn hắn càng không thể tin được, cô gái này cũng quá cuồng vọng đi?

"Tốt."

Chỉ cần là yêu cầu của nàng, cho dù là lên núi đao xuống biển lửa hắn cũng nguyện ý, huống chi chỉ là giết một đám người, dù sao số người hắn giết cũng không đếm xuể, thêm một vài cái mạng có tính là gì?

Dạ Khuynh Thành buông Tuyết Đại ra, xoay người tới gần phía văn võ bá quan.

Khí thế của hắn quá mức dọa người, có câu nói rất đúng, cho dù ngươi có binh khí lợi hại, cũng không bằng một ánh mắt bức người, mà hiện tại Dạ Khuynh Thành chính là bày ra ánh mắt đáng sợ như thế.

Chỉ thấy hắn bước từng bước về phía đám người kia, cả người lạnh như tảng băng, cùng với người đàn ông ôn nhu lúc nãy như một trời một vực, người không biết chuyện còn tưởng rằng đó căn bản không phải là cùng một người.

Ánh mắt băng lãnh của nam tử áo đỏ quét qua từng người, hàn quang đến chỗ nào, mọi người đều rụt cổ lùi lại.

"Nhanh, ở phía trước, nhất định phải loạn tiễn bắn chết bọn chúng!"

Lý Hưng rời đi lúc trước đã trở lại, phía sau dẫn theo một đội binh mã, một nửa cầm kiếm, một nửa cầm cung, theo mệnh lệnh của hắn, tất cả vây quanh Dạ Khuynh Thành và Tuyết Đại, đội hình này, ngay cả một con ruồi cũng khó bay ra ngoài.

"Ha ha ha! Hiên Viên Mộ Bạch, ngươi cũng có ngày hôm nay? Trẫm đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, nhưng vì cố kỵ thế lực Vô Thương Cung, ngươi có biết không? Ngươi ngàn vạn không nên hủy diệt Lạc Hà điện một tay mẫu phi ta gầy dựng nên, hủy hoại đi mấy chục năm tâm huyết của bà, ngươi thật sự là đáng chết!"

Dù sao hắn nhất định phải chết, chính mình không cần cố kỵ gì nữa, mà mấy lão đầu ngoan cố muốn đầu nhập vào phe Dạ Khuynh Thành cũng không còn hi vọng, xem bọn hắn còn có thể giở trò gì?

Những lời này của hắn không khiến Dạ Khuynh Thành biến sắc mặt, ngược lại lại dọa chết đám đại thần.

Bọn họ thật không nghĩ tới, đệ nhất tà phái trên giang hồ Lạc Hà điện, lại chính do Vận quý phi dựng lên, vậy không phải bà ta chính là cái vị Lạc Hà tiên tử âm ngoan ác độc kia sao?

Bọn họ thế mà không hay biết gì, còn tưởng rằng Vận quý phi chỉ là một nữ tử yếu đuối, không nghĩ tới thân phận thật của bà ta là như vậy, thật khiến người ta không cách nào tiếp thu.

Bọn hắn chỉ cần nghĩ đến vị Thái hậu quyền thế ngập trời bây giờ, lại chính là Lạc Hà tiên tử tâm ngoan thủ lạt trên giang hồ kia, bỗng thấy không rét mà run, lại nhanh chóng nghĩ biện pháp để tránh bị bà hạ độc thủ.

"Hừ, giấc mộng của ngươi hôm nay cũng có thể kết thúc được rồi, long cốt địch!"

Dạ Khuynh Thành khinh thường cười lạnh một tiếng, gọi ra thánh vật của Long tộc: Long cốt địch, giống với long đằng tiên, đều dùng tứ chi của kẻ phản bội Long tộc mà làm thành, long đằng tiên là làm từ gân rồng, còn long cốt địch được làm từ xương rồng, nó có tuổi thọ bằng một con rồng, tuyệt đối không thấp hơn năm trăm năm tuổi thọ.

