Dịch: Tiểu Duyên
***
Tại Thái Y viện, Lăng Tiêu vừa tìm kiếm đồ đạc cần thiết giữa núi dược liệu to đùng, vừa oán giận nói, “Ninh Thần, rốt cuộc là có ổn hay không?”
“Đương nhiên là ổn! Không thì ta đã chẳng tìm ngươi làm gì!”
Từ một đống dược liệu khác, Ninh Thần ló nửa cái đầu lên, đáp nhẹ một câu.
“Khụ khụ, sặc chết ta rồi.”
Lăng Tiêu ho khan vài tiếng; y bị mùi thuốc nơi này hành hạ đến nhừ xương.
“Lần sau mà có như vầy, đừng tìm ta nữa. Quá khổ cực rồi, chẳng bằng bảo ta đi đánh nhau với kẻ khác còn hơn...”
“Kẻ vũ phu!”
Ninh Thần cũng không thèm ngẩng đầu, chỉ dựng một ngón tay giữa lên rồi giỏ giọng chê trách.
“Lăng tướng quân, khi nào ngươi mới có thể bước vào Tiên thiên?”
“Khụ khụ!”
Lăng Tiêu ho khan lần thứ hai. Lúc này không phải là do bị sặc vì mùi thuốc, mà ho do giật thót cả tim vì câu nói của Ninh Thần.
“Chết tiệt nhà ngươi! Ngươi nghĩ rằng Tiên thiên là bắp cải trắng sao? Muốn vào là vào được ngay à? Theo ta được biết, ngoại trừ vị viện trưởng của thư viện Thiên Thương kia, chưa từng có người nào của Đại Hạ có thể thành công nhập Tiên thiên cả.
“Vậy ngươi ở cảnh giới gì?” Ninh Thần tùy ý hỏi trong lúc cố gắng lôi ra một phần đá quặng Ka-li Ni-trát.
“Hậu thiên Bát phẩm.” Lăng Tiêu kiêu ngạo đáp.
“Yếu!”
Ninh Thần lại dựng một ngón tay lên; mới Bát phẩm, để Thanh Ninh đánh vẫn còn chưa hết ngứa tay đấy.
“Ngươi biết cái quần què gì?”
Lăng Tiêu cũng lười tranh luận với hắn. Ở Đại Hạ này, cao thủ Bát phẩm đã có thể trở thành chủ tướng của một đội quân. Vì y công tác giữa Hoàng cung, cao thủ như mây, thế nên mới không để lộ rõ sự sắc bén của chính mình.
“Ta cũng vừa nhập Nhất phẩm nè, mới luyện ra được cách đây 2 ngày nhé!”
“...”
Lăng Tiêu cạn lời. Về chuyện này, đúng thật là y không có cách nào phản bác. Trời xanh đâu có thấu, vì bước vào võ đạo Nhất phẩm mà y phải chịu hết mọi khổ sở trong những tháng ngày xa xưa. Ai mà ngờ tên nhóc chẳng biết mô tê gì sất thế này lại có thể mơ mơ hồ hồ nhập phẩm chứ?
“Đó là do ngươi may mắn thôi!” Lăng Tiêu không phục, không nhịn được mà trả treo một câu.
“May mắn cũng là một loại bản lĩnh. Ngươi xem đi, chẳng phải Bánh Nướng quốc kia cũng đòi so đấu sự may mắn trong ván này à?” Ninh Thần đứng thẳng dậy, uốn éo cái eo tê rần của mình.
“Cũng đúng! Mà tại sao ngươi lại gọi bọn họ là Bánh Nướng quốc?” Lăng Tiêu kỳ quái hỏi.
“Không nhận ra luôn à? Ngươi không thấy bọn họ đều có khuôn mặt trông chẳng khác gì một cái bánh nướng to đùng ư?” Ninh Thần dõng dạt đáp.
“Huynh đệ, ngươi thật sự là một nhân tài!” Lăng Tiêu giơ ngón tay cái lên, mở lời khen ngợi.
“Hư danh thôi!” Ninh Thần lại tỏ vẻ khiêm tốn.
“Đúng rồi! Ta hỏi này, tìm mấy thứ này để làm gì vậy?” Lăng Tiêu bịt mũi hỏi.
“Lát nữa sẽ biết! À mà Lăng tướng quân, ta nhờ ngươi giúp một chuyện.”
