Editor: pemichio
Beta: Song Ngư Nhi
Đối với vẻ mặt thối của Huyết Dại hắn làm như không thấy, phải nói là
căn bản hắn không có phát hiện ra. Dọc đường đi, lúc nào hắn cũng líu
ríu nói không ngừng, mà Huyết Đại thì từ đầu tới cuối đều không liếc
nhìn hắn một cái, chứ đừng nói đến chuyện đáp lại lời nói của hắn. (Ngư: Ai thích anh này nào ~~~)
Cứ một đường líu ríu nói chuyện không ngừng như vậy, cuối cùng khi bọn
họ đi tới một thị trấn vô cùng phồn hoa, Huyết Đại liền kéo Mặc Thanh
Vân đi vào một cửa hiệu may quần áo.
"Huyết Đại tỷ tỷ, chúng ta tới đây làm gì?" Mặc Thanh Vân nhìn cửa hàng
quần áo trước mặt, vẻ mặt không hiểu nhìn cô gái bên cạnh.
"Chẳng lẽ ngươi muốn xuất hiện trước mặt thần y với dáng vẻ bây giờ
sao?" Nàng lạnh nhạt liếc nhìn hắn một cái rồi hỏi ngược lại một câu.
"Ặc, này, cái này xem ra có vẻ có chút không ổn, nhưng... Nhưng mà trên người ta hiện giờ không có đồng nào."
Nhìn theo ánh mắt mắt nàng đang chiếu trên người hắn, lúc này hắn mới
phát hiện quần áo trên người mình đã rách nát hết cả. Đúng là nếu như
hắn mặc bộ đồ này tới thì có chút thất lễ, hắn cũng muốn mu bộ đồ mới
nhưng khổ nỗi, trong người hắn không còn đồng nào, chỉ đành trưng ra bộ
mặt đau khổ thôi.
"Vào đi, ta sẽ trả tiền thay ngươi."
Bộ dạng khó coi này của hắn nàng có thể thấy bình thường, nhưng hắn thì
không thể cứ mặc bộ quần áo rách rưới đó mà xuất hiện trước mặt mọi
người. Mặc dù nàng không quan tâm đến ánh mắt của người khác nhưng nếu
để một người có dung mạo không thua kém với bất kỳ nữ tử nào, lại mặc
trên người một bộ quần áo rách rưới, rồi trưng ra bộ dạng tiểu bạch thỏ, thì đó là cả một vấn dề. Để tránh cho bản thân nàng có thêm rắc rối
không cần thiết từ nam nhân này, nàng chỉ có thể chõ mũi vào và đề nghị
hắn một chút.
"Được, được, Huyết Đại tỷ tỷ thật tốt, vậy ta liền cung kính không bằng
tuân mệnh!" Hắn nói xong cũng kéo Huyết Đại vào trong cửa hàng, cũng
không quản người ta có đồng ý hay không.
"Cô nương là tới chọn quần áo cho phu quân nhà cô sao?" Bà chủ thấy
khách hàng tới cửa liền nhiệt tình chào hỏi, bọn họ là tuấn nam, mỹ nữ,
có khí chất ưu nhã, tuy là cô gái đang che mặt nhưng vẫn không khó để
nhìn ra đây là một mỹ nhân khó gặp.
"Phu nhân, bà cảm thấy chung ta rất xứng đôi sao?" Không đợi, Huyết Đại
mở miệng, hắn liền cười hì hì hỏi vị lão bản kia, giống như rất thích
khi thấy người khác gắn ghép họ trở thành một đôi.
"Rất xứng đôi, giống như công tử là một người tuấn mỹ khó tìm rồi, mà vị cô nương này có khí chất rất tốt, cho nên hai vị thật đúng là một đôi
do trời đất tạo nên!" Thấy bọn họ không có phủ nhận bà liền tự cho là
mình đoán đúng.
"Huyết Đại tỷ tỷ, ngươi xem, chủ quán nói là chúng ta rất xứng đôi đó.
Chờ khi nào hồi kinh, ta sẽ đến nhà của tỷ cầu hôn, tỷ mà gả cho ta thì
thật tốt!" Mặc Thanh Vân đỏ mặt liếc nhìn Huyết Đại rồi kéo lấy vạt áo
của nàng, trưng ra vẻ mặt cầu xin nhìn nàng, đáy mắt viết đầy: đồng ý
đi, đồng ý lấy ta đi. (Ngư: Aaa, đáng yêu quá!!!)
"Ngươi hình như quên mất mục đích chúng ta vào đây để làm gì rồi nhỉ,
cần ta nhắc ngươi nhớ không?" Đẩy cánh tay đang kéo vạt áo của nàng ra,
ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm nhìn hắn, ánh mắt như nói: nếu hắn còn
tiếp tục nói nữa, nàng cũng không ngại để hắn lên đường một mình đâu.
"Thanh Vân biết rồi, Huyết Đại tỷ tỷ đừng giận." Hắn nói xong cũng theo lão bản đi vào chọn quần áo.
"Huyết Đại tỷ tỷ, ngươi xem bộ này như thế nào? Xem có được không?"
Hắn mặc bộ đồ mới bước ra, giống như một đứa bé ở trước mặt Huyết Đại
quay hai vòng, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời của nàng.
Nếu nàng thấy không đẹp, hắn sẽ lập tức đi đổi bộ khác, cho tới khi nàng hài lòng mới thôi.
"Công tử mặc bộ màu xanh này vào trông rất đẹp, bất kể là từ chất vải
đến thủ công may đều là hàng thượng phẩm trong cửa tiệm của chúng ta.
Người bình thường có thể mua nổi cũng rất ít. Cho dù là có thể mua được, nhưng khi mặc lên cũng không thể toát ra được khí chất giống như vị
công tử đây. Nếu như ngài mặc bộ quần áo này bước ra ngoài đường, bảo
đảm có thể mê hoặc được vô số các cô nương."