Tại ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Dạ Khuynh Thành tay cầm long cốt địch, nhẹ nhàng đưa tới bên môi thổi.

Tiếng địch uyển chuyển du dương truyền tới tai mọi người, người nghe thấy như si như say, không biết bây giờ là ngày hay đêm.

Ánh mắt Thượng Quan Cẩn Du mê luyến nhìn nam nhân khiến ả mất hồn mất vía kia, mỗi một cử động của hắn đều thâm nhập sâu vào trong lòng ả, ả luôn mong ước hắn có thể liếc mắt nhìn mình một cái, dù chỉ là liếc một cái, bảo ả chết vì hắn ả cũng nguyện ý, chỉ tiếc...

Tầm mắt ả dời đến trên người nữ tử mặc áo trắng lạnh nhạt kia, ánh mắt nhất thời trở nên tối tăm.

Ôn Mạt, ngươi chờ, một ngày nào đó bản cung sẽ phá nát biểu cảm lạnh nhạt trên mặt ngươi, để cho ngươi hối hận suốt đời!

Hiên Viên Mộ Bạch chỉ có thể là của ả, trừ bỏ ả, kẻ nào cũng không có tư cách tranh chấp, dung nhan khuynh thành thì sao? Thực lực cường hãn thì thế nào? Sớm muộn cũng sẽ có một ngày, ả sẽ khiến nàng quỳ gối trước mặt mình, hướng ả dập đầu cầu xin tha thứ. (bạn tiểu tam này đúng là có trí tưởng tượng thật phong phú nha)

"A!!!"

"Đầu của ta...."

"Mọi người mau chóng bịt tai lại, không được nghe tiếng địch của hắn!"

Nhất thời, khắp nơi là một mảnh than khóc kêu đau, vô luận là đại thần hay binh lính, một đám đều ôm đầu lăn lộn trên mặt đất kêu gào.

Không biết ai gầm lên được một tiếng như vậy, đám người đều nhanh chóng bit lỗ tai lại, nhưng là....

"Không được, căn bản không ngăn được, đau quá..."

Cho dù bọn hắn đã chặn lỗ tai lại, nhưng tiếng địch vẫn không ngừng xâm nhập vào trong óc, mặc cho bọn hắn kêu gào cũng không biến mất.

Nháy mắt, mấy ngàn binh lính đều thất khiếu chảy máu mà chết, mãi đến khi chết đi bọn hắn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì sao chỉ nghe tiếng địch lại chảy máu mà chết.

Sau khi toàn bộ binh lính đều toàn bộ ngã xuống, Dạ Khuynh Thành mới ngừng thổi, tao nhã bước về phía Hiên Viên Triết đang sợ hãi.

"Ngươi, ngươi đừng tới đây, ngươi muốn làm gì?"

Dạ Khuynh Thành bước một bước, Hiên Viên Triết lại lui một bước, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

"Không phải ngươi muốn giết ta sao? Hiện tại ta cho ngươi cơ hội, ngươi như thế nào cứ lui về phía sau thế hả?"

Giọng nói dễ nghe của Dạ Khuynh Thành truyền đến, nhưng vào tai Hiên Viên Triết lại giống như là tử thần đang muốn lấy mạng hắn.

Dạ Khuynh Thành cũng không muốn chơi trò mèo vờn chuột với hắn nữa, chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện long đằng tiên, giơ tay liền quất một roi về phía Hiên Viên Triết.

Hiên Viên Triết quá sợ hãi, mắt thấy roi sắp đánh lên người mình, trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhanh chóng túm lấy Lý Hưng đang đứng bên cạnh mình ra làm lá chắn.

Một roi đánh xuống, thân thể Lý Hưng liền biến thành hai đoạn, không kịp kêu ra tiếng đã chết thẳng cẳng, một đôi mắt sợ hãi trừng lắn, tướng chết cực kỳ thê thảm.