“Nói đi.”
“Ngươi tuyệt đối không được để người khác biết về những vật mà chúng ta đang lục lọi ngày hôm nay, thậm chí là cả Trưởng Tôn... À không, cho dù Hoàng hậu nương nương có hỏi, ngươi cũng phải nói là mình không biết. Cứ đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu ta là được rồi.” Ninh Thần ngẩng đầu, nghiêm túc nói.
“Tại sao vậy?” Lăng Tiêu hỏi, cảm giác khá kỳ quái.
“Ngươi biết ôn dịch không?”
“Biết chứ!”
“Nếu thứ này bị công bố ra ngoài, hậu quả sẽ còn nghiêm trọng hơn cả ôn dịch nữa. Lòng người tham lam, vì đạt được mục đích mà đôi khi sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.” Ninh Thần thở dài.
Lăng Tiêu thầm khiếp sợ, sau khi giãy dụa một hồi thì vẫn gật đầu thật mạnh. Y có thể mơ hồ hiểu được ẩn ý của Ninh Thần. Nếu thật sự là thế, thứ này quả thật không thể bị truyền ra bên ngoài.
“Đa tạ!” Ninh Thần cảm ơn y. Hắn vẫn tin tưởng nhân phẩm của Lăng Tiêu; cơ mà, nếu nghĩ lùi một bước, dù Trưởng Tôn và Hạ hoàng biết rõ thứ mà hai người bọn họ cần lấy ngày hôm nay, thì cũng không dễ có được phương pháp chế tạo chính xác.
Mà cũng vì thế, hắn đã cố ý lấy nhiều dược liệu dư thừa hơn, thậm chí còn nhờ Lăng Tiêu tìm thêm mấy loại dược liệu vô dụng với mục đích là làm nhiễu loạn đi ánh nhìn âm thầm của nội cung.
Trên đời này, không có chuyện nào là hoàn mỹ cả. Vì đề phòng vạn nhất, hắn không thể không lấy dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử.
Đương nhiên, thật ra thì nguyên nhân duy nhất và cũng là nguyên nhân trọng yếu nhất chính là: Hắn không muốn chết. Công thức chế tạo thứ này chính là tấm bùa hộ mệnh của hắn; chỉ cần không tiết lộ công thức ra ngoài, hắn sẽ giữ vững được cái đầu của mình.
Hai người bận bịu hơn nửa ngày, lật tung cả Thái Y viện lên. Cơ mà, vì có khẩu dụ và tín vật của Trưởng Tôn, các vị thái y trong Thái Y thái viện cũng không bước tới dò la tin tức, chỉ có thể để hai người kia mặc sức tung hoành.
Trưởng Tôn không đòi lại mảnh ngọc bội kia, Ninh Thần cũng im lặng tự giữa lấy. Vật này rất hữu dụng nha, dùng tại bất kỳ đâu đều có thể qua ải, không khác gì một tấm kim bài miễn tử cả.
Kỳ thật, đây là do Trưởng Tôn lo xa cho hắn. Cũng không phải quên đòi lại, mà nàng biết Ninh Thần là một mầm mống chuyên gây tai họa khắp nơi. Nếu có một ngày nàng không kịp ra tay cứu giúp, mảnh ngọc bội này còn có thể tạm thời bảo vệ hắn một mạng.
“Khụ khụ... Cũng đủ rồi, rút lui thôi.”
Tìm được vật cần thiết cuối cùng, lại tùy tiện gom thêm một đống vật liệu khác, hắn chợt đứng lên nói.
“Được rồi.”
Lăng Tiêu đã sớm chịu không nổi, vừa nghe Ninh Thần bảo thế thì lập tức không nói hai lời, cầm theo đồ đạc mà rời đi.
“Đi đâu bây giờ?”
Bước hai bước, Lăng Tiêu đột nhiên dừng lại, gãi đầu hỏi trước ánh mắt đầy khinh bỉ của Ninh Thần.
“Công Bộ phường” Ninh Thần cười khẩy.
“Xa vậy à?” Lăng Tiêu không tình nguyện cho lắm.
“Ngươi có thể không đi, ta không ép buộc đâu nhé.” Ninh Thần cũng không để ý cho lắm; nếu có bản lĩnh, ngươi thử không đi xem nào!
“Ha ha, đùa thôi, đùa thôi.”
Lăng Tiêu hậm hực cười. Y nào dám không đi; Ninh Thần thì dễ nói rồi, nhưng còn có người phía trên hắn nữa.
Thời gian cấp bách, hai người không dám trì hoãn, vội vàng chạy thẳng tới Công Bộ phường.
Trong điện Thiên Dụ, khi cung nữ đi lên rót rượu, Trưởng Tôn chợt “không cẩn thận” đánh rơi chén rượu. Trong lúc răn dạy cung nữ vài câu, nàng chấm ngón tay vào rượu, âm thầm viết hai chữ “trì hoãn” vào phía sau bầu rượu.
Vì góc nhìn, Chân Cực quốc chẳng thấy gì cả, nhưng Hạ hoàng ngồi trên ghế rồng tại vị trí cao nhất bên trên lại trông thấy rõ ràng.
“Sứ giả! Trẫm đã đánh cuộc cùng các ngươi, giờ lại đặt cược thêm năm phần nữa nhé? Trẫm có thể dùng quyền sử dụng Bạch Nhược Nguyên trong bốn năm rưỡi để cược lấy 30.000 chiến mã của Chân Cực quốc.”
Hạ hoàng bình tĩnh mở lời, thế nhưng lại khiến quần thần tại đây cực kỳ chấn động. Giờ khắc này, ngay cả Tam công cũng kinh ngạc đôi chút. Trong điều kiện bất lợi như vậy, thế mà Hạ hoàng còn định đặt cược thêm ư? Đây chẳng phải là dâng mỡ đến miệng con mèo Chân Cực quốc ư?
Nghe Hạ hoàng hỏi vậy, tên sứ giả Chân Cực quốc cũng nhíu mày, thầm đắn đo. Gã không rõ, rốt cuộc là Hạ hoàng đang suy nghĩ cái gì.
Nếu chiếu theo lý mà phân tích, hành vi tăng thêm tiền cược của Hạ hoàng lúc này chỉ do 2 nguyên nhân, một là phô trương thanh thế, buộc gã nhượng bộ, hoặc cũng có thể là thật sự nắm chắc phần thắng.
Trữ lượng chiến mã của Chân Cực quốc chỉ có tổng cộng không tới 40.000 con. Đây vẫn là do quá trình tích lũy suốt nhiều năm trời sau khi mua được thông qua rất nhiều con đường khác nhau. Hiện tại, lấy ra 20.000 con để đánh cuộc đã là mức giới hạn, không thể nhiều hơn được.
Tuy gã tin tưởng 5 người sau lưng mình tuyệt đối, nhưng cũng không thể ngông cuồng mà tăng giá đặt cược.
“Hạ hoàng, chờ tại hạ suy nghĩ một lát!” Chân Cực quốc không đoán ra vấn đề nằm ở đâu, nặng nề nói.
“Chuẩn!” Hạ hoàng gập đầu đáp ứng.
Ngồi bên dưới, Trưởng Tôn chỉ cười nhạt. Vị trí đứng sẽ quyết định tầm nhìn. Chân Cực quốc có lãnh thổ nhỏ hẹp, nên dù cho tên sứ giả này có khôn khéo cách mấy cũng khó mà đi ra khỏi bàn cờ bị hạn chế này.
Trái lại, Đại Hạ có diện tích bao la, lãnh thổ đâu chỉ là vạn dặm. Do đó, dám cược, cũng dám thua.
Trong lúc tên sứ giả Chân Cực quốc suy nghĩ, chúng thần Đại Hạ cũng đang phỏng đoán tâm ý của Hạ hoàng. Đây là lần đầu tiên bọn họ phát hiện rằng, hóa ra bọn họ không thật sự hiểu Hoàng đế của chính mình.
Thời gian trôi qua từng chút một. Hạ hoàng trên ghế rồng cũng không thúc giục gì, mà thần sắc của tên sứ giả Chân Cực quốc bên dưới cứ biến hóa liên tục. Không thể phủ nhận rằng, lời đề nghị của Hạ hoàng vừa rồi rất hấp dẫn. Quyền sử dụng Bạch Nhược Nguyên gần 5 năm là một món quà khá béo bở, khó cự tuyệt được. Nhưng mà, vừa nghĩ đến cái giá phải trả, điều kiện này cũng quá khó để thừa nhận rồi.