Một màn này khiến những vị đại thần còn lại đều khiếp sợ không thôi, tuy bọn hắn cũng không thích tên Lý Hưng ngày thường hay nịnh nọt này, nhưng mà Lục vương gia ra tay cũng quá ngoan độc rồi.

Giờ phút này bọn hắn cảm thấy mồ hôi lạnh đang túa ra, cố gắng ngăn cản đôi chân đang muốn bỏ trốn.

Không phải bọn hắn không muốn chạy trốn, cũng không phải là sợ hoàng thượng trách tội, mà là bọn hắn không dám động, sợ vạn nhất chính mình có động tác, nam nhân thị huyết kia sẽ chuyển dời mục tiêu lên người mình, như thế bọn hắn sẽ cực kỳ thảm.

Bỗng nhiên, có người linh quang vừa động, vội vàng chạy về phía cô gái vẫn bàng quang không tham gia nãy giờ, Dạ Khuynh Thành thấy thế, liền phi một cái chủy thủ vào chân người kia, người nọ không chịu được liền quỳ xuống.

"Đừng hiểu lầm, thần không có ý thương tổn đến Lục vương phi."

Người nọ bị ánh mắt của Dạ Khuynh Thành dọa cho sợ hãi, vội vàng lên tiếng giải thích, ý bảo hắn đừng hiểu lầm, chính mình không có ác ý.

"Vi thần chỉ muốn xinh Lục vương phi đại nhân đại lượng, không cần chấp nhặt với người có mắt không tròng, liền giơ cao đánh khẽ mà tha cho chúng thần, van cầu Lục vương phi!"

Người nọ cũng rất thông minh, biết Lục vương gia rất sủng ái vương phi, mà vương phi là nữ nhân thì nhất định sẽ mềm lòng, hắn mới nghĩ đến cầu xinh Lục vương phi, như vậy chỉ cần vương phi mở miệng, Lục vương gia nhất định sẽ tha cho bọn họ.

Phương pháp thì đúng rồi, chỉ tiếc hắn lại cầu xin sai người, Tuyết Đại cũng thấy bất ngờ, nhìn nàng giống người mềm lòng lắm sao?

"Vì sao ta phải tha cho các ngươi? Ngươi thử cho ta một lí do xem."

Môi đỏ mọng khẽ mở, nhưng lời nói ra lại khiến đám đại thần lạnh ngắt.

Này, hắn có lí do gì chứ? Là hoàng thượng tiểu nhân trước, nghĩ kế muốn hại Lục vương gia và vương phi, tuy bọn hắn không có động thủ nhưng cũng là hùa theo.

"Cũng được, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội bù đắp."

Đám đại thần kia cứ ấp a ấp úng, Tuyết Đại cũng không nhịn được, nói ra một câu khiến mắt đám người đó đều phát sáng.

"Vương phi mời nói, vi thần nhất định toàn lực thực hiện, có chết cũng không từ!"

Nhanh chóng đồng ý, nhưng lời nói tiếp theo của nàng lại khiến bọn hắn chết đứng.

"Nếu các ngươi có thể giết hắn, ta liền tha tội chết cho các ngươi."

Đôi mắt xinh đẹp bắn thẳng về phía Hiên Viên Triết, dám có ý đồ với nàng, nàng sẽ bắt hắn phải trả giá thật nhiều!

"Vương phi, người đừng làm khó chúng thần, hắn là hoàng thượng, người muốn chúng ta đi giết hoàng thượng, còn không bằng trực tiếp bảo chúng thần đi chết."

Nàng căn bản không tính buông tha bọn hắn, lại còn cố ý làm bọn hắn khó xử, như thế nào thì hắn cũng là hoàng thượng, bọn hắn ai dám động thủ? Ngày sau bọn hắn làm sao sống, còn không phải bị nước miếng của thế nhân dìm cho chết, để lại tiếng xấu muôn đời sao?

Tuyết Đại cũng chẳng sao cả, cũng không để tâm hắn nói gì.

"Vậy ngươi có thể chết được rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.