Chiến mã không giống như ngựa bình thường; Chân Cực quốc cũng giống Đại Hạ, đều không có loại Hãn Huyết mã như Vương đình Bắc Mông, thế nên chẳng thể nào nhân giống ra một số lượng lớn chiến mã được. Để có 10.000 chiến mã, đâu phải chỉ đơn giản là sàng lọc và nuôi dưỡng từ 100.000 con ngựa bình thường mà ra.
Tỷ lệ bồi dưỡng chiến mã từ xưa đến nay đều thấp hơn 1/10. Bằng không, Đại Hạ cũng sẽ không dùng một địa phương trọng yếu như Bạch Nhược Nguyên để đánh cuộc.
Đắn đo hồi lâu, rốt cục sứ giả Chân Cực quốc vẫn thở dài. Gã thừa nhận là mình vẫn không thể nào tự thuyết phục được bản thân đủ sức vung tay đánh cuộc một trận thật thoải mái. Tựu chung lại, Chân Cực quốc vẫn không thể sánh bằng Đại Hạ. Khi phải bỏ ra một cái giá lớn như vậy, bọn họ không chịu nổi.
“Nương nương, xong rồi!” Đúng lúc này, Ninh Thần lặng lẽ trở về, ra dấu bảo là mình đã chuẩn bị xong.
Trưởng Tôn gật đầu, sau đó âm thầm ra ám hiệu với Hạ hoàng, thông báo là bên nàng đã sẵn sàng nhập cuộc.
“Sứ giả, đã quyết định hay chưa?” Hạ hoàng mở lời hỏi.
Sứ giả Chân Cực quốc bước ra khỏi hàng, trầm giọng nói, “Lời đề nghị của Hạ hoàng rất hấp dẫn; chỉ là, tại hạ nhận lệnh mà đến, không thể nào thay đổi ý tứ của quốc chủ được. Mong ngài thứ lỗi.”
“Vậy trẫm cũng không cưỡng cầu, cứ đánh cược như lúc ban đầu thôi. Người đâu? Bãi giá đến cung Chính Kỳ.”
“Tuân chỉ!”
Quần thần quỳ lạy, sau đó rời khỏi điện Thiên Dụ, chậm rãi tiến về phía cung Chính Kỳ.
Cung Chính Kỳ chính là một tòa cung điện kỳ lạ do thợ thủ công tiền triều kiến tạo nên. Cung này có 4 cửa, hợp với Đông Nam Tây Bắc. Từ ngoài nhìn vào, cũng bình thường không có gì lạ. Nhưng khi đi vào rồi thì mới biết được rằng, trừ phi chủ động đánh dấu đường cũ để đi ngược trở về, không thì khó mà có thể thoát ra khỏi đó được.
Ván cược rất đơn giản: Mỗi người chọn một cửa cung để đi vào và chỉ cần đi ra từ một cửa cung khác là được.
Trong số 5 vị Nho sinh áo bào trắng kia, sứ giả Chân Cực quốc chọn lấy một người vào điện. Đến Đại Hạ bên này, vẫn là Ninh Thần bước ra ngăn cơn sóng dữ như cũ.
Ninh Thần cõng theo một cái túi lớn, mặt trên là lương khô, nước, thịt khô... đủ cả. Đây là do hắn vừa mượn từ Ngự Thiện phòng.
Sứ giả Chân Cực quốc chỉ cười khẩy, không thèm quan tâm. Dù ngươi có chuẩn bị lương khô 10 ngày thì đã sao? Năm vị Thiên Tâm giả đã tính qua; nếu thuận lợi, chỉ cần nửa canh giờ là xong chuyện.
“Nếu thua, ngươi cũng không cần đi ra nữa.” Thấy Ninh Thần cõng theo một túi đồ lớn như vậy, Trưởng Tôn nhướng mày, tức giận nói.
“Vậy thắng thì thả ta ra khỏi cung nhé?” Ninh Thần xấu hổ cười, thử hỏi dò một lần.
“Tới đó tính sau.” Trưởng Tôn thản nhiên phủ nhận một cách khéo léo.
Ninh Thần cũng không thất vọng, chỉ thầm ậm ừ không phục. Hắn vốn dĩ đã biết kết quả sẽ như thế. Dù sao đi nữa, hắn đã tìm ra một lối thoát khác. Đến lúc đó, dù Trưởng Tôn muốn ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi.
Hai người đồng thời vào cung. Phía sau lưng tên sứ giả Chân Cực quốc, 4 vị Thiên Tâm giả kia chia nhau ra mà đứng trước mỗi một cửa cung. Bọn họ chắp hai tay lại; linh quang thoáng hiện quanh thân. Tứ Tượng thông linh, có khả năng tạo ra mạch cảm ứng tâm linh với vị Nho giả áo bào trắng vừa tiến vào bên trong cung Chính Kỳ kia. Bằng vào khoảng cách biến hóa của 5 người, cả đám bên ngoài sẽ có thể nhanh chóng chỉ dẫn kẻ bên trong tìm ra con đường chính xác nhất.
“Ngũ Thể Cộng Tâm Thuật”
Trong Đại Hạ, có võ tướng rốt cục cũng nhìn ra, vì khiếp sợ mà buột miệng hô to. Ở phía trước, Hạ hoàng và Trưởng Tôn cũng thầm căng thẳng. Thoạt nhìn, bọn họ vẫn còn xem thường tên sứ giả Chân Cực quốc kia. Có 5 người như vậy, khả năng thắng của Đại Hạ quá nhỏ nhoi rồi.
“Hoàng hậu, có chắc ăn hay không?”
Hạ hoàng nặng nề hỏi.
Trưởng Tôn híp mắt lại, thầm đắn đo. Lúc này, vì chợt thấy Thanh Ninh bên cạnh nghiêm túc gật đầu một cái, cuối cùng nàng đành thở dài, nói, “Thần thiếp tin tưởng hắn.”
Nghe vậy, Hạ hoàng thoáng gật đầu, không nói gì nữa.
Nhưng ngay tại thời khắc này, đột nhiên, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên từ bên trong cung Chính Kỳ trước mặt. Giữa lúc đất trời đang xoay chuyển mạnh mẽ, lại là một tiếng nổ khác vang lên.
“Ầm!”
“Ầm!”
“Ầm!”
Chưa đến một phút đồng hồ, từng tiếng nổ tung liên tục vang lên giữa cung Chính Kỳ. Mà khi mọi người còn chưa kịp phản ứng xem đây là biến cố gì, chợt có một thân ảnh chật vật đầy bụi bặm chạy ra từ cửa Tây.
“Khụ khụ khụ...”
Thật vất vả mới ra khỏi cửa cung, Ninh Thần cũng không rảnh mà để ý tới những chuyện khác. Vừa ho khan, hắn vừa vội vàng vỗ sạch đi bụi bặm trên người mình. Tại sao uy lực của đống thuốc nổ này lại mạnh đến như vậy? Cũng may là hắn chạy nhanh đấy.
Ngoài điện, tất cả mọi người đều sửng sốt, cả quần thần của Đại Hạ và tên sứ giả của Chân Cực quốc kia cũng chưa thể hoàn hồn từ cảnh đất trời rung chuyển kia.
“Bệ hạ! Chúng ta thắng.”
Giờ khắc này, khóe miệng của Trưởng Tôn rốt cuộc cũng thoáng hiện lên một nét cười. Nàng khẽ nhắc nhở.
“Tốt!”
Hạ hoàng cố đè nén cơn kích động trong lòng xuống, trầm giọng khen một câu. Chỉ cần có chiến mã, binh sĩ của Đại Hạ còn sợ bất cứ một ai à?
Ở gần đó, sắc mặt của tên sứ giả Chân Cực quốc cũng trở nên trắng bệch. Gã run rẩy cả người, không thể nào tin tưởng sự thật trước mắt.
Vốn là một cục diện tất thắng, giờ tại sao lại trở nên như thế?
Vụ nổ trước đó lại là cái gì? Động tĩnh kinh thiên động địa như thế, ngoại trừ cường giả Tiên thiên ra, chắc chắn những người khác khó mà làm được.
Thế nhưng, tiểu thái giám kia tuyệt đối không phải là cường giả Tiên thiên. Hơn nữa, gã cũng không hề cảm giác ra được sự áp bách khủng khiếp độc nhất vô nhị mà chỉ các cường giả Tiên thiên mới có ở bên trong cung Chính Kỳ.
“Vậy rốt cuộc là tại sao???”